《Cả thế giới chỉ thích mình em》

Thanh âm của Tần Hoài Sơ truyền vào bên tai, khiến cho Thẩm Băng Đàn có chút mơ hồ, cả người đều cảm thấy căng thẳng theo: "Tổng giám đốc Tần, có chuyện gì không ạ?"

"Đến phòng làm việc của tôi."

Không cho Thẩm Băng Đàn cơ hội mở miệng nói chuyện, sau đó anh trực tiếp cúp điện thoại luôn.

Không phải vừa rồi anh còn cùng với đám người Tề Đặc ở phòng ăn để ăn cơm sao, làm sao đột nhiên lại trở về rồi?

Mà trong lúc này lại đột nhiên tìm cô, là vì lý do gì đây?

Thẩm Băng Đàn đứng nguyên tại chỗ ngây người một lát, sau đó kiềm chế những hoang mang lo lắng trong lòng rồi buông điện thoại xuống, ngoan ngoãn từ trong văn phòng thư ký đi ra.

Đứng ở cửa phòng Tổng giám đốc, cô hít sâu một hơi, rồi gõ cửa.

"Vào đi."

Bên trong có một âm thanh bình thản truyền đến, Thẩm Băng Đàn đẩy cửa đi vào.

Trong văn phòng, Tần Hoài Sơ đang ngồi ngay ngắn trước máy vi tính xem gì đó, tay trái nắm lại đặt ở cằm, khuỷu tay thì đặt bên cạnh bàn.

Bờ môi gợi cảm của anh khẽ nhếch lên, sống mũi cao anh tuấn, mí mắt tùy ý rũ xuống, nhìn có chút hững hờ.

"Tổng giám đốc Tần, ngài tìm tôi có việc gì cần phân phó?"

Đối phương không trả lời, Thẩm Băng Đàn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi ở đó, cô cảm thấy xung quanh mình yên tĩnh đến độ có thể nghe được cả tiếng kim đồng hồ chuyển động.

Không biết qua bao lâu, đôi tay thon dài đẹp mắt của Tần Hoài Sơ mới ở trên bàn phím gõ xuống mấy lần, mắt cũng không nhìn lên mà chỉ nói: "Pha cho tôi một ly cà phê."

Rốt cục cũng nghe được chỉ thị, Thẩm Băng Đàn thở phào một hơi: "Vâng."

Trước khi đi cô lại nghĩ tới cái gì, rồi quay đầu hỏi lại: "Ngài có muốn thêm sữa hoặc thêm đường không?"

Tần Hoài Sơ miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, đôi mắt đen như mực nhìn cô chăm chú: "Cô cảm thấy thế nào?"

Thẩm Băng Đàn không có nhiều lời nữa, sau đó đi thẳng đến phòng trà.

Hai người bọn họ trước kia từng ở cùng một chỗ, nhưng Thẩm Băng Đàn cũng không biết rõ lắm về khẩu vị của Tần Hoài Sơ.

Bình thường đều là cô uống gì, thì anh thích trực tiếp đến đoạt lấy, nhìn qua thì giống như cũng không kiêng cái gì.

Cuối cùng Thẩm Băng Đàn y theo khẩu vị của mình pha một ly cà phê đưa qua, đặt ở trên bàn làm việc trước mặt anh.

Ánh mắt Tần Hoài Sơ vẫn rơi vào trên máy vi tính, chỉ tiện tay bưng ly cà phê lên uống một ngụm, mi tâm hơi nhíu lại, rồi đưa ra hai chữ đánh giá: "Quá ngọt."

Thẩm Băng Đàn mi mắt khẽ run, hàm răng khẽ cắn lên môi dưới: "Thật xin lỗi, để tôi đi đổi một ly khác."

Cô đang muốn bưng đi, thì Tần Hoài Sơ dành trước cô một bước lại uống thêm một ngụm, sau khi để xuống thì thản nhiên nói: "Chịu đựng vậy."

