Khương Kiêu thấy đối phương không nói gì, giơ tay đẩy đẩy: “Sao vậy, bị nhỏ yêu quái kia làm cho hết hồn rồi hả?”
 
Khương Bảo hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, gằn từng chữ một: “Chỉ giỏi làm quá! Nói sai sự thật! Chẳng lẽ chị ấy có thể ăn thịt người khác chắc?”
 
Khương Kiêu không để trong lòng: “Có khả năng lắm chứ! Nhưng cô yên tâm, ông đây sẽ che chở cho cô.”
 
“…”
 
Đậu má đúng là cạn lời với thằng nhõi này.
 
Khương Bảo quay đầu không muốn để ý tới hắn, chỉ là với khuôn mặt hiện tại, cho dù cô có tức giận thế nào, cũng chỉ giống như mèo con giơ vuốt mà thôi, lực sát thương giảm mất 90%.
 
Khương Kiêu phát hiện cô út rất dễ bị lừa, không những nói giúp cho Khương Bảo mà còn nổi giận vì chuyện này?
 
Nói sao nhỉ, khác hoàn toàn với người nhà bọn họ, đây đích thị là thiên thần rồi!
 
Mấy tên bịp bợm tới thả thính kia làm sao xứng với cô được!
_______
 
Lâm Xán vô cùng thấp thỏm, Khương Bảo đã từng cho cô xem trước ảnh những người này nên không đến nỗi nhận sai.
 
Đây là lần đầu tiên cô trải qua tình huống thế này, buộc phải dùng 120% sức mạnh tinh thần để đối phó.
 
Cô thực sự rất phục Khương Bảo, làm cái gì cũng giỏi.
 
Tạ phu nhân thân mật kéo Lâm Xán tới nói chuyện, mãi cho đến khi bên ngoài có thêm một tốp khách khác tới mới buông tha cho cô.
 
Lâm Xán vừa mới thở phào trong lòng, đột nhiên phía sau có người gọi tên Khương Bảo làm cô sợ hết hồn.
 
Tạ Liệu Nguyên lách tới, nhìn cô trợn tròn hai mắt, cười hỏi: “Sao lại làm ra vẻ mặt như thế? Bộ anh đáng sợ lắm hả?”
 
Lâm Xán: “Không, không có.”
 
Tạ Liệu Nguyên: “Dạo này sao em không gặp anh? Anh cảm thấy… chúng ta đột nhiên trở nên rất xa cách.”
 
Lâm Xán đã điều chỉnh biểu cảm, trấn tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Càng trưởng thành càng xa cách, ai rồi cũng sẽ thay đổi.”
 
Tạ Liệu Nguyên: “Em nói như vậy làm anh đau lòng quá.”
 
Trước đây người trong giới đều cho rằng quan hệ giữa bọn họ rất tốt, nhưng Tạ Liệu Nguyên hiểu rõ, Khương Bảo không hề nghĩ như vậy.
 
Lâm Xán cũng biết lời mình vừa nói có hơi quá, cô gắng nói nốt câu “Tôi đi đây” rồi quay đầu bỏ chạy, sau đó trong lòng thầm xin lỗi rất nhiều.
 
Nếu thực sự nói lời xin lỗi, cô sợ sẽ bị đối phương nhìn ra sơ hở, suy cho cùng người này cũng rất sắc bén.
 
Lâm Xán đi tìm Khương Bảo, trên đường gặp mấy người tới chào hỏi, cô đều cẩn thận đối phó cho qua.
 
Thỏ con trà trộn vào bữa tiệc của sói, phải đem cả tính mạng của mình ra để biểu diễn.
 
Tạ Liệu Nguyên nhìn hình bóng người đã đi xa, cô ấy giống như chai thuỷ tinh đặt trên bàn, lung linh rực rỡ, cô xinh đẹp, kiêu ngạo, tự mãn mà cũng mong manh.
 
Anh biết cô có tham vọng, là người không từ thủ đoạn, bạc bẽo vô tình, nhưng vẫn bị ánh sáng phản xạ của chai thuỷ tinh thu hút.
 
