Tiêu Mộng Hy trợn mắt há mồm nhìn người trước mặt mà chỉ cảm thấy—
Cuộc sống này có nhiều sự trùng hợp thế chứ lị.
Đi đâu cũng có thể gặp được.
Khi một cảm xúc đạt đến một mức nào đó, người ta thường quên phải làm gì tiếp theo.
Phó Ngọc Khâm nhìn tay hai người vẫn còn nắm, lại nói: “Hai người không định buông tay sao?”
Tiêu Mộng Hy đột nhiên rút tay lại giấu sau lưng.
Lăng Dương cứng ngắc cổ, chậm rãi quay đầu nhìn thủ phạm phá hoại hạnh phúc của mình, khi nhìn rõ dáng vẻ của anh thì thiếu chút nữa muốn quỳ xuống luôn.
Lăng Dương vừa về nước không lâu thì đã vào làm một công ty thương mại nước ngoài với tư cách là giám đốc bộ phận, mấy ngày nay vẫn đang theo dõi việc hợp tác với tập đoàn Phó thị.
Đối với mấy nhân vật bên trong mạng lưới thì chắc chắn có hiểu biết.
Người trước mặt đây được cho là chủ tịch tương lai của tập đoàn Phó thị, để được gặp anh thì anh đã cũng sống dở chết dở đấy.
Nhưng—-
Không thu hoạch được gì.
Anh ta không ngờ lại gặp ở đây, càng không nghĩ là ở trong hoàn cảnh như bây giờ.
Cố gắng giữ cho môi không run nói: “Phó…Phó…tổng giám đốc.”
Một tay Phó Ngọc Khâm đút túi lạnh lùng nhìn anh ta, không có ý định nói gì.
Lăng Dương sải bước đi tới, vươn tay: “Xin chào, Tổng giám đốc Phó.”
Phó Ngọc Khâm từ từ nhấc chân đi tới phía trước.
Lúc này trong mắt Lăng Dương không còn hình bóng của Tiêu Mộng Hy nữa mà tất cả sự chú ý của anh ta đều đổ dồn vào Phó Ngọc Khâm.
Anh ta nghĩ nếu có thể hợp tác với vị này thì Tiêu Mộng Hy chả là cái gì cả.
Đôi môi anh ta dần nhếch lên, phần thân trên cong hơn một chút, tư thế rất khiêm nhường, cứ vậy duỗi thẳng hai tay ra như vậy, vẫn luôn duỗi.
Phó Ngọc Khâm đi tới đứng phía sau anh ta, và sau đó một cảnh tượng khó tin đã xảy ra——
Anh nới lỏng cà vạt, cứ thế giơ chân đá vào mông Lăng Dương trước mặt bao người.
Lăng Dương giật mình lao về phía trước, duỗi chân quá lớn mà sơ ý đụng phải góc bàn, máu tươi phụt ra.
Anh ta quay đầu lại hỏi: “Tổng giám đốc Phó, ngài làm sao vậy? Tôi làm sai cái gì?”
Phó Ngọc Khâm lạnh lùng nhìn: “Anh đã chạm vào người mà anh không nên chạm vào.”
Ngay khi Lăng Dương không biết làm sao, Phó Ngọc Khâm lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, nắm lấy tay Tiêu Mộng Hy mà lau đi lau lại.
Lăng Dương bị đá ngu luôn: “.....”
Tình huống gì đây?
Những người khác chứng kiến: “? ? ?”
Tiêu Mộng Hy để cho anh lau một lúc lâu mới ý thức được: “Anh, anh tới đây làm gì?”
Phó Ngọc Khâm: “Bàn công chuyện.”
Mãi sau này Lăng Dương mới biết được, người mà Tiêu Mộng Hy gả là—
Phó Ngọc Khâm.
Thế là…hết rồi.
“....Ha ha hô hô, một chân vừa nãy của Phó Ngọc Khâm trông sướng chết được, quá hả giận. Nhìn lịch sự văn nhã thế mà không nghĩ là lúc làm việc cũng dứt khoát gớm, không tồi, có tiền đồ.” Tề Tuyết nhìn thấy cảnh ấy thì trở thành fan hâm mộ của Phó Ngọc Khâm luôn.
