Vệ Trạch An vẫn ngây ngốc, hắn tiến lên ôm lấy Hứa Tuấn Lân, càng thêm dính người, quả thực tựa như một con sói không biết xấu hổ. Nhưng ở tuổi này của hắn rồi cũng không lo sợ cái được cái mất nữa.

Hứa Tuấn Lân để hắn làm bậy trong chốc lát đã thấy tên này không biết thỏa mãn, được một tấc tiến một thước. Vì vậy, y nhẹ nhàng đẩy hắn ra đổ lỗi: "Đừng làm loạn trong văn phòng."

Trước kia chỉ cần Hứa Tuấn Lân nói một câu đừng làm loạn ở văn phòng, Vệ Trạch An sẽ bỏ qua. Hôm nay cũng không biết chuyện gì xảy ra, cứ ôm y mãi không chịu buông tay. Hứa Tuấn Lân cũng cảm thấy hôm nay hắn vui, không đành lòng quét sạch hứng thú của hắn.

Nhưng mà tên này lại càng ngày càng lớn mật, cuối cùng trực tiếp kéo y vào trong phòng nghỉ nhỏ trong phòng làm việc, làm chuyện không thể miêu tả.

Sau khi kết thúc Hứa Tuấn Lân vội vàng xuống lầu, bởi vì sắp bỏ qua thời gian chấm công buổi chiều. Sau khi xuống lầu y mới đột nhiên cảm thấy không thích hợp, trong phòng làm việc của Vệ Trạch An y không đồ thay.

Vì thế y cứ như vậy đứng ngồi không yên một buổi chiều, cả người xấu hổ sắp bay lên.

Khi đến giờ tan tầm, y vội vã đi ra ngoài. Đây là lần đầu tiên Vệ Trạch An thấy y tan tầm tích cực như vậy, hắn đi ở phía sau cũng có chút không theo kịp bước chân y. Không cần nghĩ cũng biết là vì sao, hắn bèn đi nhanh hai bước đuổi theo y, vẻ mặt lưu manh hỏi: "Haiz Tiểu Lân Tử, em đi nhanh như vậy làm gì? Có khó chịu ở đâu không?"

Hứa Tuấn Lân đỏ mặt thấu qua vành tai, hơi giận dữ nói: "Câm miệng!"

Vệ Trạch An vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn mở miệng đùa giỡn nói: "Em không lau một chút sao? Khó có khó chịu không?"

Hứa Tuấn Lân sắp bị hắn tức chết, nói: "Lau kiểu gì? Nó ra ngoài sao? Anh lau cho tôi à?" Nói xong lời này, mặt Hứa Tuấn Lân đỏ bừng, bởi vì y suy nghĩ kỹ, Vệ Trạch An có thể thật sự có thể làm ra loại chuyện này thật.

Vệ Trạch An ngồi ở ghế lái quả nhiên phát hiện quẫn bách của y, tiến lại gần nói: "Được! Nếu không bây giờ..."

Nghe đến đây, Hứa Tuấn Lân lấy cặp mình ra đập trực tiếp vào đầu hắn.

Vệ Trạch An vẻ mặt ủy khuất, vừa khởi động xe vừa nói: "Nói chuyện thì nói em còn trợn mắt làm gì vậy? Tôi nói em nghe, em cũng không thể như vậy, tính tình này của em sao càng ngày càng bạo phát vậy? Em phải để tôi làm quen đã chứ. Haiz, đúng là nam nhân mà! Không thể để người khác quen được! Em xem bây giờ tính tình lại như vậy.

Vì thế Hứa Tuấn Lân đen mặt suốt cả đường đi, vừa về đến nhà liền đi thẳng vào phòng tắm.

Lại bị Vệ Trạch An bắt lấy, đột nhiên kéo về trong ngực ở bên tai thấp giọng nói: "Đừng nóng vội! Bây giờ có phải là... Dính và trơn không?"

Hứa Tuấn Lân:!!!

Vệ Trạch An không nói hai lời, liền ôm người lên.

Lúc Hứa Kiêu Bạch trở về, cảm thấy bầu không khí trong nhà không đúng lắm. Sao ba không bật đèn? Tại sao trong bóng đêm lại lộ ra tiếng...