Nói bóng gió chính là không cần cô đi một chuyến nữa.

Thẩm Băng Đàn đứng một lát, nhìn thấy anh chỉ chú tâm vội vàng làm việc, nhân tiện nói: "Tổng giám đốc Tần, vậy nếu không có việc gì nữa thì tôi đi ra trước nhé."

Khi vừa quay người đi không quá hai bước, thì lại có một âm thanh lành lạnh từ phía sau truyền tới: "Nghe nói —— "

Thẩm Băng Đàn bước chân hơi ngừng lại, không hiểu quay đầu nhìn qua chỗ anh.

"Tôi thích dùng quy tắc ngầm với nam thư ký?"

Tần Hoài Sơ ngẩng đầu, đuôi mắt nhẹ nhàng giương lên, đôi mắt sâu không thấy đáy ấy khóa cô lại: "Hửm?"

Thẩm Băng Đàn: "..."

Không nghĩ tới lúc trước anh không cùng với cô tính sổ, thế mà bây giờ tại chỗ này lại tính lãi với cô.

Lúc buổi sáng cô nói với Dương Hiên những lời kia, quả nhiên vẫn là bị anh nghe thấy hết.

Đôi chân thon dài của Tần Hoài Sơ vắt chéo tại chỗ, sống lưng lười nhác hướng về sau dựa lên ghế, cằm giương lên: "Tại sao không nói chuyện? Cô không phải có thể nói với Dương Hiên sao, đến lượt tôi thì không nói lên lời rồi?"

Thẩm Băng Đàn không hiểu rõ lời này của Tần Hoài Sơ là có ý tứ gì, nhưng hiển nhiên nếu như cô không trả lời, thì hôm nay cũng đừng nghĩ đến việc có thể từ văn phòng Tổng giám đốc này mà đi ra ngoài.

Bị ánh mắt sắc bén của Tần Hoài Sơ nhìn chằm chằm, Thẩm Băng Đàn kìm lòng không được mà nuốt nước miếng.

Im lặng chốc lát, cô lấy dũng khí rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, ánh mắt vô cùng trong suốt sạch sẽ, bên trong giả vờ chứa đầy vẻ không hiểu: "Tổng giám đốc Tần à, ngài nói quy tắc ngầm gì cơ... Tôi nghe qua có chút không hiểu cho lắm."

Chuyện cho tới bây giờ, cô cũng chỉ có thể sống chết không nhận mà thôi.

"Nghe không hiểu sao?" Khóe môi Tần Hoài Sơ có nhếch một chút, rồi giương mắt nhìn sang: "Vậy thời điểm buổi sáng lúc cô gặp tôi, trong tay cầm theo đơn từ chức là có chuyện gì xảy ra?"

"?"

Làm sao anh biết được lúc ấy cô đang cầm đơn từ chức ?

Xem ra là vừa nãy lúc ăn cơm, chị Văn đã nói cho anh biết rồi.

Thẩm Băng Đàn luống cuống một chút, cúi đầu nhìn chằm chằm vào sàn nhà dưới chân, đại não nhanh chóng vận hành suy nghĩ xem nên trả lời như nào.

Tần Hoài Sơ đứng dậy đi tới, dáng người thẳng tắp đứng tại trước mặt cô, bóng dáng to lớn của anh bao phủ lấy cô, trong lúc này Thẩm Băng Đàn cảm giác được một sự áp bách mạnh mẽ vô hình .

Khoảng cách của hai người quá gần, cô có thể ngửi được trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, trong đó còn xen lẫn một mùi hương gỗ mộc man mát dễ ngửi.

Là loại nước hoa dùng cho nam mà anh thường hay dùng.

Cái mùi này vừa quen thuộc vừa xa lạ, lúc thì lượn lờ tại chóp mũi lúc thì tựa hồ đang cố gắng khơi lại một ít ký ức ở chỗ sâu nhất trong tâm trí cô, trêu chọc khiến cho suy nghĩ của cô thành một mảnh hỗn loạn.

