Khương Bảo không phải người chậm hiểu, Lục Mẫn hết lần này đến lần khác giúp cô, còn không chịu nhận tiền, dĩ nhiên cô sẽ nhìn ra.
 
Nhưng ấn tượng của cô về cậu rất tốt, nếu đổi lại thành người khác thì chưa chắc đã tử tế như vậy.
 
Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt của Lục Mẫn cứng lại.
 
Từng cảm xúc kinh hãi, ngạc nhiên, mất mát cùng trào lên trong lồng ngực.
 
Lúc trước cậu luôn là người lịch sự từ chối người khác, bây giờ mới biết bị từ chối sẽ cho cảm giác như này đây.
 
Cậu hiểu rằng tấm lòng của mình sẽ không được đáp lại.
 
Lục Mẫn cố đè nén cảm xúc của mình, trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ bình tĩnh đáp: “Tôi biết rồi.”
 
Sự giáo dục tốt đẹp mà cậu nhận được không cho phép cậu chanh chua truy hỏi, hơn nữa cậu cũng không có tư cách.
 
Buổi tối Khương Bảo không ăn nhiều, rất nhanh đã dừng đũa.
 
Lục Mẫn cũng không có tâm trạng ăn, cậu lấy lại tinh thần cười nói: “Tôi đi thanh toán đây, làm gì có chuyện để con gái trả tiền bao giờ.”
 
Khương Bảo: “Không cần, là tôi hẹn cậu mà, hơn nữa tôi còn phải gói lại một phần đem về.”
 
Cô giơ tay kêu phục vụ tới, đưa thẻ qua, Lục Mẫn cũng không tiện nói gì nữa.
 
Hai người ra ngoài nhà hàng, Khương Bảo dừng bước hỏi: “Cần tôi chở cậu về không?”
 
“Không cần phiền phức vậy đâu, tôi tự đi về được.” Nói xong, cậu nhìn túi xách trong tay đối phương, hỏi: “Ở nhà cậu không nấu cơm à?”
 
“Hôm nay mới chuyển nhà, vẫn chưa kịp sắp xếp người nấu cơm.”
 
Lục Mẫn cố gắng kìm nén, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi ra câu đó.
 
“Có phải tôi làm cậu thấy ghét lắm đúng không?”
 
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Khương Bảo ngồi lên xe, nhàn nhạt nói: “Tôi không ghét cậu, chỉ là chúng ta không phải người cùng một thế giới.”
 
Giọng điệu của cô quá bình tĩnh, như thể chỉ đang trình bày một sự thật. Lục Mẫn đứng ngẩn tại chỗ.
 
Nhưng thực ra cậu hiểu được, suy cho cùng cô ấy luôn có kiểu tách biệt với những người xung quanh.
 
Lục Mẫn nhìn người tài xế nước ngoài, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
 
Cô ấy giống như một câu đố, làm người ta không thể không cảm thấy hiếu kì, nhưng mà rất nhiều tình cảm lại được bắt đầu từ sự hiếu kì, đợi đến khi phát hiện bản thân đã đặt quá nhiều tâm tư vào đó, thì đã sớm biến chất rồi.
 
Mãi cho đến khi chiếc xe biến mất nơi góc đường, Lục Mẫn mới hoàn hồn.
 
Cậu cũng không biết hôm nay mình bị làm sao, đáng lý ra ban nãy mồm miệng nên nhanh nhẹn hơn mới phải, nhưng dưới ánh nhìn của cô, cậu lại biến thành một người câm.
_______

 
Khương Bảo nhập mật khẩu xong, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Khương Ngọc đang coi “Thế giới động vật” mau chóng nhảy ra khỏi ghế sofa. 
“Bảo Nhi, em mua đồ ăn cho anh chưa?”
 
Giọng nói của anh vui vẻ, mái tóc hơi xoăn, đôi con ngươi màu xanh nhạt trong veo, khi cười mắt cong lên giống như một đứa trẻ.
 
Khương Bảo: “Đi rửa tay đi, sau đó mới được ăn.”
 
Khương Ngọc bèn chạy vào nhà bếp, một phút sau đi ra, giơ cao hai bàn tay ướt đẫm, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, chờ được đút cơm.
 