Lần đầu tiên Tạ Liệu Nguyên nhìn thấy Khương Bảo là trong một đám người ở một bữa tiệc, cô mặc một chiếc váy màu đen, rất trầm lặng, có một loại khí chất nhìn thấu sự đời không hợp với tuổi.
 
Anh luôn cảm thấy quá kiêu ngạo không phải là chuyện tốt, nhưng cũng chính vào ngày đó, anh lại thả một cái cốc vào trong lòng mình, thích cô nhiều thêm chút nào, anh lại cho một viên bi vào trong. Thỉnh thoảng lay động cái cốc sẽ phát ra âm thanh va chạm chỉ có mình nghe được.

 
Sự trưởng thành của đàn ông phần lớn đều liên quan tới phụ nữ, nhất là người phụ nữ không thuộc về anh ta.
 
Đương nhiên, Khương Bảo cũng không thuộc về bất kì ai.
 
Cô giống như một chai thuỷ tinh đẹp đẽ, lạnh lẽo nhưng lại thu hút rất nhiều người.
 
Tạ Liệu Nguyên mong rằng trong đám đông, anh sẽ là người mang lại nhiều lợi ích nhất cho cô, như vậy mới có thể kiên trì đến cùng.
______
 
Khương Bảo biết Khương Kiêu không ưa mình, dù sao hai người mâu thuẫn đã lâu. Nhưng thằng nhãi này lại có thái độ khác biệt đối với Lâm Xán, so sánh như vậy, rất là không cam tâm.
 
“Tại sao con lại ghét chị ấy, rõ ràng chị ấy tốt như vậy, thành tích ưu tú, mặt mũi xinh đẹp, cũng rất có năng lực.”
 
Khương Bảo cảm thấy đánh giá của mình rất khách quan.
 
“Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?” Khương Kiêu đơ ra, nghĩ nghĩ rồi nói: “Con thừa nhận thành tích của cô ta rất tốt, nhìn cũng không đến nỗi, rất thích thể hiện bản thân, nhưng cái con ghét là cái kiểu vênh váo tự đắc của cô ta.”
 
Khương Kiêu chưa từng giải thích với người ngoài, tại sao hắn lại muốn một mất một còn với Khương Bảo, bây giờ nhớ lại, lúc mới đầu hai người cũng không phải kiểu vừa gặp đã ghét.
 
Hắn lớn hơn Khương Bảo 3 tuổi, hai người từng hoà bình sống chung với nhau một khoảng thời gian.
 
“Thực ra thì lúc trước cô ta cũng không đáng ghét đến vậy.”
 
Khương Bảo nhíu mày: “Có phải chị dâu xúi giục con, ngày nào cũng nói xấu chị ấy trước mặt con không?”
 
Khương Kiêu trợn hai mắt, sao người này biết? Mặc dù bất ngờ, nhưng miệng vẫn cãi lại: “Đương nhiên không phải!”
 
Khương Bảo: “Vậy thì tại sao?”
 
Khương Kiêu sờ sờ cằm, hắn ngẩn người trước câu hỏi, lâu rồi chưa nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
 
Nhưng người này là cô út của mình, không thể gọi là đường đột, hắn buông cảnh giác, nghĩ nghĩ nói: “Cô không hiểu đâu, cô ta làm con áp lực lắm, chính là cố tình không hoà hợp với con.”
 
Khương Bảo là kiểu “con nhà người ta”, cô vừa thông minh vừa chăm chỉ, Khương Kiêu cũng từng muốn nỗ lực chạy theo, nhưng mà… có những chuyện không cách nào miễn cưỡng được.
 
Tư chất không đủ, hơn nữa không phải ai cũng chịu khó làm được như Khương Bảo.
 
Chị dâu Khương Bảo lấy cô ra làm hình mẫu, vốn Khương Kiêu được 7 điểm, cũng chỉ còn lại có 2 điểm mà thôi.
 
