Ngày thứ hai Thẩm Băng Đàn đi làm, thì thấy đồng nghiệp đều đang bàn luận về quy định mới "Cấm chỉ yêu đương ở nơi văn phòng" kia.

"Theo như tôi được biết, trong công ty hẳn là có cặp đôi đấy nha, vậy quy định mới này về sau khiến bọn họ phải làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao, thì bây giờ phải bí mật yêu đương và đừng để cho lãnh đạo phát giác ra, nếu mà bị phát giác thì tự động rời chức hoặc là chia tay đấy."

"Bản thân Tổng giám đốc Tần của chúng ta không muốn nói yêu đương thì cũng thôi đi, làm sao lại còn hạn chế mọi người chúng ta yêu đương nữa chứ."

"Mặc kệ đi, dù sao văn phòng thư ký chúng ta cũng có tiếng là miếu hòa thượng, cũng không quan trọng."

"Nhưng mà em gái thực tập sinh mới tới xinh đẹp kia, vốn dĩ tôi còn đang muốn theo đuổi cô ấy đấy, bây giờ vì miếng cơm manh áo tôi vẫn nên từ bỏ những thứ yêu thích đi vậy haizzz."

"Cô ấy không phải cùng với thực tập sinh Dương Hiên hay đi cùng nhau sao, cậu còn có hi vọng chắc?"

. . .

Mấy nam thư ký còn đang thảo luận rôm rả, khi nhìn thấy Thẩm Băng Đàn đi tới, có một ngườii nói: "Tiểu Thẩm, trước đó mọi người còn đang bàn luận, cảm thấy cô cùng với Dương Hiên nói không chừng còn có thể thành một đôi, bây giờ quy định mới này được ban xuống đoán chừng là không thành rồi, thật là đáng tiếc nha!"

Thẩm Băng Đàn nghe thấy vậy thì tí chút nữa bị sặc nước bọt, cô cùng với Dương Hiên thành một đôi á?

Mọi người làm sao lại nghĩ như vậy?

"Tôi và Dương Hiên chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường mà thôi, mọi người đừng có nói lung tung."

"Xem đi!" Một người khác tranh thủ thời gian đi theo nói tiếp: "Tôi đã nói rồi mà, Thẩm đại mỹ nữ của chúng ta đối với tiểu tử Dương Hiên kia không có ý nghĩ gì mà lại, nếu như không có cái quy định này đi chăng nữa thì hai người bọn họ cũng không thành đôi được!"

"A, nói vậy thì giống như kiểu cậu thì có thể thành đôi hả."

Lúc này, cánh cửa kính của văn phòng thư ký bị người ta đẩy ra, một đạo thân ảnh cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi đi tới.

Bởi vì cảm giác tồn tại quá mạnh, nên mọi người không hẹn mà cùng nhìn đi qua, lập tức bị dọa đến câm nín im bặt, thi nhau lộ ra lễ tiết, mỉm cười chào hỏi anh: "Chào Tổng giám đốc Tần!"

Tần Hoài Sơ khẽ sờ cằm, nhìn về phía Thẩm Băng Đàn nói: "Đến phòng làm việc của tôi một chuyến."

Nói xong thì quay người rời khỏi văn phòng thư ký.

Mọi người mang theo ánh mắt khác nhau nhìn qua Thẩm Băng Đàn.

Thấy Thẩm Băng Đàn rời đi, có người nhịn không được liền hỏi: "Tổng giám đốc Tần sáng sớm đã tìm Thẩm Băng Đàn để làm gì thế nhỉ, cô ấy chỉ là một thực tập sinh, cũng không cần Tổng giám đốc Tần phải trực tiếp phân phó nha?"

"Các người nói xem, có phải Tổng giám đốc Tần cũng có ý đối với Thẩm Băng Đàn hay không ?

"Có khả năng này, Thẩm Băng Đàn dáng dấp xinh đẹp như thế, có ai đang ngồi đây trong mấy người các ngươi mà không thích cô ấy không?"

"Tổng giám đốc Tần làm sao lại giống như chúng ta được, quy định cấm chỉ yêu đương ở văn phòng này thế nhưng là Tổng giám đốc Tần chúng ta tự mình nói ra, anh ấy có thể thích một thực tập sinh à?"

Có người nói như vậy, khiến cho mọi người cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý.

Có thể cái này thực tế không nghĩ ra.