Đầu óc của anh không thông minh bằng người bình thường, nhưng ăn cơm tắm rửa không thành vấn đề, do lớn lên ở nước ngoài nên lúc vui vẻ hay buồn bã đều muốn được Khương Bảo ôm.
 
Lâm Xán cũng đi ra khỏi thư phòng, não cô không đủ xài cho việc ngày ngày làm đề, cần dùng thực phẩm bổ sung, chỉ là  dưới sự giám sát của Khương Bảo, cô từ bỏ ý định thêm cơm.
 
Được rồi được rồi, phải khống chế lượng carbonhydrate nạp vào cơ thể, vị của cà chua cũng ngon lắm. 
 
Ăn xong Lâm Xán dọn dẹp bàn ăn, quay đầu nhìn Khương Bảo đang ngồi trên sofa đọc văn kiện.
 
Ngôi nhà này là căn đầu tiên ven hồ, tầm nhìn vô cùng đẹp lại đảm bảo được sự riêng tư, kiểu nhà một tầng một hộ nên rất yên tĩnh, giá bán là 10 vạn một mét vuông.
 
Căn nhà được chủ đầu tư cải tạo đồng nhất, rất nhiều hộ gia đình chê giống nhau hết thì không có phong cách, quyết định đập đi xây lại, Khương Bảo ngại phiền phức nên chỉ thay đổi nhẹ nhàng.
 
Lâm Xán đi qua hỏi: “Vấn đề tiền vốn khách sạn giải quyết được chưa?”
 
Mặc dù cô không giúp gì được, nhưng cũng muốn chủ động nắm được tình hình, người khác hỏi cũng không đến nỗi ngắc ngứ.
 
Khương Bảo cũng nói cho cô một vài chuyện của khách sạn.
 
Khương Bảo: “Vấn đề không lớn, chị sẽ giải quyết được, đã cử người đi thương lượng rồi.”
 
Những giám đốc điều hành mời được từ các khách sạn khác bây giờ đã cho thấy năng lực của mình.
 
Lâm Xán do dự nói tiếp: “Phải rồi, hôm nay Tạ Liệu Nguyên gửi tin nhắn, nói  anh ta quen rất nhiều người ở Giang Thị, có thể giúp được chị, em phải trả lời anh ta thế nào?”
 
Khương Bảo ngẩn người, giơ tay ra: “Đưa điện thoại chị xem.”
 
Cô nhanh chóng xem một lượt nội dung nói chuyện của hai người, Tạ Liệu Nguyên gửi tin nhắn, Lâm Xán không dám nói nhiều với y, mỗi lần chỉ đáp lại một, hai chữ.
 
Ngón tay Khương Bảo dừng lại ở câu cuối cùng Tạ Liệu Nguyên gửi, nếu như là lúc trước thì cô sẽ vui vẻ nhận lấy.
 
Chung quy trước khi về nước, cô luôn cho rằng đối phương là một quý ông chân chính.
 
Nhưng Khương Bảo càng nghĩ càng thấy sai, lúc trước Tạ Luật Phàm chơi ngu bị người trong giới cười cho, việc này trực tiếp dẫn đến việc cha hắn mất sạch niềm tin nơi hắn, quay sang trọng dụng Tạ Liệu Nguyên.
 
Cô đã gặp tên Tạ Luật Phàm ngu ngốc kia, vô dũng vô mưu không giống như người có thể gây ra chuyện lớn như vậy được… Trong việc này chắc không có Tạ Liệu Nguyên nhúng tay đâu nhỉ?
 
Càng nghĩ Khương Bảo càng cảm thấy tên này chẳng phải hạng tốt lành gì. Có điều nếu đối phương có thể giúp được mình thì cũng không cần cứng ngắc quá.
 

“Vậy phiền anh rồi.” Khương Bảo gửi tin nhắn Wechat, người kia lập tức trả lời lại.
 
Tạ Liệu Nguyên: Xong xuôi sẽ báo cho em.
 
Đầu bên kia điện thoại, Tạ Liệu Nguyên bật cười thành tiếng.
 
Y luôn cảm thấy khoảng thời gian này Khương Bảo thay đổi quá nhiều, bây giờ xem ra vẫn như cũ, chỉ cần có lợi ích sẽ không từ chối.
 
“Liên lạc sau.”
 
Khương Bảo gửi xong tin này liền đưa điện thoại lại cho Lâm Xán.
 