Thư Nhã còn khích hắn, nói Khương Bảo tới là để tranh tài sản với hắn, hắn không có tiền đồ bằng cô, về sau chỉ có thể bị chèn ép cả đời, không xứng làm con trai mình.
 
Lúc đó Khương Kiêu chỉ mới 8, 9 tuổi, đang là cái tuổi hoạt bát ham chơi, hiển nhiên sẽ ghét Khương Bảo hại hắn không thể ra ngoài chơi.
 
Lúc đó trong đám trẻ con chơi cùng, có đứa mắng Khương Bảo là thứ tạp chủng được dùng tiền mua về, Khương Kiêu cũng mắng theo một câu, ngày hôm sau Khương Bảo ném một con nhện vào trong cổ áo hắn.
 
Hai người liền thù nhau từ đây.
 
Khương Kiêu nói xong, thở dài: “Bây giờ nghĩ lại, hình như con cũng không ghét cô ta lắm.”
 
Khương Bảo không biết, mình đã tạo cho đối phương áp lực lớn đến vậy, nhưng chắc chắn cô không phải người sai.
 
Cô cười lạnh nói: “Mẹ con là người thiển cận, nếu bà ấy có thời gian soi mói Khương Bảo, thì chi bằng lo mà suy nghĩ về hai đứa con riêng của chồng mình đi, con đừng nghe lời bà ấy.”
 
Có lẽ người phụ nữ đó cho rằng, con riêng còn có tư cách tranh tài sản hơn cả em gái của chồng.

 
Anh em bọn họ đều di truyền được từ cha cái thói vừa đa tình vừa bạc tình.
 
Anh cả lấy được thiên kim nhà giàu còn muốn làm thêm hai đứa con riêng, có điều mẹ ruột đứa trẻ không có tài cán cũng làm nên trò trống gì.
 
Anh hai vẫn chưa chia tay tình nhân, chỉ là không hứng thú với việc có con. Anh ba thích chơi gái thì khỏi phải nói, anh năm học trong viện âm nhạc nợ phong lưu cả đống, số trai gái từng qua lại có thể xếp thành hai đội bóng.
 
Khương Kiêu nhìn cô, cả kinh hỏi: “Cái này mà Khương Bảo cũng nói cho cô luôn?”
 
“Mày có biết lễ phép không? Phải gọi là cô út.”
 
Khương Kiêu: “… Bây giờ con hơi tin hai người là chị em sinh đôi rồi, giọng điệu cứ na ná, có điều cảm ơn cô quan tâm con.”
 
Hắn cũng biết ba mình có hai người con riêng, chỉ là không thể hiện ra mặt mà thôi.
 
Khương Bảo nhìn tâm trạng hắn sa sút, nói: “Mặc dù con không được tích sự gì, nhưng hai đứa kia còn dốt hơn cả con, đừng lo lắng quá, nếu thật sự phải chọn, cô chắc chắn sẽ chọn con.”
 
Khương Kiêu hơi ngạc nhiên, mặc dù đối phương nói chuyện hơi khó nghe, nhưng hắn cũng cảm động lắm.
 
Không biết tại sao, hôm nay mình lại nói với đối phương nhiều như vậy, đại khái là cảm thấy rất thân thiết.
 
Hắn nghiêng đầu, cười nói: “Đều là cô út, nhưng người kia chỉ biết cười trên nỗi đau của người khác, cô tốt hơn cô ta gấp trăm lần.”
 
Khương Bảo đẩy hắn: “Xê ra!”
 
Con mẹ nó, lại nói xấu cô!
 
Khương Kiêu không giận, cười cười: “Ý tốt của cô con nhận, cô mới về nhà, con sẽ che chở cho cô.”
 
Khương Bảo vừa tức vừa buồn cười, quyết định tạm thời giữ im lặng.
 
Cô bỗng nhớ ra, trước khi hai người chưa trở mặt với nhau, Khương Kiêu hay lấy đồ chơi để xung quanh cô.
 
