Tiêu Mộng Hy gạt mái tóc rối một chút, từ dưới đất đứng lên, lúc lướt qua Phó Ngọc Khâm còn cho anh một ánh mắt xem thường, ngón tay chỉ vào anh vài cái, luôn cảm thấy anh đang cố ý gây sự.

Nhưng cô không có chứng cứ.

Được rồi, nếu muốn quỳ như vậy, thì quỳ đi. Vừa hay cô cũng chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh người quỳ sầu riêng rầm rộ đó, có người chủ động làm tiền lệ cũng rất tốt.

Ra khỏi cửa phòng ngủ, liếc mắt liền nhìn thấy đồ trên bàn trà, cô chỉ vào hỏi: “Đây là?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play