Đầu Thẩm Băng Đàn cúi xuống càng thấp hơn, chỉ lẳng lặng đứng nhìn mũi chân của mình.

Nửa người trên của Tần Hoài Sơ hơi nghiêng về phía trước, xích lại gần cô thêm mấy phần: "Thẩm Băng Đàn, trong lòng cô không có quỷ thì tại sao lại muốn viết đơn từ chức?"

Ngữ khí của anh mang theo vài phần bức bách, không muốn buông tha cô.

Thẩm Băng Đàn cụp mắt xuống để che giấu mấy phần bối rối bên trong, cũng không biết nên giải thích như thế nào mới tốt, chỉ có thể kiên trì nhớ tới cái gì liền nói cái đó: "Tôi…tôi từ chức là bởi vì..."

Bỗng dưng nhớ tới những lời mà Mẫn Phong đã nói, trong đầu cô liền hiện lên một đáp án, vô thức ngẩng đầu nhìn lên rồi nói: "Bởi vì tôi sợ sẽ bị quy tắc ngầm."

Thuận theo lý do đó, cô còn trả lời hết sức đàng hoàng: "Dù sao dáng dấp của tôi cũng đẹp mắt như vậy, khi đi ra ngoài vẫn là rất nguy hiểm."

Tần Hoài Sơ: "..."

Trong văn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, khóe miệng Tần Hoài Sơ co giật hai lần, sau đó hỏi tiếp: "Sợ bị tôi dùng quy tắc ngầm với cô?"

"Đúng!". Cô trả lời.

 Anh khẽ cười rồi gật đầu, lại hỏi lại: "Vậy sao đột nhiên cô lại không từ chức nữa rồi?"

Thẩm Băng Đàn đã không còn đường lui, chỉ có thể tiếp tục trả lời: "Tôi nhìn thấy thư ký của ngài cơ hồ đều là nam thư ký, cho nên suy đoán khả năng ngài đối với nữ nhân không có hứng thú, cho nên mới an tâm, cảm thấy cũng không cần từ chức nữa."

Tần Hoài Sơ: "..."

Không khí lại lần nữa lâm vào yên tĩnh.

Thẩm Băng Đàn cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại chỗ này nữa: "Tổng giám đốc Tần, nếu như ngài không có việc gì khác phân phó, vậy tôi đi về làm việc trước."

Tần Hoài Sơ từ trong túi lấy ra tấm thẻ phiếu ăn kia, đôi tay thon dài dùng ngón giữa lòng bàn tay kẹp lấy, ở trước mắt cô lắc lắc.

Thẩm Băng Đàn chăm chú nhìn vài lần, vội vàng sờ túi trên quần áo của mình.

Vừa mới ở phòng ăn cô đem phiếu ăn đặt lên bàn, thời điểm rời đi lại quá gấp, xem ra là bị Tần Hoài Sơ nhặt được.

"Cảm ơn Tổng giám đốc Tần."

Thẩm Băng Đàn đưa tay ra định nhận lấy, kết quả Tần Hoài Sơ lại không buông tay, hai người cầm một góc của tấm thẻ ăn giằng qua lại.

Tần Hoài Sơ nhìn qua ngón tay trắng nõn tinh tế của cô, móng tay mượt mà sạch sẽ, nhìn vô cùng đáng yêu.

Thấy anh không buông tay, Thẩm Băng Đàn ngón tay dùng chút lực, muốn đem thẻ ăn cơm của mình"Đoạt" trở về.

Tần Hoài Sơ khẽ cười rồi thuận thế buông tay ra, sau đó quay người đi về hướng bàn làm việc, bàn tay gõ lên mặt văn kiện, khôi phục lại thái độ giải quyết việc chung: "Những thứ này cô cũng cầm đi phiên dịch một chút, trước khi tan việc thì giao lại cho tôi."