Tổng giám đốc Tần là một người cao ngạo lạnh lùng lại khó gần, bình thường chỉ có Tề Đặc cùng chị Văn mới tiếp xúc nhiều với anh một chút, còn những người khác đoán chừng ngay cả tên người ta anh cũng đều không nhớ lắm, làm sao lại đơn độc tìm đến một nữ thực tập sinh chứ?

"Chào buổi sáng mọi người nha!" Dương Hiên đeo cặp đựng laptop từ bên ngoài đi đến.

Tô Thiếu Khang đi lại gần, đem sự tình vừa rồi nói lại một lần, rồi hỏi Dương Hiên: "Người anh em, cậu có biết Tổng giám đốc Tần và Thẩm Băng Đàn là có chuyện gì xảy ra không?"

"Cậu nói Tổng giám đốc Tần vừa mới kêu một mình Thẩm Băng Đàn đi á?" Dương Hiên quay đầu nhìn về phía văn phòng Tổng giám đốc ở đối diện dò xét nhìn một chút, có chút lo lắng rồi lẩm bẩm: "Không phải là Tổng giám đốc Tần là bởi vì sự tình hôm nhậm chức ngày đầu tiên mà gây khó xử cho cô ấy đấy chứ?"

Tô Thiếu Khang hỏi: "Hôm Thẩm Băng Đàn nhậm chức đã đắc tội với Tổng giám đốc Tần sao?"

Dương Hiên không tiện nói chi tiết, chỉ nói qua loa lấy lệ đáp lời: "Coi như lúc ấy phạm vào một chút sai lầm, sau đó vừa vặn bị Tổng giám đốc Tần thấy được, có thể sẽ có một chút không vui."

"Thì ra Thẩm Băng Đàn chọc đến Tổng giám đốc Tần? Vậy thì cô ấy thảm rồi, làm việc trực tiếp với Tổng giám đốc Tần là tương đối rất khắc nghiệt."

"Ai nói không phải đâu, tôi mỗi lần nhìn thấy anh ta đều sợ."

"Nhưng mà Thẩm Băng Đàn vẫn là một thực tập sinh rất biết điều, khả năng Tổng giám đốc Tần sẽ bao dung hơn một chút, có lẽ sẽ không có việc lớn gì đâu."

Mọi người an ủi lẫn nhau, sau đó vì Thẩm Băng Đàn mà lau mồ hôi thầm cầu nguyện cho cô.

Không bao lâu sau, chỉ thấy Thẩm Băng Đàn ôm một xấp văn kiện thật dày trở về.

Dương Hiên trợn mắt hốc mồm hỏi: "Đây là lượng công việc hôm nay của cô sao? Nhiều như vậy á? !"

Ngược lại Thẩm Băng Đàn chỉ bình tĩnh trả lời: "Không có việc gì, chậm rãi làm luôn bây giờ thì có thể làm xong."

Hôm qua Tần Hoài Sơ đã nói nếu như vượt quá lượng công việc, thì cô có thể xin thêm tiền làm thêm giờ.

Thẩm Băng Đàn đối lượng công việc ngày hôm nay tương đối hài lòng, sau khi ngồi xuống liền tập trung vào công việc bắt đầu làm luôn.

Vừa rồi Dương Hiên mới nói Thẩm Băng Đàn đã đắc tội Tổng giám đốc Tần, bây giờ liền ôm số lượng lớn công việc như vậy trở về.

Mọi người nhìn về phía Thẩm Băng Đàn, trong ánh mắt mang theo mấy phần đồng tình thương hại.

Tổng giám đốc Tần tra tấn người ta, quả nhiên là không phân giới tính.

Bọn họ như này bị ông chủ tra tấn thì cũng coi như xong, nhưng mà một cô gái xinh đẹp như vậy mà ông chủ cũng xuống tay được.

——

Thẩm Băng Đàn vì quá tập trung làm việc nên quên luôn cả giờ giấc.

Thẳng tới giữa trưa các đồng nghiệp gọi cô cùng nhau đi ăn cơm, cô mới đứng dậy duỗi thân mình để giãn gân cốt một cái, thả tập văn kiện trong tay xuống rồi cùng mọi người đi đến phòng ăn.

Sau bữa cơm trưa cô không cùng mọi người đi về văn phòng ngay, cô dự định đi đến khu bán vật dụng để quét thẻ mua chút đồ vật hàng ngày.

