Dạo này Khương Bảo có rất nhiều việc, cô còn kéo Lâm Xán theo đi một chuyến công tác ở Hàng Châu.
 
Đã một tuần liền cô chưa đến trường.
 
Sắp đến tết Tây, cuộc thi ngâm thơ tập thể ngày càng cận kề, lúc này giáo viên chủ nhiệm đứng ngồi không yên mới gọi điện thoại tới giục.
 
Vương San lo diễn tập ít quá, đến lúc đó phần vi-ô-lông và ngâm thơ sẽ không ăn khớp nhau.
 
Nhưng với thành tích của Lâm Xán thì không cần quá lo lắng, các giáo viên tự nhiên đều khen con bé không ngớt lời, giỏi giang như vậy, dĩ nhiên phải ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu thêm.
 
Nhận được điện thoại, sáng hôm sau Khương Bảo liền quay về trường.
 
Sau khi cô chơi một lần, tất cả mọi âm thanh nghi ngờ đều biến mất.
 
Những nốt nhạc trầm bổng tuôn ra, dường như tạo thành một kết giới, cách biệt hoàn toàn với thế giới xung quanh.
 
Trình độ của Khương Bảo không đủ vào thính phòng, nhưng dù gì cô cũng đã học 10 năm, đối phó với một cuộc thi ngâm thơ vẫn dư sức.
 
Lớp trưởng ngẩn người, trong đầu chỉ biết đến học hành. Lúc đầu cậu không vừa mắt Lâm Xán, sau này đối phương thi được hạng hai thì thái độ của cậu thay đổi hẳn, tiếc là cô không thể ngày ngày đến trường.
 
Đương nhiên… cũng không riêng gì cậu, đa phần ánh mắt của con trai trong lớp đều dán lên người Khương Bảo.
 
Vừa phũ vừa ngầu vừa đẹp… Rất khó để người khác không ghi trong lòng, cho dù là thích hay là ghét.
 
Có điều cô vô cùng kiêu ngạo, gần như không có quan hệ với bất kì ai.
 
“Cây đàn của cậu đẹp quá, nhìn như một tác phẩm nghệ thuật vậy.” Một nam sinh cười khen.
 
“Đúng đó, lần trước không phải cây này.”
 
Khương Bảo gật đầu: “Cây đàn này là tác phẩm của thợ làm đàn Amati thời Phục Hưng, dĩ nhiên phải khác.”
 
Lúc trước cô bảo quản gia đi tìm một cây đàn để tập, sau khi cây đàn này được gửi tới thì đổi luôn.
 
Để làm ra một cây đàn tốt đòi hỏi sự tỉ mỉ, chất gỗ phải được để khô tự nhiên, cần khoảng 50 năm, chưa kể nhiệt độ khí hậu.
 
Hồi đó cha cô phát hiện khả năng chơi đàn của cô không tệ, nên đặc biệt mua cây đàn này tặng cho cô.
 
Lúc về già, tính tình của người đàn ông đó trở nên cổ quái, mắc chứng cuồng loạn, nhưng lại rất hào phóng.
 
Mọi người: “…”
 
Những nam sinh đang định bắt chuyện đều im bặt trong nháy mắt.
 
Giáo viên chủ nhiệm thuận miệng hỏi một câu: “Vậy cây đàn này của em hết bao nhiêu tiền?”
 
“Em cũng không biết, 10 năm trước tốn 400.000 đô la Mỹ mua đấy, bây giờ có tiền cũng khó mà mua được.”
 
Vương San hoài nghi mình đã đánh mất khái niệm về tiền, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của đối phương, thì cảm thấy mình không nên tỏ ra ngạc nhiên như nhà quê lên tỉnh thế.
 
Cô dặn dò riêng với 4 học sinh nam trong lớp, cho dù thế nào cũng phải trông chừng đàn của Lâm Xán thật cẩn thận, nếu lỡ mà mất thì có tự vẫn cũng không đền nổi!
 
Khương Bảo tham gia hai lần diễn tập, cuộc thi ngâm thơ diễn ra vào ngày thứ 3, lớp 4 rút thăm lên sân khấu vào tiết mục thứ 10, vị trí không tệ.
 