Thẩm Băng Đàn đem thẻ ăn cất lại trong túi áo, sau đó yên lặng ôm đống tài liệu mới được giao trở về văn phòng.

Nhìn xem một đống văn kiện mà buổi trưa được giao, rồi lại nhìn lại thời gian bây giờ, cô cảm thấy đêm nay nhất định là phải tăng ca đến rất muộn rồi.

Cô hít sâu một hơi, chuyên tâm tập trung vào công việc.

Dương Hiên cơm nước xong xuôi trở về, cười cùng với cô chào hỏi: "Cô liều mạng như vậy, vừa cơm nước xong xuôi đã bắt đầu làm việc rồi sao?"

Thẩm Băng Đàn liếc cậu ta một cái, thuận miệng đáp: "Tôi nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, vừa vặn Tổng giám đốc Tần lại giao thêm công việc mới cho tôi."

Dương Hiên quét mắt một vòng, nhìn thấy một đống tài liệu trên bàn của Thẩm Băng Đàn, thì kinh ngạc hỏi: "Nhiều như vậy sao? Xem ra cô thật sự đã đắc tội với Tổng giám đốc Tần rồi."

Nói đến Tổng giám đốc Tần, Dương Hiên chân thành cảm thán một hơi: "Cô không biết chứ, vừa nãy tại phòng ăn lúc ấy cô sớm rời đi rồi, tôi liền bị ba lão đại đó vây quanh, Tổng giám đốc Tần còn ngồi ngay đối diện với tôi nữa chứ, tư vị kia có thể quá áp lực rồi! May mắn là một lúc sau Tổng giám đốc Tần cũng rời đi, nếu không tôi phải từ bỏ ăn bữa cơm kia rồi!"

Thẩm Băng Đàn như có điều suy nghĩ gì đó, cũng không nói chuyện.

Bên ngoài chẳng biết từ lúc nào mây đen đã tràn qua chân trời, mới đầu buổi chiều mà sắc trời liền bắt đầu ảm đạm rồi, bầu trời đen nghịt tựa hồ như mưa gió sắp ập tới.

Thư ký đem cửa sổ mở ra, một cơn gió mát xâm nhập thổi vào trong, mấy tia chớp lóe lên trên bầu trời, giống như có thể đem mây chém thành mấy mảnh.

Dương Hiên vội vàng giữ chặt cửa sổ rồi đóng lại, sau đó trở về bàn ngồi xuống nói: "Tám phần là trời lại muốn mưa rồi, gần đây làm sao thời tiết cũng sẽ không trong, theo lý thuyết mùa mưa cũng nên đi qua rồi chứ nhỉ."

Thẩm Băng Đàn không nói gì, chỉ cảm thấy có chút khát nước, bưng lên cái cốc ở trên bàn dự định đi rót một cốc để uống.

Từ trong văn phòng đi ra, cô ngắm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, từng đám mây trôi lơ lửng đen kịt như bị ngâm mực vậy.

Cô nhớ bốn năm về trước, một lần cuối cùng khi nhìn thấy Tần Hoài Sơ, thời tiết cũng là như vậy.

Thiếu niên thích cười nói ngày đó, cho đến bây giờ đã không còn nữa.

Mặt của anh so với mây đen trên đỉnh đầu còn muốn âm u hơn mấy phần, đầu ngón tay run rẩy, đáy mắt cô nhuộm một chút tự giễu.

Ngày ấy anh đứng đó không biết bao lâu, anh cười khẽ rồi mím chặt môi dưới, sau đó chống quải trượng, vượt qua người cô khập khiễng hướng phía nơi xa mà đi.

Thẩm Băng Đàn nhìn đến xuất thần, không ngờ phía đối diện lại đụng vào một bức tường thịt, chóp mũi dâng lên một trận chua xót, hốc mắt cũng theo đó mà đỏ lên một mảng lớn.

Suy nghĩ bị xáo trộn, đầu óc cô mê man, vô thức ngẩng đầu nhìn lên.

