Vốn Hứa Kiêu Bạch khi nhìn thấy Trần Trình đối với Vệ Hồng săn sóc che chở tỉ mỉ, trong lòng còn có chút chua xót, phải biết rằng lúc trước Trần Trình chính là chiếu cố mình như vậy, ai ngờ phần săn sóc chu đáo này của hắn đều xuất phát từ mục đích nào đó.

Có lẽ lúc trước hắn theo đuổi mình đích thật là xuất phát từ thích, nhưng hiện giờ phần thích này lại biến thành tràn đầy châm chọc.

Hứa Kiêu Bạch tràn ngập đồng tình nhìn Trần Trình nói: "Tôi có thể hiểu anh đối với Kim chủ đáp lại công ơn, nhưng cũng phiền anh làm rõ cho. Nếu Vệ Hồng muốn vận dụng tài nguyên của hắn phong sát tôi, tôi thật sự cảm ơn hắn. Nhưng tôi cũng nói cho anh biết, giới giải trí không phải là nhà vệ sinh của hắn. Đừng quên, ngoại trừ truyền thông Kỳ Lân, còn có giải trí Phượng Hoàng. Tôi không ngại cùng Vệ Hồng chính diện cương trực, có một chút bức xúc liền chạy tới chỗ tôi bức bách, chẳng lẽ anh không biết có một câu gọi là tiên trêu chọc tiện?"

Hứa Kiêu Bạch sở dĩ nhắc tới giải trí Phượng Hoàng không phải là không có nguyên nhân, giống như truyền thông Kỳ Lân, giả trí Phượng Hoàng ở thành phố H thậm chí trong giới trong nước cũng chiếm một vị trí quan trọng. Lại nói tiếp, trong giới tư bản của thành phố H, có hai thế lực lớn khiến người trong giới say sưa nói chuyện. Thậm chí ngay cả người ngoài vòng tròn, cũng đại khái biết hai ông chủ của hai công ty này đối đầu nhau, thủy hỏa bất hòa.

Một người là Vệ Trạch An của tập đoàn Trạch An, một người là Lục Thành Nghiễm của Lục thị.

Hai người này, một người ở vùng ngoại ô phía Đông, đường kính quy mô quy hoạch hoành tráng. Một người ở ngoại ô phía Tây mua nhà, xây dựng thành phố Kỳ Lân khí thế hào hùng. Một người thành lập giải trí Phượng Hoàng, một người thành lập truyền thông Kỳ Lân. Một dậm chân, giới tài chính có thể run rẩy ba lần. Một tiếng ho, thương mại xuất nhập khẩu sẽ trải qua một phen biến động. Mọi người đều biết Vệ Trạch An của tập đoàn Trạch An và thuyền vương Lục gia Lục Thành Nghiễm không dễ đối phó, bởi vì Ngô Đồng kính cùng thành phố Kỳ Lân của hai người bọn họ dược mọi người nói đùa là Phượng Hoàng và Long Tử. Lại đem bọn họ sau khi đến thành phố H một phen động tác, gọi là Long Phượng tranh đấu.

Người ta đều là mộ cường, dù sao hai người này sáng tối tranh đấu với nhau, bị người bình thường thêm mắm thêm muối, truyền đến thần kỳ, giống như ma giáo giáo chủ cùng võ lâm minh chủ giang hồ đọ sức. Nhưng mà trên thực tế, hai người này ngay cả mặt cũng không đụng chạm.

Hứa Kiêu Bạch không để ý tới Trần Trình nữa, tự mình xách hành lý rời khỏi đoàn làm phim. Từ Tuệ không đến đón cậu mà phái một tài xế tới. Từ Tuệ cũng không phải người đại diện của cậu, trong tay cô còn mang theo mười mấy người mẫu nhỏ như cậu. Ngoại trừ Hứa Kiêu Bạch ra, còn có một người hình tượng phong cách cứng rắn cùng cậu- một thiếu niên màu da lúa mì tài nguyên cũng không tồi. Mấy ngày nay chị Từ dẫn hắn đi quay một bộ phim tuyên truyền từ thiện lấy bóng đá làm chủ đề, mặc dù là cảnh tượng của mười mấy người, chỉ có mấy giây quay phim nhưng cũng không dễ dàng.