Cậu lặng lẽ đi tới trước phòng ngủ Hứa Tuấn Lân, cửa phòng khép hờ, bên trong mơ hồ truyền đến từng trận tiếng ma sát.

Hứa Kiêu Bạch đều hiểu rõ trong lòng lặng lẽ lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, đi xuống hoa viên dưới lầu đu xích đu.

Hoàng hôn nơi tứ hợp viện, ngay cả những bạn nhỏ cũng đã về nhà ăn cơm hết, Hứa Kiêu Bạch nhỏ bé vô tội lại đáng thương ngồi trên xích đu, sờ bụng đói đến kêu ùng ục, không biết nên đi đâu ăn nhờ bữa cơm nữa.

Dựa vào xích đu nửa ngày, cậu gửi tin nhắn cho Hứa Tuấn Lân: "Ba, hai người xong chưa vậy?"

Rất nhanh, điện thoại di động của Hứa Kiêu Bạch vang lên: "!!!"

Hứa Tuấn Lân đang hầm canh hải sản nấm trong phòng bếp cả người sắp nổ tung, y cảm thấy người làm cha như mình ở trước mặt con trai ngay cả nửa điểm uy nghiêm cũng không còn nữa rồi. Nếu như Tiểu Bạch mắc phải sai lầm gì, cũng nhất định là người làm cha như y làm không tốt dẫn đến con cũng học theo.

Hứa Kiêu Bạch cười nói: "C9n đói bụng quá ba ơi! Ba có cơm không?"

Hứa Tuấn Lân trả lời: "Sắp xong rồi đây, mau về đi, đừng ở bên ngoài cho muỗi ăn."

Hứa Kiêu Bạch nghe tiếng lá cây thổi xuống bên tai, trăm loại phiền uất chạy về nhà.

Mà trong phòng bếp Hứa Tuấn Lân lại cùng Vệ Trạch An tranh chấp: "Lần sau đừng như vậy nữa! Đã ba lần rồi! Nhỡ may Tiểu Bạch học theo thì làm sao bây giờ? Nó còn là một đứa trẻ, chúng ta không thể mang lại cho nó một cái nhìn sai lầm được!"

Vệ Trạch An nói: "Đứa nhỏ lớn sớm muộn gì cũng phải hiểu, thay vì ở bên ngoài học sai chi bằng hai chúng ta hướng dẫn nó đúng cách làm sao làm gương chính xác, quan niệm tình dục chính xác, có thể làm cho nó sau này không bị thiệt thòi. Giống như chúng ta, chính đáng yêu nhau rồi kết hôn mới có thể làm một số chuyện hạn chế."

Hứa Tuấn Lân nói: "Tôi không nói không để anh làm, nhưng anh có thể giấu nó..."

Vệ Trạch An nói: "Lần sau đi, lần này tôi thật sự không khống chế được, chỉ trách em khuynh quốc khuynh thành mỹ mạo như hoa. Tôi phải làm gì đây? Chỉ có thể đi theo tiếng gọi trái tim của riêng tôi thôi."

Hứa Tuấn Lân: "..."

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, Hứa Tuấn Lân vừa vặn đem đồ xuống nồi, vừa bỏ ra đĩa vừa nói: "Anh đi mở cửa đi, Tiểu Bạch về rồi."

Vệ Trạch An lập tức đáp một tiếng liền đi mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, lại nhìn thấy một khuôn mặt hắn đời này vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy.

Chỉ thấy Lục Thành Nghiễm đang xách theo một hộp quà nhỏ đứng ở ngoài cửa, sau khi nhìn thấy hắn khẽ nhíu nhíu mày, tựa hồ đang cực kỳ cố gắng khắc chế xúc động trợn trắng mắt của mình.

Như Tiểu Bạch nói, Vệ Trạch An đúng là ở nhà Tiểu Bạch. Độ dày của da mặt người này là điều mà người bình thường không thể đo lường được.

Vệ Trạch An khinh thường Lục Thành Nghiễm, dùng vẻ mặt chán ghét của hắn đánh giá Lục Thành Nghiễm từ trên xuống dưới, hừ một tiếng nói: "Một đống tuổi rồi còn giả vờ non nớt gì? Ăn mặc như người mẫu trẻ định quyến rũ ai đấy?"