Thấy rõ ràng mình đã đụng vào một người đàn ông cao lớn, thần sắc Thẩm Băng Đàn hơi hốt hoảng, chịu đựng quẫn bách lui lại hai bước: "Tổng giám đốc Tần, thật xin lỗi."

Tần Hoài Sơ bình tĩnh đứng đấy, không có phản ứng.

Thẩm Băng Đàn đang định vượt qua người anh để tiếp tục bước đi, ai ngờ Tần Hoài Sơ bỗng nhiên duỗi cánh tay dài của mình ra, chặn đường đi của cô.

Thẩm Băng Đàn không hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tần Hoài Sơ quét mắt một vòng thấy cô đang bưng cốc nước, thì thu cánh tay về: "Cô đi đâu?"

"Tôi đi rót nước uống." Thẩm Băng Đàn giơ cốc nước trong tay, dừng giây lát rồi hỏi: "Ngài cũng cần tôi giúp ngài rót một cốc sao?"

"Không cần."

"A, được."

Cô vừa muốn tiếp tục đi lên phía trước, thì Tần Hoài Sơ lại lần nữa duỗi cánh tay ra, cản cô lại.

Không biết đến cùng là anh muốn làm gì, Thẩm Băng Đàn bỗng cảm thấy có chút tức giận, buồn bực trừng anh một cái.

Tần Hoài Sơ khẽ cười không để tâm đến sự tức giận của cô, chi nghiêng người chỉ về phương hướng phía sau, biểu cảm có chút một lời khó nói hết: "Cô muốn đi nơi đó để rót nước uống sao?"

Thẩm Băng Đàn nhìn chằm chằm ba chữ to "Phòng vệ sinh" mà anh chỉ, trong nháy mắt sắc mặt cô thoắt xanh thoắt đỏ khó phân biệt.

"..."

Vừa nãy cô mải nghĩ đến những chuyện ngày xưa quá mức nhập tâm, thế mà lại đi lầm đường.

Thẩm Băng Đàn gấp đến độ không chịu được, lại chỉ có thể kiên trì cưỡng ép tâm trạng xuống: "Tôi dự định tiện đường đi đến phòng vệ sinh trước , sau đó mới đi uống nước."

Cô bình tĩnh đem cốc nước đặt ở bên cạnh bệ cửa sổ, thân hình cứng đờ từng bước một đi về phía phòng vệ sinh.

Tần Hoài Sơ ghé mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.

Một lúc sau, anh mới cất bước đi về hướng hành lang chỗ thông gió, lười nhác tựa lưng vào bên cửa sổ, lấy ra một điếu thuốc lá rồi châm lửa, hít mạnh một hơi, phun ra một làn khói nhàn nhạt.

——

Sau khi Thẩm Băng Đàn nhập chức, thì bắt đầu dần dần thích ứng với công việc.

Về sau liên tiếp mấy ngày, cô đều không thấy bóng dáng Tần Hoài Sơ ở công ty, Tề Đặc cũng không thấy đâu.

Nghe Tiết Văn nói, thì ra anh đang đi công tác ở nơi khác, lần này không mang theo thư ký, cũng chỉ mang theo một mình Tề Đặc.

Thẩm Băng Đàn vẫn như cũ làm công việc phiên dịch, ngẫu nhiên cũng sẽ làm cùng Dương Hiên, và làm một chút công việc lặt vặt cho mọi người ở trong phòng.

Một buổi chiều nọ, cô vừa hoàn thành công việc trong tay, thì Tiết Văn bảo cô cùng với Dương Hiên đi đến đường đi bộ ở gần đó một chuyến, xuống đó mua một chút đồ ăn vặt và trà chiều.

Trà chiều của quán kia rất được, khuyết điểm duy nhất chính là không có thức ăn gì khác, muốn ăn gì thì chỉ có thể tự mình đi ra ngoài để xếp hàng mua.