Studio nhỏ này vừa mới thành lập chưa đầy hai năm, ở thành phố H như măng mọc sau mưa mà gian nan sinh tồn trong công ty giải trí, đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để có được khả năng xuất đầu lộ diện.

Hứa Kiêu Bạch vừa nhắn tin cho Sở Vi, vừa lướt weibo liên quan đến thành phố H.

Giá nhà lại tăng, tiểu khu mà Hứa Kiêu Bạch mới mua hơn một vạn, hiện giờ đều tăng lên đến hai vạn.

Ngô Đồng Kính mới mở bán giá trung bình hai vạn sáu, thật sự là uống máu người mà! Nhưng vừa mở bán đã bị cướp mua sạch, chỉ vì Ngô Đồng Kính bên kia phụ trợ cùng dịch vụ bất động sản cùng với các phương diện chất lượng so với đồng nghiệp cũng không biết tốt hơn bao nhiêu.

Kỳ Lân Thành đã không còn phòng, giá phòng ở tiểu khu thành thục cao tới ba bốn vạn. Hứa Kiêu Bạch đếm cái kho bạc nhỏ của mình, khi nào cậu mới có thể mua cho lão Hứa một căn biệt thự lớn dưỡng lão đây?

Ngô Đồng Kính giá trung bình ba vạn sáu, Kỳ Lân Thành không tới ba vạn tám, kỳ thật không chênh lệch bao nhiêu. Cho dù mua một căn nhà hai trăm mét vuông, cũng phải hơn bảy trăm vạn, trả trước ba mươi phần trăm, phải hơn hai trăm vạn.

Hứa Kiêu Bạch nhìn số dư trong tin nhắn điện thoại nhắc nhở, chỉ có hơn mười một vạn bảy ngàn, ngay cả cái nhà vệ sinh cũng không mua nổi.

Hít một hơi thật sâu, không sao đâu! Cuộc sống không ngừng cố gắng, nhất định có thể cho đồng chí Hứa ở trong một ngôi nhà lớn.

Lúc về đến nhà, Sở Vi gửi tin nhắn cho cậu, hai tiểu gay thân mật câu không câu có nói chuyện.

Sở Vi: "Gần đây còn có việc không?"

Hứa Kiêu Bạch: "Trong thời gian ngắn không còn nữa, cũng sắp nghỉ hè rồi, tôi phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ."

Sở Vi: "Làm sao tôi cảm thấy trạng thái tinh thần của cậu không tốt lắm nhỉ?"

Hứa Kiêu Bạch: "Bị ghê tởm ba ngày, có thể tốt hơn sao?"

Sở Vi: "Ghê tởm? Cậu mang thai à?"

Hứa Kiêu Bạch: "Mang thai cái con khỉ, bị Trần Trình cùng Tam nhi của hắn ghê tởm ba ngày, ghê tởm đến mức tôi sắp nôn ra."

Hứa Kiêu Bạch đem thao tác 'tao nhã' của Trần Trình và Vệ Hồng ba ngày nay nói cho Sở Vi, Sở Vi cười đến nội thương. Hứa Kiêu trợn trắng mắt nói: "Cười cái shit? Tôi đã bị ghê tởm như thế này mà cậu còn cười được."

Sở Vi nói: "Đầu óc Vệ Hồng này có phải có vấn đề hay không? Nếu hắn muốn trị cậu, trực tiếp để cho chú của hắn động ngón tay xóa vai diễn của cậu, hoặc là đổi người khác không phải là được sao? Hà tất phải tự mình ra trận cùng cậu xé? Hắn cũng không xé được." Nói về sức chiến đấu của Hứa Kiêu Bạch ấy à, là bạn cũ nhiều năm của cậu, Sở Vi vẫn biết nó ở mức độ nào.

Hứa Kiêu Bạch nói: "Làm sao tôi biết được? Đầu hắn có lỗ đi!" Kỳ thật từ lần đầu tiên gặp Vệ Hồng cậu đã biết, người này mạch não không bình thường. Giống như hắn cướp Trần Trình từ trong tay mình, liền nóng lòng chứng minh mình và hắn là tình yêu đích thực, cho dù người cũ là Hứa Kiêu Bạch cũng phải dựa vào bên cạnh đứng.