Lâm Xán vượt 5 ải, chém 6 tướng, xã giao đủ kiểu xong mới lết được tới chỗ Khương Bảo.
 
Khương Kiêu nhìn thấy cô, khẽ hừ một cái quay đầu đi.
 
Lâm Xán có hơi xấu hổ, có điều người này nói chuyện với Khương Bảo từ nãy đến giờ, cô nghĩ vẫn nên chào hỏi một tiếng: “Xin chào.”
 
Lần này đến lượt Khương Kiêu ngạc nhiên, bà cô này không những không chế giễu mình mà còn chào mình nữa?
 
Hắn vô cùng mất tự nhiên, cũng không biết phải nói gì, đứng dậy rời đi luôn.
 
Sau khi Lâm Xán ngồi xuống, Khương Bảo dùng âm lượng mà chỉ có hai người nghe được, hỏi: “Ban nãy chỉ thấy em nói chuyện với giám đốc điều hành người Đức kia, không có vấn đề gì chứ?”
 
Hôm nay còn có cả người ngoại quốc đến dự tiệc, cô đã cho Lâm Xán đi bổ túc vài câu chào hỏi đơn giản trong tiếng Pháp và tiếng Đức.
 
Nhưng để nói chuyện thì tuyệt đối không được.
 
Lâm Xán lắc đầu: “Em rất cẩn thận.”
 
Mặc dù cô nghe không hiểu, nhưng rất giỏi quan sát sắc mặt, nhạy cảm với cảm xúc. Cô có thể dựa vào vẻ mặt của đối phương để biết đáp lại bằng cách gật đầu hay lắc đầu, nói chung cũng qua được ải.

 
Khương Bảo kinh ngạc nhìn cô, hình như Lâm Xán sở trường rất nhiều thứ dị dị, nhưng những món xài đều xài được.
 
Hai người chưa nói được mấy câu, đã nhìn thấy mấy cô gái kia tới tiếp.
 
Lần này còn có thêm một người, chính là kiểu chúng sao quanh trăng sáng. Vị này mặc một chiếc váy màu trắng, rất tôn lên đường cong cơ thể, nhìn vừa dịu dàng vừa đoan trang, trên người có một loại hương vị êm ả của năm tháng. 
 
Khương Bảo: “Đàn vịt lại tới rồi đấy, cẩn thận người ở giữa.”
 
Con mẹ nó, đúng là hết chịu nổi đám người thiếu muối này, cũng chịu hết nổi cái kiểu xã giao nhạt nhẽo của đám phụ nữ.
 
Lâm Xán theo bản năng hỏi: “… Vịt hả?”
 
Khương Bảo cười cười, nói: “Em nói chuyện cẩn thận, để bị nghe thấy cô ta sẽ không tha cho em đâu.”
 
“…”
 
Lưu Tích Ngọc là đàn chị cấp 3 của Khương Bảo, hai người học chung một thầy dạy vi-ô-lông, nhưng quan hệ không thể nói rõ trong vòng một hai câu được.
 
Đám tiểu thư nhà giàu kia luôn chê Khương Bảo quá sắc sảo, không so được với phong thái tiểu thư của Lưu Tích Ngọc , đây mới gọi là danh môn khuê tú chân chính, ung dung điềm đạm.
 
Ai cũng muốn để cái vị nữ thần quốc dân này đi trấn áp Khương Bảo một phen.
 
Khương Bảo cũng từng ngưỡng mộ đối phương, có được khí chất điềm nhiên như vậy nhất định phải là người rất tự tin.
 
Ở nhà cha mẹ mặn nồng, không lo không nghĩ, bản thân cũng rất ưu tú.
 
Chỉ có những người không có đủ mới phải bày hết ra, thực chất là do không có đủ tự tin nên thiếu cảm giác an toàn, ví dụ như cô.
 
Khương Bảo rất nỗ lực mới lấy lòng được anh hai, làm cho những người anh trai khác phải chú ý đến mình.
 
Mỗi bước đi đều rất vất vả.
 