Làm thực tập sinh, bị giao cho nhiệm vụ như vậy cũng không có gì lạ, Thẩm Băng Đàn cùng Dương Hiên tập mãi cũng thành thói quen, nên cùng nhau từ trong công ty đi ra.

Mưa rơi tí tách tí tách rả rích mấy ngày, đến nay cũng không có dấu hiệu ngừng lại.

Vừa ra dến cửa, Thẩm Băng Đàn lạnh đến độ quấn chặt lấy áo khoác trên người.

Chờ một lúc nữa đồ vật cần xách hơi nhiều, cho nên Thẩm Băng Đàn cùng Dương Hiên chỉ đem theo một cây dù.

Thấy Thẩm Băng Đàn lạnh đến run rẩy, Dương Hiên đem ô hướng về bên kia che chắn cho cô: "Rất lạnh sao, áo khoác của tôi dày lắm, nếu không cô mặc vào đi?"

Thẩm Băng Đàn vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, tôi không lạnh lắm."

"Răng cô cũng đều run hết cả lên rồi, làm sao lại không lạnh chứ." Dương Hiên nói xong liền đem áo khoác của mình cởi ra, cưỡng ép khoác áo của mình ở trên người cô: "Hai chúng ta bây giờ làm sao cũng coi như một nửa bằng hữu đi, cô là con gái tôi chiếu cố một chút cũng là việc nên làm, thế nên cô đừng khách khí với tôi."

Thẩm Băng Đàn đang muốn cởi ra trả lại, thì mưa rơi đột nhiên càng lúc càng lớn, nên không trì hoãn thời gian từ chối nữa, nếu không hai người đều sẽ ướt hết mất.

Cô chỉ có thể nói cám ơn với Dương Hiên, hai người vội vàng đi bộ về phía đường đi bộ.

Phía bên kia đường ở trước cổng công ty, một chiếc xe Rolls-Royce màu đen đang dừng ở cửa, cửa xe ở chỗ ngồi phía sau đang hạ xuống, hiện ra một khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông.

Ánh mắt anh xuyên qua màn mưa trùng điệp, nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ phía trước đang che chung một cây dù, hai người sóng vai nhau mà đi, đôi môi mỏng của anh bất giác mím chặt thẳng căng.

Tề Đặc tới mở cửa xe, nhìn hai thân ảnh trước mặt, xong lại nhìn lại sắc mặt ông chủ nhà mình, chỉ cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Ông chủ nhà hắn có bộ dáng này, thật đúng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Nữ thực tập sinh mới tới này, quả nhiên là không đơn giản!

Anh ta đỡ kính mắt trên sống mũi, trong đầu thì đã tưởng tượng ra một vở kịch lâm ly bi đát rồi.

——

Khi Dương Hiên cùng với Thẩm Băng Đàn mang theo trà chiều trở về, trong văn phòng thư ký không có một ai.

Tiết Văn phát Wechat cho Thẩm Băng Đàn: 【 Tổng giám đốc Tần đi công tác trở về, mọi người đang tập trung tại phòng họp, em cùng với Dương Hiên một lát nữa đợi khi hội nghị kết thúc, thì trực tiếp đem trà chiều mang đến phòng họp phát cho mọi người nhé. 】

Khi cô nhận được Wechat đã là nửa giờ sau rồi, Thẩm Băng Đàn nhìn xem thời gian, liền nhắn cho Tiết Văn qua Wechat: 【 Chị Văn, bọn em mua về rồi, hội nghị còn mất bao lâu nữa mới kết thúc ạ? 】

Đại khái qua hai phút sau, Tiết Văn trả lời lại cô: 【 Đã kết thúc 】

Thẩm Băng Đàn: 【 Vậy em và Dương Hiên đưa qua bây giờ nhé? 】

Tiết Văn: 【 Không cần đâu, hình như tâm trạng của Tổng giám đốc Tần đang không tốt lắm, trong hội nghị vừa mới phát một đống lửa giận lớn, để tránh rủi ro, đợi khi nào mọi người trở về rồi hãng chia. 】

Thẩm Băng Đàn trả lời: 【 Vâng ạ 】

Để điện thoại di động xuống, hai người cô cùng Dương Hiên đem trà chiều phát cho mỗi người một phần để ở trên vị trí ngồi của từng người.