Lâm Xán không nhịn được hỏi: “Không phải chị nói tránh qua lại với anh ta sao?”
 
Khương Bảo: “Làm gì có kẻ thù mãi mãi, hắn ta đã sẵn lòng đưa tay ra, vậy chị sẽ nhận tấm lòng này.”
 
Lâm Xán nhìn hai người nói chuyện qua lại: “Em không hiểu gì hết, anh ta gặp ai thì liên quan gì đến chuyện chị xây khách sạn? Giúp chị kéo vốn làm gì?”
 
“Không không, phải nói là hắn đang giúp chị chuyển lời, chuyện này chị không tiện ra mặt, các giám đốc điều hành cũng không có tiếng nói bằng hắn, chính phủ có yêu cầu với rất nhiều nơi, nhất là với các thành phố cấp 3, các tập đoàn bất động sản đang chiếm lĩnh thành phố, mỗi khi chính phủ bán một miếng đất sẽ có rất nhiều điều kiện kèm theo, có cái là cung cấp vị trí việc làm, có cái còn  phải đưa các thương hiệu khách sạn quốc tế vào, lại còn yêu sách với vấn đề giá vốn bên phía khách sạn.”
 
Trong số các dự án bất động sản Khương gia xúc tiến trong nước, có một dự án là về một thành phố du lịch loại 3. Chính quyền địa phương vốn dĩ không định đưa việc xây dựng khách sạn vào yêu cầu.
 
Nhưng chỉ cần có người đề nghị thì vẫn có thể thay đổi quyết định.
 
Suy cho cùng, đây là một thành phố du lịch, không có di sản văn hoá gì, nếu một khách sạn thật độc đáo được xây nên, biết đâu chừng lại có thể điểm thêm sắc màu cho nền văn hoá có chút khô cằn của thành phố, đây cũng có thể coi là một chính tích.
 
Dẫu sao Tạ gia đã cắm rễ trong nước nhiều năm như vậy, Tạ Liệu Nguyên lại là một người tâm tư khó lường, chuyện này đối với hắn mà nói không hề khó.
 
Khương Bảo là người không từ thủ đoạn, vì lợi ích riêng cô còn có thể tính kế với cả tập đoàn, những thứ nắm được trong tay mới là chân thực.
 
Chỉ cần chính phủ gây áp lực, hội đồng quản trị sẽ tự động đồng ý cấp ngân sách cho việc tu sửa khách sạn, chắc chắn cô sẽ không đời nào lấy tiền của mình để bổ sung.
 
Khương Bảo giải thích mạch lạc rõ ràng, cho dù Lâm Xán là người ngoài ngành cũng có thể hiểu được, cô lưỡng lự hỏi: “Vậy tập đoàn sẽ đồng ý chứ?”
 
“Đương nhiên rồi, sửa khách sạn có lợi, mà không sửa cũng có lợi. Việc tu sửa một khách sạn cao cấp sẽ làm cho giá nhà xung quanh tăng lên, chỉ cần hoạt động tốt, phí bảo hiểm của nhà ở thương mại xung quanh sẽ còn cao hơn cả giá vốn của khách sạn, khách sạn kinh doanh tốt còn có thể chuẩn bị cho hoạt động vốn hoá sau này, nhưng như vậy về lâu dài sẽ tương đối khó đi, tạm thời không nghĩ đến.”
 
Khương Bảo thôi không đề cập chuyện bên lề pháp luật với cô nữa, ví dụ như trốn thuế hợp pháp. Và rửa tiền bất hợp pháp. 
 
“Nghe hiểu hông?” Thấy người kia ngáo hết cả mặt, Khương Bảo hỏi.
 
Lâm Xán hoàn hồn, gật đầu một cách lơ tơ mơ.
 
Khương Bảo ôm hai tay trước ngực, vốn còn định nói tiếp, nhưng nghĩ lại con bé này hình như cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, lần nào cũng có chiêu, thôi bỏ đi.
 
Trưa hôm sau, Tạ Liệu Nguyên nhắn tin báo đã xong xuôi, còn hẹn Khương Bảo cuối tuần cùng đi ăn cơm, nói đây là bạn bè tụ họp.
 

Sau khi biết tin Khương Bảo nói có thể, dẫu sao đối phương nắm rất rõ chuyện trong nước.
 
Đương nhiên Lâm Xán không đi một mình mà còn có cô đi cùng.
 