Dù sao bất luận như thế nào, cũng không thể lấy tư duy của người bình thường mà đối đãi. Có lẽ suy nghĩ của thiếu gia nhà giàu được sủng ái, cùng người bình thường không giống nhau đi.

Chạng vạng trời mưa, Hứa Kiêu Bạch có chút lo lắng cho Hứa Tuấn Lân. Lúc lên lầu cậu nhìn một chút, xe ở trong nhà vẫn đỗ dưới lầu, đồng chí Hứa không lái xe đi làm. Cậu lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hứa Tuấn Lân.

Điện thoại di động vang lên thật lâu mới được nhận, hơi thở của Hứa Tuấn Lân có chút thở dốc. Hứa Kiêu Bạch có chút buồn bực hỏi: "Ba, ba đang chạy bộ sao?"

Hứa Tuấn Lân ở đầu kia bình ổn thở dốc của mình một chút, mới trả lời: "Không... Không, vừa lên lầu... Gửi báo cáo, thang máy bị hỏng, ba đi lên..."

Hứa Kiêu Bạch à một tiếng, đẩy cửa nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn một tiếng sấm nổ vang lên. Cậu nói: "Trời sắp mưa, con đón ba nhé? Ba có mang theo ô không?"

Hứa Tuấn Lân vừa nghe, lập tức nói: "Không cần, ba bắt xe trở về là được, con ở nhà ngoan ngoãn chờ, ngày giông bão đừng ra ngoài đi lung tung."

Hứa Kiêu Bạch cũng không để trong lòng, chỉ dặn dò ba cậu vài câu liền cúp điện thoại.

Mà Hứa Tuấn Lân ở đầu dây bên kia lại bị người cầm tay phải mạnh mẽ chống lên tường ở góc ngoài văn phòng tổng giám đốc. Hứa Tuấn Lân cúp điện thoại di động, người nọ liền cười lạnh với y một tiếng, dùng ngữ khí lười biếng vô lại nói: "Yo? Con trai cưng gọi sao? Không ngờ em còn có một đứa con trai lớn như vậy rồi? Vợ chồng có ân ái không?" Nói xong hắn lại kề sát vào Hứa Tuấn Lân, ở bên tai y nói: "Cuộc sống vợ chồng... Có hòa hợp không?"

Hơi thở nóng rực truyền đến bên tai kích thích tim Hứa Tuấn Lân chợt ngừng đập, hai má nhiễm vài phần đỏ ửng. Từ đầu đến cuối y cũng chưa từng nhìn Vệ Trạch An, áo sơ mi chỉnh tề sạch sẽ trên người bị làm cho hơi nhăn nheo một chút. Thanh âm lạnh lùng trả lời: "Góa vợ."

Vệ Trạch An hiển nhiên là giật mình, buông Hứa Tuấn Lân vẫn luôn kiềm chế, có chút phiền muộn nhìn y một cái nói: "Em chính là mệnh khắc phu(vợ) trời sinh."

Hứa Tuấn Lân bất đắc dĩ, đẩy cặp kính hơi lệch trên sống mũi nói: "Vệ tổng, nếu không có việc gì tôi có thể đi được rồi chứ?"

Cỗ hỗn đản không biết xấu hổ của Vệ Trạch An lại nổi lên, vẻ mặt thiếu đánh của hắn đứng trước mặt Hứa Tuấn Lân nói: "Đừng nha! Bạn học cũ mười mấy năm không gặp." Nói xong hắn dán về phía Hứa Tuấn Lân, cố ý cố ý thấp giọng nói: "Tán tỉnh chút đi!"

Hứa Tuấn Lân bất đắc dĩ nhẹ nhíu mày. Nhị thế tổ này vẫn không biết xấu hổ như mười mấy năm trước.