Bảo vệ vợ bằng thực lực, quá đã!
Cô ấy đụng nhẹ vào người Tiêu Mộng Hy: “Này, anh ta thay đổi nhiều thật, nếu không thì cứ anh ta là ổn rồi ấy.”
Tiêu Mộng Hy bĩu môi: “Cậu nói như vậy là có ý gì?”
Tề Tuyết cười khúc khích, nháy mắt nói: “Có nghĩa là, chàng chồng của cậu tốt như vậy, nếu anh ta là minh tinh thì tớ nhất định sẽ đi đu anh ta đấy.”
Tiêu Mộng Hy cốc đầu cô: “Tiền đồ dữ chưa.”
Tề Tuyết quá phấn khích, nếu trạng thái này xuất hiện có nghĩa là cô ấy đang muốn tiêu tiền, vậy nên Tiêu Mộng Hy cứ thế mà bị cô kéo đi mua sắm.
Nhưng Tiêu Mộng Hy lại không chú tâm quá nhiều, dù sao vừa nãy cũng bị anh nhìn thấy. Người ngoài anh còn không tha câu nào thì lúc về nhà có chất vấn cô không nhỉ?
Nghĩ lại, xớ, anh đi một phát là mất một năm rồi, có quyền gì mà chất vấn cô!
Nếu anh dám hỏi, cô sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
Nghĩ đến đây, cô lập tức cảm thấy sảng khoái, dắt Tề Tuyết đi dạo một vòng.
Sáu giờ rưỡi, hai tay bao lớn bao nhỏ bước về nhà, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi cơm thơm nồng.
Tiêu Mộng Hy hồ nghi mà bước vào trong nhìn trái nhìn phải.
Mở cửa ra thì thấy người nào đó ở trong phòng bếp đang cầm thìa cúi đầu nếm thử, thấy cô đi vào, anh cong môi: “Rửa tay đi, đến giờ ăn rồi.”
Tiêu Mộng Hy đặt chiếc túi xuống, nhìn anh rồi lẩm bẩm trong lòng: Giận?
Không giận?
Không giận thật hả?
Hay là giận?
Sau một năm không gặp, cô thực sự không hiểu người đàn ông Phó Ngọc Khâm này.
Phó Ngọc Khâm đặt thìa xuống, đón nhận ánh mắt của cô: “Thất thần làm gì vậy, em ăn đi.”
“Ồ, được.” Tiêu Mộng Hy chỉ vào phòng tắm: “Em đi rửa tay.”
Khi cô đi vào, cô lại liếc nhìn anh qua khóe mắt, luôn cảm thấy anh có điều gì đó không ổn.
Hay cách đàn ông thể hiện sự tức giận của họ bây giờ thay đổi rồi?
Sau khi ở trong phòng tắm một lúc lâu để bình tĩnh lại, cô đi ra ngồi vào bàn ăn lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Lần trước là cơm Tây.
Lần này là cơm Trung Quốc.
Cô thầm đếm, bảy món và một canh, cộng lại là tám món.
Lúc họ gặp nhau ở quán cà phê đã gần bốn giờ, sau khi tách nhau ta thì anh tiếp tục đi bàn công việc, bây giờ đã là sáu giờ năm mươi.
Nói cách khác, anh chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn như vậy chỉ mất chưa tới hai giờ đồng hồ.
Anh ta…
Xài hack à???
Chớ trách TIêu Mộng Hy kinh ngạc, đối với cô mà nói, cả đời này nấu tám món ăn là chuyện không thể nào.
Cô có chút không tin, dùng thìa húp một ngụm canh, vừa uống vừa hỏi: “Đặt của tiệm cơm nào đấy?”
Phó Ngọc Khâm nhẹ nhàng nói: “Anh làm.”
“Ách.” Tiêu Mộng Hy ho nhẹ một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt vô ý nhìn thoáng qua một chồng sách trên sô pha nhanh chuyển đề tài: “Đó là cái gì?”