Vừa hết Tết Dương lịch, là kì thi cuối kì sắp đến, giáo viên chủ nhiệm nói giai đoạn này tương đối quan trọng, đến được thì nên đến đi, vậy nên Khương Bảo liền đến.
 
Dẫu sao cô cũng nhàn lắm.
 
Mặc dù đều cùng quản lý công việc khách sạn, nhưng chuyện gì Thư Nhã cũng phải tự mình lo liệu, cấp dưới của cô chỉ lo đấu đá nội bộ, hầu như ai cũng có ô dù, nhiều lúc thực sự cũng không quản hết được.
 
Khương Bảo ngược lại tận dụng tối đa các giám đốc điều hành mà mình đã thuê bằng cách uỷ quyền cho bọn họ, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát.
 
Kì thi gần kề, tất cả các tiết đều được dừng lại để luyện đề mỗi ngày.
 
Khương Bảo đã buông xuôi môn văn, dù sao thi SAT và TOEFL cũng không có cái này. Nhưng để có thể chấp nhận việc không được đứng nhất, cô đã phải làm công tác tư tưởng rất lâu.
 
Thôi bỏ đi, không tính toán với mấy đứa cấp 3.
 
Khương Bảo vừa tới một ngày mà đã giải quyết được mấy bộ đề.
 
Người xung quanh thi nhau giúp cô check đáp án, check xong ai cũng mắt chữ a mồm chữ o, tỉ lệ đúng cao quá rồi đó.
 
Người ta suốt ngày nghỉ học mà còn giỏi như thế, muốn mọi người phải sống sao đây?
 
Đại tiểu thư lắm tiền như vậy mà còn biết tiết kiệm cả giấy nháp cơ đấy! Câu nào cũng tính nhẩm đấy à? Chúng iem xin khép đít lạy!
 
“Đều có não như nhau mà sao cách biệt dữ vậy ta?”
 
“Không không không, tôi nghi mình còn méo có não cơ.”
 
Học sinh ngoại trú không cần tham gia tiết tự học buổi tối, buổi chiều tan học Khương Bảo thu dọn bàn ghế chuẩn bị về nhà, cô còn chưa ra khỏi toà dạy học thì trời đột nhiên đổ mưa.
 
Khương Bảo trở về lớp lấy cây dù mà Alva đưa buổi sáng, ông nói trời có thể sẽ mưa, ban nãy cô ra ngoài thấy trời vẫn còn trong xanh nên không cầm.
 
Hành lang lầu 1 chật ních những người không mang dù đứng đợi mưa tạnh, nhưng cũng có vài người bất chấp lao vào trong màn mưa.
 
Khương Bảo đi thật cẩn thận để tránh làm ướt giày và tất.
 
Lúc rẽ hướng, bỗng có vài nam sinh chạy qua trước mặt cô, Khương Bảo nhìn vết bùn bị văng lên giày. Chạy nhanh thế để đi đầu thai hả? Không dùng mắt để nhìn đường thì làm ơn đi tặng cho những người có nhu cầu hộ.
 
Càng nghĩ cô càng thấy hãm, quay đầu lại nhìn thì phát hiện có mấy nam sinh đang vây đánh một người.
 
Hai đánh một không chột cũng què, nam sinh bị hội đồng nằm co tròn trên đất, dần dần không còn sức đánh trả.
Khương Bảo không thích lo chuyện bao đồng, giày bị bẩn, cô chỉ muốn mau chóng về nhà thay giày. Lúc sắp tới cổng trường, cô đột nhiên đổi ý quay lại.
 
Nếu lúc đó có người đưa tay ra giúp đỡ Lâm Xán khi con bé chìm sâu trong vũng bùn, thì có lẽ mọi chuyện đã không đi tới bước đường sau đó.
 
Khương Bảo cảm thấy mình càng ngày càng mềm lòng, đi lãng phí thời gian vào một vài việc vô nghĩa.
 
Cô đứng dưới mái hiên đóng dù lại, lấy di động ra gọi.
 
Mặc dù gọi tới là số lạ, nhưng chủ nhiệm Tiêu vẫn bắt máy.
 
Khương Bảo nhàn nhạt nói: “Chủ nhiệm Tiêu đúng không? Mời thấy lập tức đi tới lầu 2 toà dạy học, ở đây có công chuyện cần thầy xử lí.”
 