Bên trong thẻ ăn số dư tiền để dùng rất nhiều, cô mua một chút bàn chải đánh răng kem đánh răng cùng sữa tắm và nước gội đầu để dự bị, lại nghĩ tới khăn giấy dùng cũng sắp hết rồi, dự định thuận tiện cũng mua thêm một ít.

Ông chủ bán hàng nhìn ra ý định của cô, tươi cười giới thiệu: "Này cô gái, hôm nay khăn giấy có hoạt động giảm giá đó, mua hai tặng một, mua ba tặng hai."

Thế mà lại có lời như thế , hai con mắt của Thẩm Băng Đàn đều sáng lên.

"Vậy cho tôi mua ba bịch."


 Lúc ông chủ bán hàng đem năm bịch giấy đưa cho cô, còn tri kỷ hỏi một câu: "Cô gái à một mình cô có thể tự cầm không, có cần tôi hỗ trợ cầm lên giúp cô hay không?"

Thẩm Băng Đàn từ chối khéo.

Đem tiền thanh toán xong, hai tay cô đem năm bịch giấy chồng chất lên nhau rồi ôm lấy, những đồ còn lại thì dùng một cái túi to để đựng đồ rửa mặt và mấy đồ linh tinh, rồi dùng ngón tay móc vào quai túi rồi mang theo, sau đó quay người đi vào thang máy.

Ấn lên tầng 47, cô đem giấy ăn cùng đồ rửa mặt chất đống vào một góc trống bên trong thang máy, mới phát giác cả người dễ chịu thoải mái hơn rất nhiều.

Trên thang máy đi lên, lục tục có người đi vào, ánh mắt mọi người cũng không khỏi tự chủ nhìn về phía góc bên trong đang chất đống nhưng đồ vật dụng thường ngày kia, lúc nhìn thấy trên cổ Thẩm Băng Đàn treo thẻ làm việc của thư ký, thì ánh mắt càng phức tạp hơn.

Thẩm Băng Đàn không biết những người này có chuyện gì, cô bị nhìn chằm chằm thì có chút ngượng ngùng, cô liền nghĩ có phải mình mua quá nhiều đồ vật hay không, gây chú ý cho mọi người quá rồi?

Nhưng cửa hàng bán những vật dụng này, không phải là để cho người ta mua hay sao?

Cô nhìn lại thẻ của mình, không ăn trộm cũng không cướp, cô muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.

Trong lòng Thẩm Băng Đàn nghĩ như vậy, nhưng thân thể vẫn là vô thức hướng đến bên cạnh xê dịch một chút, nghĩ hết khả năng đem những vật kia ngăn ở phía sau để cho mọi người đỡ nhìn ngó.

Cũng may về sau những người kia đều lục tục rời đi, trong thang máy lại chỉ còn lại một mình Thẩm Băng Đàn.

Đến tầng 47, cô lại một lần nữa đem những đồ vật kia ôm lên.

Năm bịch giấy chồng chất lên quá cao, chặn hết tầm nhìn phía trước mặt.

Cô đi ra khỏi thang máy, chậm rãi đi về hướng văn phòng thư ký, vì đồ quá nhiều nên dáng đi của cô trông rất giống một con chim cánh cụt chỉ nâng cao bụng đi lạch bạch.

Cửa thang máy VIP "Đinh" một tiếng mở ra.

Theo cửa thang máy mở ra, Tần Hoài Sơ cầm lấy túi đứng tại trong thang máy, giương mắt lên thì nhìn thấy ở giữa đang có một con "chim cánh cụt" ngay ở cửa thang máy đang tại chật vật đi đến.

Năm bịch khăn giấy, trong tay còn cầm một túi to các loại đồ rửa mặt rồi vật dụng hàng ngày,

Một cô gái chân yếu tay mềm, có thể mang theo một đống đồ như thế lên đây cũng không dễ dàng gì.

Thẩm Băng Đàn nghe thấy thanh âm liền vô thức quay đầu hướng về bên này nhìn qua, thấy Tần Hoài Sơ đang nhìn mình thì bước chân trì trệ, lưng đứng thẳng tắp, trong ánh mắt mang theo chút trốn tránh ngượng ngùng.

Làm sao tại mấy cái thời điểm quẫn bách toàn bị anh bắt gặp thế, đây cũng quá là trùng hợp đi.

Bây giờ nếu như giả vờ không nhìn thấy anh mà trực tiếp đi thì tựa hồ không được phù hợp, mà nếu như tiến lên chào hỏi anh với bộ dáng này, hình như cũng không được tốt lắm.