Trang phục thống nhất là đồng phục, nhưng để tăng thêm hiệu quả, mọi người đều trang điểm.
 
Giáo viên chủ nhiệm đã mời bạn mình là thợ trang điểm tới giúp, Khương Bảo trang điểm trước ở nhà tới trường, giữa cô và những nam nữ thiếu niên này không có chủ đề chung, đành ngồi một bên chỉnh đàn. 

 
Chuông điện thoại vang lên, Khương Bảo cầm điện thoại lên xem, là Khương Kiêu.
 
Lần trước khi tạm biệt, đối phương cứ dùng dằng đòi trao đổi số điện thoại với cô, đây là lần đầu tiên gọi tới.
 
Khương Bảo từ chối cuộc gọi, chưa đầy 10 giây chuông điện thoại lại vang lên, cô do dự nhận máy.
 
“Con biết hôm nay trường cô tổ chức thi ngâm thơ nên đặc biệt tới cổ vũ cho cô nè! Ở trong nhà thi đấu đúng không?”
 
Khương Bảo hơi bất ngờ: “Con đến trường cô?”
 
Khương Kiêu: “Đúng rồi, bất ngờ lắm đúng không nè?”
 
“Ai cho mày tự tung tự tác thế hả, mau đi về cho cô.” Khương Bảo ra lệnh.
 
Hai người ở chung nhiều năm như vậy, ngày nào cô cũng chơi đàn một lúc, đối phương khó mà không nghe ra, nếu như tên này nói ra nghi ngờ cho anh hai và chị dâu cô thì tình hình sẽ rắc rối to.
 
Khương Bảo không lo ngại gì, là vì trường học không có bất cứ mối quan hệ nào với cái giới của cô, cũng không ai đi chú ý.
 
Đây chỉ là một trường tư bình thường.
 
Hơn nữa, Lâm Xán biết chơi vi-ô-lông thì đã sao, điều này bình thường như cân đường hộp sữa. Trên thế giới này người có thể nhìn ra, nghe ra Khương Bảo không vượt quá 3 người.
 
Khương Kiêu là một trong số đó.
 
Khương Kiêu: “Nhưng con đã vào rồi, cảm động quá không biết nói gì hả?”
 
“…”
 
Khương Bảo im lặng, sau khi bên kia ồn ào đủ kiểu, hắn lại bắt đầu nói, “Con nhìn lịch biểu diễn rồi, cô học lớp 4 đúng không? Còn 2 tiết mục nữa là đến rồi, con đợi xem cô đấy.”
 
Khương Bảo: “…”
 
Cô bắt đầu suy nghĩ, để Alva cưỡng chế lôi hắn ra ngoài có lộ quá không nhỉ?
 
Khương Bảo nhìn cây đàn trong tay, đứng dậy lần chần tại chỗ.
 
Tuy cô không lộ mặt, nhưng đối phương cũng khó mà không phát hiện, tên nhãi kia là đồ thộn, nhưng vẫn có IQ.
 
“Cô sao vậy? Có tâm sự nặng nề à?”
 
Khương Bảo quay người, nhìn thấy Lục Mẫn đứng bên cửa sổ.
 
Hôm nay cậu không mặc đồng phục mà mặc âu phục, mặt mũi vẫn còn vẻ thiếu niên nhưng rất ra dáng người lớn.
 
Đầu Khương Bảo chợt loé lên, cô hỏi: “Ban nãy là cậu chơi piano đúng không?”
 
“Đúng rồi, tiết mục lớp chúng tôi vừa kết thúc.”
 
Khương Bảo kéo cậu đến cuối hành lang, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Đã lâu rồi Lục Mẫn chưa gặp cô, mặc dù kì lạ, nhưng cậu cũng không nói gì, để mặc cô kéo mình.
 
Khương Bảo dừng lại, nói tiếp: “Tôi có chuyện cần nhờ cậu giúp.”
 