Phó Ngọc Khâm: “Sách.”
“Hả? Sách gì á?”
“Thực đơn.”
“...”
Tiêu Mộng Hy nhìn thấy tổng cộng có bốn cuốn sách, Phó Ngọc Khâm tính chuyển nghề để trở thành đầu bếp à?
Phó Ngọc Khâm gắp cho cô một miếng sườn: “Nếm thử đi.”
Tiêu Mộng Hy định phun ra câu ‘Em đang muốn giảm cân, không ăn’, nhưng nghĩ lại thì vẫn nuốt nó xuống, cúi đầu và cắn một miếng, bình luận nói: “Chà, nó rất ngon.”
Cô là người khá là kén ăn, đồ ăn không muốn ăn rất nhiều nên nếu cô nói ngon thì đồ ăn đó khá ổn.
Đáy mắt Phó Ngọc Khâm lóe lên một tia sáng: “Thích thì ăn nhiều một chút.”
Nhìn đến chuyện xảy ra lúc chiều, Tiêu Mộng Hy cảm thấy mình còn phải tĩnh tâm thêm một thời gian nữa, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.”
Bữa cơm hôm nay hơi quái, nói yên tĩnh thì đúng là yên tĩnh, nhưng có hơi quá.
Giữa lúc ăn cơm, Tiêu Mộng Hy muốn giải thích chuyện xảy ra lúc chiều, cô không có ý gì khác nhưng chỉ cảm thấy không nên hiểu lầm thì tốt hơn.
Tất nhiên, nếu anh hiểu lầm thì cũng không trách cô được.
“Chiều nay….”
“Buổi chiều sao vậy?”
“Thì cái tên Lăng….”
Phó Ngọc Khâm gắp cho cô một ít bông cải xanh: “Mau ăn đi.”
Tiêu Mộng Hy: “...”
Với chút chuyện này thế mà có thể làm cảm xúc nghẹn trong Tiêu Mộng Hy được giải phóng ra hết, dù sao hiện tại cũng không thể ly được, nếu anh muốn làm chủ tịch Phó thị thì cứ giúp anh vậy.
Dù sao thì anh kiếm tiền chả phải để cho cô tiêu sao.
Sau khi nghĩ thông suốt thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, cô gọi điện cho Tiêu Phong rồi ám chỉ điều gì đó.
Tiêu Phong hiểu con gái đang nghĩ gì, liền gật đầu đồng ý.
Không lâu sau, Tiêu lão gia gọi điện cho Phó gia hẹn cùng xem một vở kịch.
Người già có một loại mê Kinh kịch, hai người bạn già đánh nhịp một cái rồi thống nhất ngày mai đi xem kịch.
Sườn đã ăn, canh cũng đã uống, đã đến lúc ai đó được hưởng “phúc lợi”.
Phó Ngọc Khâm không quan tâm đến ham muốn lắm, nhưng trước hình ảnh yêu kiều của người vợ xinh đẹp thì anh vẫn một lòng chui vào.
Tiêu Mộng Hy vừa mới tắm xong, trên người cô có mùi thơm nồng nặc của sữa tắm, nếu ngửi kỹ thì còn giống như hương hoa rất hấp dẫn.
Cô có dáng người rất chuẩn, trước sau đầy đặn, đường nét tinh xảo, đặc biệt là đôi chân dài trắng nõn rất quyến rũ.
Hôm nay đi mua sắm ở trung tâm thương mại còn đặc biệt mua một bộ đồ ngủ bằng lụa, loại siêu trong suốt có thể nhìn thoáng qua "phong cảnh" bên trong.
Cô cũng có thói quen không mặc nội y sau khi tắm, cho nên thứ mà Phó Ngọc Khâm đưa ra lúc này là một cô gái mặc áo lụa màu đen.
Dưới ánh đèn lung linh, dáng người uyển chuyển của cô khiến người ta mê mẩn.
Mọi lỗ chân lông trên người Phó Ngọc Khâm đang kêu gào.
Anh giữ chân cô, kéo nhẹ tới bên người, anh nhìn chăm chú như đang chiêm ngưỡng một “món ngon” thượng đẳng.