Trong lúc Thẩm Băng Đàn đang do dự, thì Tần Hoài Sơ đã từ trong thang máy đi tới, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới dò xét mấy lần, cuối cùng rơi vào năm bịch khăn giấy mà cô đang ôm.

Thẩm Băng Đàn lắp bắp một chút, cũng không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, vô thức mở miệng: "Hôm nay phòng ăn giảm giá, khăn giấy mua ba tặng hai, rất có lời."

Cô cũng không biết vì sao lại đột nhiên giải thích với anh, nói xong lại có chút hối hận.

Tần Hoài Sơ sẽ không quan tâm những chuyện như này.

Quả nhiên, Tần Hoài Sơ coi như không nghe thấy, trực tiếp đi lên phía trước,

Nhưng khi anh đi được hai bước chợt dừng lại, quay đầu nói với cô: "Về sau tan tầm rồi mua."

Thẳng đến khi Tần Hoài Sơ đi vào văn phòng Tổng giám đốc rồi, Thẩm Băng Đàn vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ.

Đúng nha, làm sao cô lại không nghĩ tới nhỉ, tan tầm có thể trực tiếp mua rồi mang về ký túc xá, như vậy thì cũng không cần phải ôm những thứ này lên trên lầu rồi.

——

Buổi chiều Tần Hoài Sơ có một cuộc họp qua video.

Sau khi hội nghị kết thúc, anh cầm điện thoại di động lên nhìn thấy tin nhắn của Khương Dĩ Tắc gửi tới Wechat.

Khương Dĩ Tắc: 【 Người bạn kia của tôi đang ở nước ngoài , nên để cho người ủy thác đem tài liệu liên quan đến ngôi nhà kia giao cho cậu, đối phương là ông chủ của quán cafe ở trước cổng của vịnh Thủy Vân, buổi chiều cậu có thời gian không thì qua đó một chút. 】

Tần Hoài Sơ: 【 Được. 】

Để điện thoại di động xuống, sau một hồi ngâm nghĩ anh gọi vào số điện thoại bàn làm việc của Thẩm Băng Đàn: "Đến phòng làm việc của tôi một chuyến."

Rất nhanh Thẩm Băng Đàn đẩy cửa tiến vào: "Tổng giám đốc Tần, có việc gì cần giao cho tôi ạ?"

Tần Hoài Sơ dùng di động chuyển tiếp gửi địa chỉ kia vào Wechat cho cô: "Buổi chiều nay em đến chỗ này một chút, em tìm ông chủ của quán cà phê này lấy một tập tài liệu công việc cho tôi."

Thẩm Băng Đàn nhìn lại địa chỉ một chút: đường Tân Hoa, quán cà phê KG.

Thẩm Băng Đàn hỏi anh: "Xin hỏi là tư liệu gì vậy, đến lúc đó tôi phải làm sao, phải nói với ông chủ cái gì?"

"Cứ báo tên của tôi là được."

"Được."

Tần Hoài Sơ nhấc mí mắt lên liếc nhìn cô một cái: "Công ty không thanh toán tiền đâu."

"?"

Thẩm Băng Đàn khó hiểu nhìn qua Tần Hoài Sơ, luôn cảm giác mình nghe lầm: "A?"

Tần Hoài Sơ kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: "Tiền xe tự thanh toán."

Thẩm Băng Đàn: ". . ."

Không nghĩ tới làm chân chạy cho ông chủ, lại còn phải tự mình bỏ tiền xe.

Đồ ông chủ keo kiệt!


Thẩm Băng Đàn khẽ cắn môi, hôm nay cô tốt tính nên không tính toán với anh.

Không thanh toán thì thôi, cô ngồi xe buýt, dù sao cả đi cả về mới có bốn xu tiền.

Sau khi Thẩm Băng Đàn đi, Tần Hoài Sơ tựa lưng tới gần thành ghế, đốt ngón tay tại trên lan can gõ nhẹ mấy lần.

Lông mày anh nhíu lại, lại cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho Khương Dĩ Tắc: 【 Bây giờ tôi để cho thư ký đi qua đó, cậu liên hệ cho chủ quán cà phê, đến lúc đó chỉ cần đem tư liệu đưa cho cô ấy, còn nhưng thứ khác thì đều không cần nói. 】

——

Sau khi Thẩm Băng Đàn từ công ty đi ra ngoài, dựa theo địa chỉ cô tìm một chút, quả nhiên là có xe buýt tới thẳng đó.