Nếu như là những người khác, có lẽ cô sẽ không mở miệng, nhưng phẩm hạnh của Lục Mẫn không tệ, hồi đó còn nhảy xuống nước cứu Lâm Xán, sau đó cũng giúp đỡ cô.
 
Lục Mẫn: “Chuyện gì?”

Khương Bảo: “Hôm nay tôi không chơi vi-ô-lông được, cậu có thể giúp lớp 4 
đệm nhạc không?”
 
“Có chuyện gì sao? Cậu bị thương ở đâu à?” Lục Mẫn cúi đầu nhìn tay của đối phương.
 
Khương Bảo lấy son môi từ trong ba lô ra, sau đó quẹt một đường lên cổ tay phải: “Tôi có lí do không thể lên sân khấu, cậu cứ xem như là tay tôi bị thương đi, lần này tôi nợ cậu một lần, cậu là người…”
 
Lục Mẫn cắt ngang lời cô: “Nếu tôi không phải người tốt thì sao?”
 
Khương Bảo: “…”
 
Lục Mẫn: “Nếu cậu nói nợ tôi, thì cũng không chỉ có mỗi lần này.”
 
Khương Bảo ngẩn ra vài giây, hỏi: “Cậu không muốn giúp tôi? Được, tôi biết rồi.”
 
“Cậu lúc nào cũng thế, tôi đâu có nói là không giúp, chưa chi cậu đã tự kết luận rồi.”
 
Khương Bảo: “Tôi có thể…”
 
Lục Mẫn: “Cậu mà nhắc tới chuyện tiền nong thì bây giờ tôi sẽ đi liền và luôn.”
 
Khương Bảo: “…”
 
Vai Lục Mẫn rung rung, cậu mỉm cười nói: “Thực ra tôi từng nhìn thấy lớp cậu diễn tập, vốn dĩ tôi rất mong chờ được xem cậu chơi vi-ô-lông. Lần này tôi giúp cậu, lần sau có dịp cậu chơi cho tôi nghe một lần nhé.”
 
Khương Bảo: “Đương nhiên là được, đây là chuyện nhỏ.”
 
Cô lấy nhạc phổ trong túi ra, ghé sát vào cậu nói: “Mặc dù đều là phổ 5 dòng nhưng vi-ô-lông và dương cầm có chút khác nhau, dương cầm là phổ 2 hàng, vi-ô-lông chỉ có 1 hàng, cậu phải sử dụng khoá nhạc âm cao cho nhạc phổ của vi-ô-lông, biết chưa?”
 
Lục Mẫn ngửi thấy mùi thơm của cô, không biết là mùi dầu gội đầu hay là mùi nước hoa, thoang thoảng mà rất thơm.
 
Lục Mẫn cố tỏ ra điềm tĩnh hỏi: “Cậu cảm thấy tôi có vấn đề không?”
 
Khương Bảo: “Cái gì? Cậu có vấn đề?”
 
Lục Mẫn nhìn mắt cô trợn đến là to tròn, bật cười: “Lừa cậu thôi, tôi nhìn hiểu mà, có điều cậu cũng biết chơi piano chứ?”
 
“… Một chút thôi.”
 
Lục Mẫn cầm lấy thỏi son trong tay của Khương Bảo, sau đó rút khăn tay ra đưa cho cô: “Nhìn cậu trông không giống bị thương lắm, dùng cái này thắt lại đi.”
 
Khương Bảo cúi đầu thắt cẩn thận, qua chiếc khăn lụa có thể loáng thoáng thấy một chút màu đỏ lộ ra, nhìn thật giống như bị thương. 
 
Cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đi tìm cô chủ nhiệm để giải thích tình hình.
 
Tay của cô bị trầy, nhưng đã tìm được một viện trợ rất cừ đến giúp, đến nước này, Vương San cũng chỉ đành đồng ý.
 
Khương Bảo được xếp vào hàng cuối, tham gia vào phần ngâm thơ lần này.
 
Mặc dù tạm thời có sự thay đổi nhưng Lục Mẫn đàn piano rất mượt, vô cùng ăn khớp, dù sao phần chính của tiết mục vẫn là ngâm thơ, đêm nhạc chẳng qua chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.
 