Ánh mắt của anh làm cô hoảng hốt, không khỏi nhe ra hàm răng trắng cắn chặt môi dưới, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt lấp lánh.
Phó Ngọc Khâm nhìn chằm chằm vào nó, rồi chậm rãi đưa tay lên xoa dọc theo hình dáng đôi môi, ánh mắt của hắn như mang theo điện, từ trên xuống dưới cho đến nơi đó cũng không hề buông tha.
Trên tủ cạnh giường có một ly rượu vang đỏ, Phó Ngọc Khâm cầm lấy ly, ngẩng đầu uống một ngụm lớn, hầu kết của anh chạy lên xuống, anh rót nốt chỗ rượu đỏ còn lại đưa trước mặt Tiêu Mộng Hy.
Phó Ngọc Khâm nhẹ buông tay, chiếc ly rơi xuống tấm thảm dày lăn sang một bên.
Đôi mắt anh đỏ hoe, anh cúi đầu hôn không chút do dự.
Nơi nào có rượu, anh liền hôn nơi đó.
Trái tim Tiêu Mộng Hy rung động trước sự trêu chọc của anh, hai tay cô luồn vào tóc anh, không kìm được mà bật khóc nức nở.
Khi bầu không khí giữa hai người đang vui vẻ thì chuông điện thoại vang lên mãi không chịu dừng.
Tiêu Mộng Hy đỏ mặt đẩy anh: “Chờ...chờ đã.”
Phó Ngọc Khâm luồn những ngón tay của mình vào tay cô rồi nói nhỏ: “Anh không thể chờ được nữa.”
Tiếng chuông vẫn tiếp tục, Tiêu Mộng Hy quay sang nhìn: “Không đợi được thì cũng phải đợi.”
Phó Ngọc Khâm bị tiếng chuông làm phiền, nặng nề nằm bên cạnh cô.
Tiêu Mộng Hy tùy tiện túm lấy bộ đồ ngủ của mình, che ngực và dựa vào đầu giường để nghe điện thoại: “Alo.”
“Chào ạ, cho hỏi ngài có biết Tiêu Mộng Ninh không?”
Tiêu Mộng Hy: “Biết.”
“Vậy mau tới đón anh ta đi, anh ấy say rồi.”
Tiêu Mộng Hy: “Ở đâu?”
“Tinh Hải.”
Tinh Hải là một quán bar mới khai trương, nằm ở trung tâm thành phố, cách Hưng Lai Uyển hai mươi phút lái xe.
Tiêu Mộng Hy nhìn vẻ mặt không vui của Phó Ngọc Khâm: “Thật ra thì anh không cần phải đi cùng em đâu, em có thể tự đi được.”
Cô vốn định tự mình đến đón Tiêu Mộng Ninh, nhưng ai biết anh bị gì mà một hai đòi đi theo.
Nếu không cho đi theo thì lại dỗi.
Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc để anh đi cùng.
Một tay Phó Ngọc Khâm giữ vô lăng, anh nhìn cô lại vô tình nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, liền nói: “Kéo cổ áo lên đi.”
Tiêu Mộng Hy nhướng mày, cổ áo? Cổ áo có cái gì à?
Lúc ra khỏi nhà cô mặc một chiếc váy ngắn, nhưng anh lại bắt đầu dỗ: “Mặc cái này vào ban đêm sẽ không lạnh hả?”
Sau đó, anh đưa cho cô chiếc váy khác lấy từ trong tủ ra, cổ cao, tà dài quá gối, nếu không phải vội vàng đi đón người thì cô đã trở mặt ngay tại chỗ rồi.
Lúc này, anh lại nói đến chuyện cổ áo, cô bất mãn kéo chiếc gương trang điểm xuống nhìn thì suýt nữa thì đứng tim, trên cổ có đủ dấu hôn lớn nhỏ chi chít, nếu cẩn thận đếm thì phải có khoảng hai mươi cái lận.
Cô giật nhẹ cổ áo nhìn Phó Ngọc Khâm: “Anh là chó à?”