Vừa phát xong, mọi người cầm theo máy tính từ bên ngoài đi vào, mỗi người đều đi nhẹ nói khẽ, bầu không khí hơi có vẻ ngưng trọng, hiển nhiên là do mới bị ông chủ mắng xong.

Nhìn thấy Tiết Văn, Dương Hiên liền đi đến hỏi tình huống như thế nào.

Tiết Văn khoát tay: "Đừng nói nữa, Tổng giám đốc Tần vừa về đến liền tổ chức hội nghị họp khẩn cấp, toàn bộ quá trình đều rất căng thẳng, phàm là bắt được điểm sai lầm của ai là người đó sẽ bị mắng một chập, văn phòng thư ký chúng ta liền không có một người nào may mắn thoát khỏi."

Dương Hiên nghe thấy vậy liền cảm giác rất dọa người, kìm lòng không được mà nuốt một ngụm nước bọt: "Vậy em cùng với Thẩm Băng Đàn cũng bị mắng sao?"

Tiết Văn: "Yên tâm đi, hai người các em đang là thực tập sinh, nếu như thật sự có sai lầm gì, thì người nên bị mắng cũng là chị kìa."

Dương Hiên cười hắc hắc: "Có lời này của chị Văn, thì em yên tâm rồi."

"Á à, tiểu tử nhà em lại còn cười trên nỗi đau của người khác đúng không?" Tiết Văn giận dữ vỗ vào trên trán cậu ta một cái.

Dương Hiên ân cần bưng lấy một phần trà chiều đưa qua cho Tiết Văn cái: "Chị Văn, điểm tâm cùng trà sữa đều là khẩu vị mà chị yêu thích này."

Tiết Văn nhận lấy, thở dài: "Vừa rồi mới bị mắng cho một trận té tát, hiện tại đâu còn có khẩu vị nữa chứ?"

Tề Đặc đẩy cửa kính ra đi tới, thoáng nhìn mỗi người trên bàn đều có điểm tâm cùng trà chiều, anh ta cười rồi nói một tiếng: "Còn có trà chiều nữa à, có phần của tôi hay không ?"

Lúc kêu Thẩm Băng Đàn cùng Dương Hiên đi mua trà chiều, mọi người còn không biết Tổng giám đốc Tần cùng Tề Đặc đã trở về.

Tiết Văn đang muốn đem phần của mình cho anh ta, thì Dương Hiên đi trước một bước đưa qua: "Tề Đặc, phần này của tôi cho anh này."

Tề Đặc không khách khí mà nhận lấy, nghĩ nghĩ, rồi lại khó xử: "Chúng ta ai cũng đều có trà chiều, mà ông chủ lại không có, có phải không được tốt lắm hay không ?"

Tiết Văn nghe thấy vậy cũng cảm thấy có đạo lý: "Tôi nhớ hình như Tổng giám đốc Tần thích điểm tâm vị sầu riêng, mà ước chừng những thứ mua về này đều không có, hay là lại đi mua một phần khẩu vị mà Tổng giám đốc Tần thích trở về?"

"Ấy cái này vừa khéo mà!" Dương Hiên đột nhiên vỗ đùi, chỉ vào Thẩm Băng Đàn: "Cô cũng thích vị sầu riêng, vừa vặn lúc nãy mua là vị này!"

Thấy đề kéo tới trên người mình, Thẩm Băng Đàn chỉ có thể từ trên chỗ ngồi đứng lên, đem trà chiều của mình đưa về phía Tề Đặc: "Cái này của tôi là vị sầu riêng, Tề trợ lý cầm đưa cho Tổng giám đốc Tần đi."