Xuống sân khấu, có mấy người bạn quan tâm hỏi han Khương Bảo về vết thương trên tay, cô cười bảo là không cẩn thận làm bị trầy, chỉ là vết thương ngoài da.
 

Sau khi tiết mục cuối cùng kết thúc, phần thi của lớp 4 có điểm, nhìn chung là vì tập luyện rất có tâm, nên trước mắt vẫn dẫn đầu.
 
Khương Bảo lại chẳng quan tâm, thầm nghĩ lần sau mình nhất định không được lỗ mãng nữa.
 
Cô cúi đầu nhìn chiếc khăn lụa buộc quanh tay, vì tránh xảy ra sơ sót, cô sẽ 
không kéo đàn trước mặt người ngoài.
 
Khương Bảo vừa ra khỏi hậu trường đã nhìn thấy Khương Kiêu trực sẵn ở bậc thềm.
 
Hôm nay là một ngày trước khi nghỉ Tết Dương lịch, vì đang diễn ra cuộc thi ngâm thở tập thể nên bảo vệ để cho không ít dân ngoại bang vào.
 
Cũng không biết tên này trà trộn vào kiểu gì.
 
Khương Kiêu bước tới trước túm lấy cánh tay Khương Bảo: “Sao cô đứng ở tít phía sau thế, suýt nữa con còn phải lấy kính lúp tìm cô.”
 
“Con bỏ cô ra trước đã.”
 
Khương Kiêu không thèm để ý: “Cô đối xử với con lạnh lùng như vậy có phải do Khương Bảo nói xấu con với cô không?”
 
“Mày thế này còn cần người khác nói xấu à?” Cô muốn tẩn tên này một trận quá.
 
Khương Kiêu nhún vai: “Sao cô lại như vậy, con biết cô học hành vất vả nên mới tới tìm cô, tối nay chúng ta đi chơi đi, con biết một quán bar hay ho lắm.”
 
Khương Bảo có hơi đau đầu, lạnh giọng nói: “Con bớt nhiễm mấy cái thói đú đởn đi, không có ích lợi gì đâu.”
 
Khương Kiêu: “Không được, hôm nay cô nhất định phải đi, cô ở với Khương Bảo cho lắm thành ra nói chuyện càng ngày càng giống cô ta, điều này rất đáng sợ đấy biết không?”
 
Khương Bảo muốn rút tay ra, nhưng đối phương nắm rất chặt, tên nhãi này uống nhầm thuốc à, sao bỗng dưng dính người như keo 502 thế này?
 
Bọn họ đâu có thân đến vậy!
 
“Nhìn cô hiền quá, để con đưa cô đi xem thế giới bên ngoài, mắc công sau này bị đàn ông lừa tình. Con nói cho cô biết, đàn ông không có gì tốt cả, chẳng tin ai được đâu.”
 
Khương Bảo: “Đồ bại hoại này, buông cô ra đã.”
 
Hai bọn họ lôi lôi kéo kéo, đã có người tới, Khương Bảo cũng không dám kéo mạnh nữa.
 
“Tôi tìm cậu hoài đó Lâm Xán, có điều… cậu đang làm gì vậy?” Cố Thời xem cả nửa phút mới tới hỏi.
 
Đứng bên cạnh cậu còn có Lục Mẫn.
 
Người đàn ông đang nắm tay Khương Bảo trông rất trẻ, mặc một chiếc áo khoác da, tóc nhuộm màu khói, còn đeo cả khuyên tai.
 
… Nói chung, hai người nhìn không có gì gọi là ăn rơ.
 
Khương Bảo: “Không có gì.”
 
Lục Mẫn: “Cậu có cần giúp gì không?”
 
Khương Bảo còn chưa nói gì, Khương Kiêu đã sấn tới trước, “Được lắm, thì ra cô chỉ giả ngơ ngoài mặt, lại còn bồ bịch trong trường sau lưng con.”
 
Khương Bảo: “…”
 
Ai kéo tên ngớ ngẩn này đi được không?
 