Lục Thành Nghiễm bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nhẫn nại hỏi: "Tôi tới tìm học trưởng, anh ấy có nhà không?"

Vừa nghe bộ dáng hợp lý này của Lục Thành Nghiễm, Vệ Trạch An liền nghĩ đến cảnh tượng cái đuôi nhỏ này năm đó đi theo phía sau Hứa Tuấn Lân lừa gạt tình cảm. Nhất thời tức giận hận không thể không đánh một chỗ, thở phì phì hướng về phía hắn rít gào một tiếng: "Không có ở đây! Cút!" Nói xong liền đóng sầm cửa lại.

Trong phòng bếp Hứa Tuấn Lân thò đầu ra hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao anh không cho Tiểu Bạch vào?"

Vệ Trạch An chột dạ nói: "À, người kia chỉ đến chào hàng thôi. Tôi nói với người ta chủ nhà không có đây thế mà họ vẫn cứ liên tục chào hàng suốt, không phải là có bệnh sao?"

Nhân viên chào hàng Lục Thành Nghiễm đang đứng ngoài cửa: "..."

Nhiều năm như vậy rồi, sao Vệ Trạch An vẫn bá đạo như thế chứ?

Sau đó, tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa.

Mà Hứa Tuấn Lân lại một lần nữa chui vào trong phòng bếp, mở máy hút khói.

Vệ Trạch An nhìn thoáng qua về phía phòng bếp, chột dạ ngồi trở lại sofa phòng khách, mặc cho Lục Thành Nghiễm ở bên ngoài gõ thế nào cũng không động. Thẳng đến khi bên ngoài không có động tĩnh gì hắn mới lặng yên đứng dậy, vừa định mở cửa nhìn một cái, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Trong nháy mắt Vệ Trạch An lại tức giận, đột nhiên mở cửa quát: "Tôi nói sao cậu lại không biết xấu hổ như vậy? Đã nói với cậu không có ở nhà là không có ở nhà..."

Câu nói còn chưa dứt, trước mắt Vệ Trạch An liền hiện ra khuôn mặt Hứa Kiêu Bạch bị mắng đến ngu người. Tay trái cậu cầm chìa khóa muốn mở cửa, tay phải vẫn làm tư thế gõ cửa, vẻ mặt đờ đẫn hỏi: "Vệ thúc, sao chú lại mắng cháu?"

Vệ Trạch An: "..."

Lục Thành Nghiễm phía sau Hứa Kiêu Bạch:

Hahaha!!!

Vệ Trạch An hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào bèn vội vàng nói: "Xin lỗi, Tiểu Bạch, chú không phải mắng cháu, là..." Hắn liếc mắt nhìn Lục Thành Nghiễm đứng ở ngoài cửa dang cầm đồ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là đang nói với người vừa rồi không cần chào hàng nữa, không phải chú nói họ như này như nọ đâu, nhưng họ cứ kỳ kèo mãi khó trách đời này cũng không thành chính quả, cả ngày làm loại chuyện này không thể lên đài vĩnh viễn cũng đừng trông cậy vào đổi vận."

Lục Thành Nghiễm không thể lên đài: "..."

Tất cả những điều này Hứa Kiêu Bạch đều nhìn thấy, lại làm bộ cái gì cũng không biết. Thật ra cậu vừa xuống thang máy đã biết, nhất định là Lục Thành Nghiễm tới gõ cửa bị Vệ Trạch An cự tuyệt.

Cậu vốn định lấy chìa khóa mở cửa, nhưng không biết vì sao Vệ Trạch An còn khóa trái, hắn có bao nhiêu không muốn Lục Thành Nghiễm vào nhà cơ chứ?

Trải qua náo loạn như vậy, làm ồn đến Hứa Tuấn Lân. Hứa Tuấn Lân cầm thìa từ trong phòng bếp đi ra, vừa nhìn thấy ba người bọn họ đứng ở cửa mắt to trợn mắt nhỏ liền lập tức nói: "Tiểu Nghiễm? Sao cậu lại ở đây? Vào ngồi đi, vừa đúng lúc nấu xong cơm. Cậu có ngửi thấy mùi không? Giống hệt khi cậu còn bé, tôi nấu xong đồ ăn cậu có thể mò vào nhà."