Cô chính là muốn để người khác biết rằng, mình rất xấu tính, là người vô cùng thù dai, không thể đắc tội.
 
Cô không quản được lời ra tiếng vào sau lưng, nhưng ít nhất trước mặt thì không ai dám nói gì cô.
 
Lưu Tích Ngọc nhìn Khương Bảo, cười nói: “Nghe bảo cô thôi học rồi? Không phải vì tôi đấy chứ.”
 
Lâm Xán: “Đương nhiên không phải.”
 
Lưu Tích Ngọc nhìn những người bên cạnh, cười nói: “Tôi đã nói là không phải mà, nếu là thật thì tôi sẽ áy náy biết bao, dẫu sao lúc đầu John Wilson vì tôi nên mới huỷ lịch dạy với Khương Bảo.”
 
Lâm Xán: “…”
 
Khương Bảo cười: “Làm gì có chuyện đó, chẳng qua là chị tôi muốn đi vào tập đoàn làm việc sớm hơn một chút mà thôi, chơi vi-ô-lông chẳng qua là để tiêu khiển, không đáng nhắc đến, so với diễn tấu chị ấy càng hứng thú hơn với việc quản lý công ty.”
 
Mới đầu Khương Bảo đúng là rất ngưỡng mộ người này, cảm thấy cô ta rất hoàn mĩ.
 
John Wilson là nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng vang danh quốc tế, đạt đến trình độ này cũng chẳng thiếu tiền, tiền học của ông rất đắt đỏ, nhưng quan trọng hơn là có thể đào tạo ra học sinh của riêng mình.
 
Khương Bảo theo học John Wilson 2 năm, mỗi tháng 2 lần, mãi cho đến khi được thông báo do Lưu Tích Ngọc muốn thêm buổi nên buộc phải huỷ lớp.
 
Tài năng của hai người ngang nhau, nhưng Lưu Tích Ngọc xem vi-ô-lông là sự nghiệp để phát triển, nên tự nhiên sẽ chơi hay hơn.
 
Lúc đầu Khương Bảo cũng chẳng cảm thấy gì, thời gian nghệ sĩ vi-ô-lông dùng để dạy học sinh là có hạn, điều này rất bình thường.
 
Sau đó cô mới biết Lưu Tích Ngọc chỉ thêm buổi trong vòng có một tháng, sau đó cũng không đi nữa, chẳng qua là vì muốn đá cô ra ngoài mà thôi.
 
Sau vài chuyện tương tự, Khương Bảo mới chắc chắn đối phương đang nhắm vào mình.
 
Lưu Tích Ngọc không thích cô, cô ta tận hưởng việc được người người vây quanh, nhưng hào quang của Khương Bảo quá lớn, gần như vượt cả chính mình, may mà quan hệ của đối phương với mọi người rất xấu.
 
Hôm nay Khương Bảo mang gương mặt của Lâm Xán nói chuyện, đã thu hút sự chú ý của mọi người.

 
Lưu Tích Ngọc khẽ cười, nhẹ giọng hỏi: “Cô là em gái của Khương Bảo đúng không? Nghe nói mới được nhận về gia tộc, lúc trước chắc chịu khổ nhiều lắm nhỉ.”
 
Bên cạnh lập tức có người phụ hoạ theo, cười nói: “Có lẽ là do những gì trải qua trước đây nên nhìn bộ dáng rất quê mùa, cô đừng giận nhé, tôi thấy gì nói nấy thôi.”
 
Khương Bảo quay sang nhìn đối phương, muốn thi công kích cá nhân đúng không?
 
Khoé miệng của cô cong lên: “Tôi quê mùa, không phóng khoáng bằng cô, mặc lên trang phục màu xanh là được phong hàm, cầm súng ống gang thép là có thể tham gia chiến tranh thế giới thứ 2, mở miệng một giây là phải hát Quốc tế ca.”
 
“Cô có ý gì?” Cô gái tỏ ra không vui.
 