Những người khác: “…”
 
Thì ra lí do cậu không thèm để ý ai trong trường là vì thích kiểu thanh niên nổi loạn thế này à? Khẩu vị nặng thế?
 
Mặt Lục Mẫn đen như đít nồi, nếu giữa bọn họ không có quan hệ gì thì cô ấy sẽ không để cho đối phương lôi kéo như vậy.
 
Cố Thời nhỏ giọng nói: “Tôi vì không muốn tranh giành với anh em nên mới thay đổi quyết định, quả nhiên con gái thích đàn ông tồi, hơn nữa tên nhóc này cũng đẹp trai phết.”
 
Lục Mẫn: “…”
 
Đẹp trai chỗ nào?

 
Khương Bảo sợ đối phương lại nói ra mấy câu khùng điên, nên cô chủ động kéo Khương Kiêu đi về phía trước.
 
Vừa tới cổng trường, Khương Kiêu hào hứng hỏi: “Đồng ý đi chơi với con rồi hả?”
 
“Con tự chơi một mình đi.” Khương Bảo gọi Alva từ trên xe xuống, “Hoặc là đi chơi với chú ấy.”
 
“…”
 
Khương Kiêu tưởng cô đang đùa, phát hiện không phải, nụ cười của hắn dần dần cứng lại.
 
Khương Bảo ra lệnh cho Alva về nhà bây giờ, hỏi người còn lại có muốn đi cùng không.
 
Khương Kiêu từ chối, hắn không muốn gặp Khương Bảo đâu.
 
Hơn nữa hôm nay chắc bên đó có không ít người.
 
Cô út à, con đã muốn để cô đi lánh bão mà cô cứ đòi hít drama là sao…
 
Cô hoàn toàn không biết tí gì về gia phong tốt đẹp của nhà con, cứ phải đòi đi xem, để cho Khương bảo tự giải quyết là được mà. 
 
Xe đi chưa được 10 phút, chuông điện thoại của Khương Bảo lại reo.
 
Cô tưởng lại là Khương Kiêu, đang định từ chối thì thấy trên màn hình là tên Lục Mẫn.”
 
“Chẳng phải cậu đã đồng ý chơi vi-ô-lông cho tôi nghe sao?” Người bên kia điện thoại nói.
 
“Bây giờ hả?”
 
Lục Mẫn: “Bây giờ không được sao?”
 
“Cũng không phải không được, nhưng tại sao?” Cô đã hứa thì dĩ nhiên sẽ không nuốt lời, đây cũng không phải chuyện gì to tát.
 
Lục Mẫn: “Tôi muốn nghe.”
 
Khương Bảo cúp máy, cô định kêu Alva quay xe thì điện thoại hiện lên một tin 
nhắn Wechat.
 
Là Lâm Xán gửi, trong nhà có khách.
 
“Alva, dùng tốc độ nhanh nhất về nhà.” Khương Bảo đổi ý.
 
“Vâng thưa tiểu thư.”
______
 
10 phút sau Lục Mẫn nhận được một tin nhắn, tổng cộng chỉ có 6 chữ.
 
“Tôi có việc, lần sau nhé.”
 
Cậu đứng dậy, đột nhiên cảm thấy hơi buồn bực.
 
Lục Mẫn để son môi vào trong ngăn giữa của ba lô, ban nãy cô ấy quên lấy lại. Vừa hay để cùng với tấm chi phiếu được gấp thành hạc giấy.
_______
 
Xe vừa vào hội quán, Khương Bảo còn chưa xuống xe đã thấy bày binh bố trận thật to.
 
Lượng người hầu ra vào nhiều gấp hai lần, trước sảnh lớn đậu một dàn xe hơi, trong đó có một chiếc Silber trắng và một chiếc Spyker đen quen thuộc.
 
Ngày mai là năm mới mà bây giờ anh cả và anh ba đã tới rồi.
 
Đúng rồi, còn có anh tư của cô.
 
Khương Bảo đã nói với Lâm Xán về anh cả, anh ba nhiều lần, thỉnh thoảng cũng nhắc đến anh năm theo đuổi âm nhạc, nhưng cô chưa bao giờ nhắc đến anh tư của mình.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play