Không nghĩ tới hai người khẩu vị thế mà đặc biệt lại giống nhau, Tề Đặc khẽ nhíu mi , cũng không nhận lấy: "Nếu như là cô mua, thì cô tự mình đưa cho Tổng giám đốc Tần thì hơn."

"Tôi sao?" Thẩm Băng Đàn kinh ngạc chỉ vào chính mình, có chút khó hiểu.

Tề Đặc quan sát biểu cảm của cô, tiếp tục thuyết phục: "Mọi người chúng ta ở đây vừa mới bị Tổng giám đốc Tần mắng qua, cho nên cũng không có can đảm đi đến trước mắt ngài ấy, cô là một thực tập sinh Tổng giám đốc Tần sẽ không quá để ý đâu."

Tiết Văn cũng đi theo tiếp lời: "Tề Đặc nói đúng đấy, em đưa qua là tốt nhất, thuận tiện giúp mọi người nghe ngóng xem tâm trạng của Tổng giám đốc Tần thế nào."

Mọi người cũng nói đến đây rồi, Thẩm Băng Đàn căn bản không có lý do để cự tuyệt, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.

Trước khi đi, Tề Đặc nghĩ đến tình cảnh ngày đầu tiên cô gái này nhập chức, lại ngăn cô: "Lúc cô đưa qua, thì chuẩn bị nói với Tổng giám đốc Tần thế nào?"

Thẩm Băng Đàn suy nghĩ, rồi mở miệng: "Tôi ăn ngay nói thật được không?"

"Ăn ngay nói thật như nào?"

"Tổng giám đốc Tần, không biết buổi chiều ngài sẽ đến công ty, nên trà chiều mua thiếu một phần, Tề Đặc nói ngài thích điểm tâm vị sầu riêng, nên tôi đem phần của tôi cho ngài."

Tề Đặc & Tiết Văn: "..."

Cô gái này bình thường nhìn qua cũng rất thông minh, năng lực làm việc cũng không tệ, nhưng khi nói chuyện có vẻ giống như có chút thiếu linh hoạt vậy chứ?

Đây cũng thật sự là quá thẳng thắn rồi, hẳn là tại phương diện ngôn ngữ giao tiếp có chút chướng ngại?

"Cô nói như vậy không phải là đắc tội với người ta sao, ông chủ nghe xong không đem cô đuổi ra là còn may." Tề Đặc thấy cô bối rối, thì có ý tốt nhắc cô :"Cô phải nói, đây là do cô cố ý đưa qua cho ngài ấy, là cố ý! Muốn để ngài ấy cảm nhận được là do cô đặc biệt chạy tới quan tâm ngài ấy, hiểu chưa?"

Thẩm Băng Đàn không rõ Tề Đặc vì sao lại giúp cô lấy lòng ông chủ như vậy, nhưng mà Tề Đặc đã nói nếu như cô nói thẳng như vừa rồi thì sẽ dễ dàng đắc tội với người ta, cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu làm theo.

Bên trong văn phòng của Tổng giám đốc, Tần Hoài Sơ đang ngồi ở đó gọi điện thoại, thoáng nhìn qua Thẩm Băng Đàn sau đó ra hiệu cho cô đợi một chút.

Năm phút sau, khi cúp điện thoại, anh để điện thoại di động đặt trên bàn làm việc, tựa lưng ra sau ghế ngẩng đầu lên hỏi cô: "Có chuyện gì?"

Thẩm Băng Đàn cầm trà chiều trên tay đưa qua: "Tổng giám đốc Tần, nghe nói ngài thích điểm tâm vị sầu riêng ,phần trà chiều này là tôi cố ý đưa tới cho ngài."

Cô dừng lại một chút, lại còn rất chân thành bổ sung một câu: "Là do tôi cố ý đưa tới cho ngài, là cố ý nha!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play