Trong mắt Vệ Trạch An, Hứa Tuấn Lân cũng kỳ lạ. Rõ ràng y một thân trang phục chuyên nghiệp tỉ mỉ tỉ mỉ, kiểu tóc cũng là loại hình kinh doanh bình thường nhất, xử lý không lộn xộn lại nghiêm cẩn. Cúc áo sơ mi cũng phải đóng lên nút trên cùng, cúc áo đều được đóng gọn gàng. Nhưng cho dù y đứng ở nơi đó không nhúc nhích, khuôn mặt thanh tùy đeo kính cũng làm cho người ta có một loại cảm giác mềm mại lộ ra màu sắc.

"Lúc trước em nói muốn chia tay, chia tay liền chia tay. Bây giờ em nói quay về liền sẽ quay về, em có hỏi qua tôi chưa?"

Ầm ầm một tiếng, một tiếng sấm ở ngoài cửa sổ nổ tung. Hứa Kiêu Bạch lại gọi điện thoại cho Hứa Tuấn Lân một lần nữa nhưng không nghe máy. Cậu thật sự có chút lo lắng, cầm áo mưa cùng ô liền đi xuống lầu. Sau khi xuống lầu chặn một chiếc taxi, vừa lên xe, mưa to như hạt đậu liền rơi xuống.

Tài xế hơi vội vàng hỏi: "Nhóc con cháu đi đâu? Trời sắp mưa đấy."

Hứa Kiêu Bạch nói: "Đi trụ sở tập đoàn Trạch An, chú lái xe nhanh một chút, cháu sẽ trả thêm nhiều tiền cho."

Cách khoảng thời gian Hứa Tuấn Lân tan tầm còn nửa giờ, Hứa Kiêu Bạch định trước khi tan tầm đi xe đến đón y. Đồng chí Hứa làm việc nghiêm túc và chuyên nghiệp, chỉ là cuộc sống riêng tư có chút bất cẩn. Mỗi khi trời mưa sẽ quên mang theo ô, cứ thế hai ba lần liền bị cảm lạnh trong một tuần.

Cậu lại gọi điện thoại cho Hứa Tuấn Lân một lần nữa, vẫn không có người nghe. Hứa Kiêu Bạch thúc giục một câu: "Bác tài phiền ngài lái nhanh hơn một chút đi!" Lão Hứa có chuyện gì xảy ra vậy? Sao vẫn chưa trả lời điện thoại?

Tài xế phàn nàn: "Trời mưa to như vậy, tầm nhìn quá thấp, phóng nhanh sẽ xảy ra tai nạn đấy."

Tài xế vừa dứt lời, chỉ nghe một trận phanh gấp, Hứa Kiêu Bạch ở ghế sau trực tiếp đụng vào tay vịn ngồi phía trước. Cậu cảm thấy trên trán một trận ấm áp, sau đó liền mất đi tri giác.

Một lát sau, Hứa Tuấn Lân vội vàng chạy tới bệnh viện, Hứa Kiêu Bạch còn đang hôn mê. Vệ Trạch An lái xe đưa y tới, đang ngồi ở hành lang chơi điện thoại di động. Hứa Tuấn Lân chạy lên chạy xuống làm các loại thủ tục nhập viện, sau khi hỏi qua tình huống của bác sĩ mới hơi yên lòng.

Chỉ là chấn thương da, có tình huống chấn động nhẹ cho nên sẽ xuất hiện hôn mê ngắn ngủi. Chảy máu cũng không nghiêm trọng, tài xế gây tai nạn cũng bị chặn lại đang chờ ở hành lang cùng Vệ Trạch An mắt to trợn mắt nhỏ.

Hứa Tuấn Lân chỉ chú ý Hứa Kiêu Bạch, cũng không phát hiện đối phương.

Lục Thành Nghiễm đứng trước phòng bệnh, từ trang phục đến khí chất quanh thân chỉ có thể dùng hai chữ tinh anh để hình dung. Hắn nho nhã lễ độ, hắn khiêm tốn nội liễm, hắn bày mưu tính kế, hắn phảng phất như nhân vật trong tiểu thuyết đi ra. Nhưng sau khi nhìn thấy Vệ Trạch An, sự yên lặng liếc mắt thành cái nhìn thẳng lên mây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play