Ayer kinh ngạc với vẻ mặt “Tôi đau đớn, tôi gục ngã, tôi hoàn toàn sụp đổ”, miệng há to, nhất thời quên mất phản ứng.
Cô thật sự quên mất phản ứng, không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu nhóc nhỏ trước mắt, bảy hồn đã bay sáu hồn, chỉ còn lại một hồn phách đứng thẳng nơi đó.
Trong lúc Ayer cảm giác được có người đến trước mặt cô, vươn ngón trỏ đụng vào gương mặt của cô, những suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên của cô mới bay trở về. Đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm Tiêu Mộng Ninh, không xác định hỏi: “Vừa nãy… cậu bé nói cái gì?”