Bây giờ là giờ làm việc, trên xe buýt không có nhiều người, Thẩm Băng Đàn tìm một vị trí ở gần cửa sổ rồi ngồi xuống.

Nghĩ đến Tần Hoài Sơ keo kiệt ngay cả tiền xe cũng không chịu thanh toán, cô nhịn không được ở trong lòng oán thầm vài câu.

Chẳng qua chạy tới chạy lui như thế, đêm nay đoán chừng cô phải tăng ca đến rất muộn mất.

Tiền làm thêm giờ sẽ gấp 1,5 lần tiền lương, nếu so ra với bốn xu tiền xe buýt, thì cô vẫn là có lời.

Điện thoại trong túi vang lên vài tiếng, cô ấn mở ra phát hiện là thông tin từ nhóm làm thêm giờ, bên trong thông báo năm giờ chiều hôm nay, có một công việc phát tờ rơi ở cổng trường trung học cấp 3, tiền lương nhật vào cuối ngày.

Lúc Thẩm Băng Đàn vừa tới Trường Hoàn, một bên tìm việc làm chính còn một bên thì làm thêm giờ, đến bây giờ nhóm làm thêm giờ cũng chưa có thoát ra.

Chẳng qua bây giờ cô có công việc cố định, đối với nhưng thông báo của công việc làm thêm giờ cũng không có hứng thú, chỉ tùy tiện quét mắt một lượt sau đó đem điện thoại trong tắt đi, sau đó cất điện thoại về túi áo.

Xe buýt chậm rãi lăn bánh, Thẩm Băng Đàn nhìn qua nhưng tòa nhà ngoài cửa sổ xe, cô có cảm giác càng ngày càng nhìn quen mắt.

Cô dò xét ngoái cổ nhìn về phía trước, ngoài ý muốn lại phát hiện chiếc xe buýt này thế mà lại đi ngang qua chỗ Ngõ Hạnh Phúc.

Cô đem xe cửa sổ mở ra.

Thế mà lại đi qua căn nhà cũ của bà ngoại.

Không nghĩ tới thay Tần Hoài Sơ làm chân chạy một chuyến, thế mà cô còn có thể nhìn được nhà cũ bên kia.

Nhà cũ có ý nghĩa rất lớn đối với Thẩm Băng Đàn .

Bây giờ tòa nhà đó không phải là của mình, mỗi lần được nhìn một chút cũng đều cảm thấy hạnh phúc.

May mà Tần Hoài Sơ keo kiệt không thanh toán tiền xe, nếu không cô đi taxi, thì chưa chắc đã phát hiện được việc này.

Đi thêm hai trạm qua ngõ Hạnh Phúc, chính là nơi mà Tần Hoài Sơ nói tới, quán cà phê KG ở đường Tân Hoa.

Đối diện quán cà phê đối là một khu dân cư nhỏ, gọi là vịnh Thủy Vân, nhìn hoàn cảnh cảnh xung quanh yên tĩnh, nhìn khá tốt.

Năm đó lúc cô rời đi thì bên này bắt đầu xây dựng khu dân cư, mấy năm nay, bây giờ trực tiếp đổi thành một diện mạo mới.

Thì ra bên cạnh khu nhà cũ còn có một tiểu khu như này.

Nếu như tương lai cô có thể thuê phòng ở chỗ này, mỗi ngày ngồi xe buýt đi làm còn có thể đi qua nhìn ngôi nhà cũ.


 Vào những ngày cuối tuần được nghỉ, cô có thể đi bộ qua nhìn một chút.


 Chẳng qua bây giờ phòng thuê ở chung cư sinh viên kia cũng rất tốt, nơi này tiền thuê nhà đoán chừng không rẻ, tạm thời cô còn chưa có dự định dọn nhà.

Trong lòng Thẩm Băng Đàn yên lặng nhớ kỹ nơi này, sau đó quay người đi vào quán cà phê.

Thẩm Băng Đàn tìm tới ông chủ của quán cà phê, sau khi cô nói tên Tần Hoài Sơ, đối phương trực tiếp đem một phần túi văn kiện đưa cho cô.

Sau khi lấy xong đi ra ngoài, cô gửi cho Tần Hoài Sơ một tin tức: 【 Tổng giám đốc Tần, tôi đã lấy được tư liệu rồi. 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play