Vệ Trạch An: Cái gì? Con mẹ nó chứ vái tên tiểu tử này, được ăn như vậy vũng chính là cậy vào hắn ở gần nhà Tiểu Lân Tử!

Càng nghĩ càng tức giận, Vệ Trạch An tức giận xoay người lại nói: "Đúng rồi, tuổi chó đương nhiên mũi thính là phải."

Hứa Tuấn Lân trách cứ nhìn hắn một cái, Vệ Trạch An ngoảnh mặt quay sang một bên. Tình huống này con mẹ nó chứ quá quen thuộc rồi, mỗi lần như vậy là Tiểu Lân Tử đều che chở cho tên không biết xấu hổ này! Không cha không mẹ thì giỏi lắm sao? Hắn còn chưa có cha không có mẹ kia kìa!

Nhưng lão tử khinh thường bán thảm, chỉ biết đem lồng ngực cho hắn dựa vào. Cho nên em ấy đời này cũng sẽ không thích mi đâu, như thế nào còn chưa từ bỏ ý định?

Mấy món ăn đều bưng lên bàn, Lục Thành Nghiễm mới lấy ra hộp quà nhỏ kia nói: "Tôi tới tặng đồ cưới cho học trưởng..." Thuận tiện đến thăm Tiểu Bạch, tiện đường vào phòng một chút, âm thầm tuyên bố chủ quyền một chút.

Hứa Tuấn Lân tiếp nhận quà hắn đưa tới, mở hộp màu vàng ra, bên trong là một chiếc nhẫn ngọc màu vàng.

Nhìn thấy khối ngọc này, Hứa Tuấn Lân ngẩn ra nói: "Huh? Một loại ngọc? Nó không phải rẻ đi?"

Lục Thành Nghiễm nói: "Không đắt, cũng không thể so sánh với cái của học trưởng khi còn bé. Khi còn bé tôi quá nghịch ngợm, mới chuyển tới đây thôi mà ngày hôm sau đã làm một khối ngọc xoay ngón tay của học trưởng vỡ rồi. Vẫn nhớ phải trả lại cho anh một cái, lúc này cuối cùng cũng tìm được cơ hội."

Hứa Tuấn Lân từ chối nói: "Không được không được, cái này quá quý trọng. Cái nhẫn nhỏ của tôi chẳng qua chỉ là đổi ở chợ cũ, không đáng giá mấy đồng. Loại ngọc này của cậu cũng không ít hơn 10 vạn đi."

Vừa nghe nói ít nhất cũng hơn mười vạn, Vệ Trạch An nhanh tay nhận lấy nói: "Cái này không thể so sánh chứ? Ở chợ cũ đổi lấy, nói không chừng vẫn là đồ cổ! Hắn tặng đồ cưới cho em, em cứ cất đi. Biết em sắp kết hôn, coi như trong lòng có chút bức xúc. Hy vọng rằng món quà này gửi đi mong em có thể tìm đuộc cho mình một vị trí chính xác trong tương lai." Nói xong Vệ Trạch An nhét miếng ngọc kia vào trong túi mình, lục Thành Nghiễm nhíu mày.

Vệ Trạch An lại cười lạnh một tiếng nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Không biết đây được tính là tài sản chung của chúng tôi sau hôn nhân sao? Của em ấy là của tôi, không phân biệt lẫn nhau."

Lục Thành Nghiễm lười so đo với hắn, vì thế một bữa cơm ăn coi như hòa bình, ít nhất là họ không đánh nhau.

Sau bữa ăn, Lục Thành Nghiễm vô cùng hòa thuận hỏi Hứa Kiêu Bạch: "Tiểu Bạch, bài tập về nhà thế nào rồi? Có cần tôi kèm giúp học thêm không?"

Hứa Kiêu Bạch xem kịch hay cả đêm, thầm nghĩ tôi đã lên học đại học rồi còn bài tập cái gì nữa, liền nói: "Tôi không cần."

Lục Thành Nghiễm nháy mắt với cậu: "Không, em cần."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play