Chủ nhiệm Tiêu: “…?”
 
Khương Bảo: “Bây giờ qua luôn đi, em ở đây đợi thầy.”
 
Lúc chủ nhiệm Tiêu vội vàng đi tới, những người kia vẫn chưa dừng tay, Khương Bảo đưa tay chỉ: “Đang đánh nhau kìa.”
 
Chủ nhiệm Tiêu nhìn Khương Bảo, nén lại lời muốn nói, dù sao đi ngăn học sinh ẩu đả vẫn quan trọng hơn, cho nên ông vừa hô to “các em làm gì đấy” vừa lao ra ngoài màn mưa.
 
Thông thường, mâu thuẫn của học sinh sẽ không nói cho giáo viên, nếu không sẽ càng rước thêm nhiều rắc rối, thấy chủ nhiệm tới, những người đang vây đánh đều dừng tay.
 
Ban nãy đứng xa nên Khương Bảo không nhìn rõ, bây giờ mới nhận ra những người đánh nhau nhìn rất quen, đều là bạn bè lúc trước của Chu Tử Di.
 
Đúng là đến chết cũng không đổi.
 
Nam sinh cầm đầu nói: “Là nó gây rắc rối cho em trước, em với nó đánh nhau, mấy người khác chỉ đang cố kéo bọn em ra.”
 
Khương Bảo: “Nói dối, tôi thấy các cậu cùng vây đánh cậu ấy, tôi chính là nhân chứng.”
 
Mấy nam sinh tức giận nhìn cô, gần đây Khương Bảo nổi bật như vậy, bọn họ dĩ nhiên đều nhận ra, đừng nói là phản bác, nào có ai dám tỏ thái độ.
 
Người này không còn là kẻ đáng thương của lúc trước mà là đại tiểu thư của Khương gia.
 
Chủ nhiệm Tiêu: “Con bé nói đúng không?”
 
Mấy nam sinh đều rũ mắt không trả lời, cũng không dám cãi lại.
 
Cố Vũ ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, cậu đã quen với việc bị bắt nạt, mặc dù đôi khi cũng có người tỏ ra thông cảm, nhưng không ai đứng ra giúp cậu như thế.
 
Cô ấy là ai, ngay cả đám người thường ngày tự phụ này cũng không dám ho he gì.
 
Cậu cảm thấy đối phương thật mạnh mẽ.
 
Thấy tiểu thư mãi vẫn chưa ra, Alva bèn cầm dù vào trường tìm, vì trời mưa to nên bảo vệ để cho phụ huynh cầm dù vào đón con, ông cũng thuận lợi đi vào.
 
Nhìn thấy Alva, Khương Bảo cũng không muốn tiếp tục phí lời với đám người này nữa, sự thật bày ngay trước mắt, điều tra không khó, cô mở miệng nói với chủ nhiệm Tiêu: “Bây giờ em phải về nhà. Nếu còn chỗ nào không hiểu thì cứ đến tìm em lấy bằng chứng.”
 
Chủ nhiệm Tiêu: “…”
 
Lại dùng cái giọng sếp sòng đấy.
 
Khương Bảo nghiêng mặt nhìn cái người dơ hầy từ đầu tới chân, trông bẩn chả khác gì ăn xin, cũng hơi tội.
 
Alva đưa dù ra che cho cô, cái ô trong tay Khương Bảo tự nhiên không còn chỗ xài, cô để dù sang một bên, nói với cái người mặt mũi lấm lem: “Cho cậu cây này đấy.”
 
Nói xong cô đi tới dưới dù của Alva rồi rời đi luôn.
 
Chủ nhiệm Tiêu gọi những người gây rối lên văn phòng, về phần Cố Vũ lấm lem bùn nước thì cho thu dọn về trước.
 
Đợi người đi hết, lúc này Cố Vũ mới cầm dù lên.
 
Cán dù được làm từ trúc, chốt mở được làm từ bạc, ngay cả vải dù cũng là tơ lụa chứ không phải ni-lông, nhìn vừa tinh xảo vừa đắt tiền, giống hệt như chủ nhân là đại tiểu thư cao quý. 
 
Mà cậu thì giống như vết bùn trên đế giày đối phương, nhưng cho dù nghĩ như vậy, lòng bàn tay nắm cán dù vẫn nóng lên.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play