Khương Bảo nghiêm túc nói: “Tất nhiên là đang ngưỡng mộ cô đấy, mặt mũi cô bất khuất thế này đi đường ban đêm sẽ có cờ đảng chiếu sáng, không cần phải sợ.”
 
Mọi người: “…”
 
Lâm Xán không nhịn được “phụt” cười một tiếng, thấy mình bị mọi người nhìn chằm chằm, đành cúi đầu nhỏ giọng nói “xin lỗi”.
 
Mọi người: “…”
 
Thế là, không khí trở nên cứng ngắc.
 
Rõ ràng là cố ý! Quả nhiên là chị em sinh đôi, đáng ghét như nhau.
 
Hôm nay Tạ phu nhân là chủ tiệc, 7 giờ bước ra nói vài câu, sau đó để mọi người tự nhiên làm gì thì làm.
 
Bà lại gọi một vài khách quý lên lầu hai ôn chuyện, đa phần đều là nam nữ trẻ tuổi.
 
Nhưng trong đám con gái đang nói chuyện, cũng chỉ mời Khương Bảo và Lưu Tích Ngọc.
 
Khương Bảo sớm đã biết lí do, hôm nay có một vị khách quý tới, đối phương cũng là bạn của anh hai, cô từng gặp một lần.
 
Gia đình của Phó Giản Dịch thuộc diện hiển hách, bản thân anh cũng có năng lực, năm nay đã 32 tuổi, chưa lập gia đình.
 
Ánh mắt của nhiều tiểu thư dán chặt vào đối phương, con gái có thể gả cho một mối ngon cũng là một loại bản lĩnh.
 
Tạ phu nhân muốn làm mai cho Lưu Tích Ngọc và người đàn ông này, có điều không tiện thể hiện rõ ràng quá, nên mới mời những người khác theo cùng.
 
Có điều ở đây ai có thể vượt mặt được Lưu tiểu thư ăn vận lộng lẫy chứ, mặc dù Khương Bảo không thèm đi xà nẹo đàn ông, nhưng trong lòng rất không thoải mái.
 
Nếu như Lưu Tích Ngọc thật sự được gả cho hắn, thì về sau cho dù cô có vươn cao hơn nữa, đối phương cũng sẽ có tự tin ngang hàng với cô, còn nếu cô không được thuận lợi như vậy, có khi còn phải ngước nhìn đối phương. 
 
Khương Bảo cũng không phải người có đạo đức, trong đầu chỉ lo tìm cách phá hoại, mặc dù 4 năm sau, Phó Giản Dịch vẫn là một người đàn ông độc thân vô cùng xịn xò, nhưng không có gì là chắc chắn cả.
 
Hôm nay Lưu Tích Ngọc dày công trang điểm, vừa xinh đẹp vừa đoan trang, gia thế của cô ta cũng tốt, rất nhiều đàn ông đều say mê.
 
Chỉ là bây giờ mình đang mang khuôn mặt của Lâm Xán, không thể làm khách quý lên lầu… chỉ đành coi như không có gì.
 
Trong đầu Khương Bảo chợt loé lên một tia sáng, cô nhìn Lâm Xán bên cạnh, nói: “Phó Giản Dịch kia…”
 
Lâm Xán rất sợ phải đối phó những trường hợp thế này, trực giác nhìn người của cô rất chuẩn, cái cô Lưu tiểu thư xinh đẹp kia, có thể nói là rất đáng sợ, mặc dù ngoài mặt cười rõ dịu dàng.
 
Cô lập tức hỏi: “Có gì ạ?”
 
Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của đối phương, Khương Bảo lập tức tỉnh táo, mình đúng là suy nghĩ viển vông.
 
Bao nhiêu người ra sức lấy lòng người đàn ông kia, cạnh tranh khốc liệt như vậy.
 
Cái con nhóc trước mặt này… thì khỏi luôn đi, mình làm khó nó rồi.
 
“Không có gì, em đừng đắc tội với… Phó Giản Dịch, lát nữa bớt nói lại là được.”
 
Lâm Xán nghiêm túc gật đầu: “Vâng, em nhớ rồi.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play