Tuy Khương Bảo vẫn chưa thể nói nhưng đã thấy an tâm hơn rất nhiều.
 
Tác dụng chậm của thuốc lại bắt đầu xuất hiện, cô cảm thấy toàn thân khó chịu, lúc thì nóng lúc thì lạnh, tim đập rất nhanh, kèm theo đó là từng đợt ù tai.
 
Đây là lần đầu tiên trong đời cô chịu sỉ nhục thế này, cô thề nhất định sẽ trả lại gấp 10 cho tất cả những người liên quan đến việc này, ai cũng không tha.
 
Lúc xe tiến vào hội quán, trời đã gần sáng.
 
Khương Bảo được đưa vào một phòng dành cho khách.
 
Sau khi nằm xuống, cô uống liền mấy li nước, sau đó rửa mặt bằng nước lạnh. 
 
10 phút sau, bác sĩ vào phòng làm kiểm tra sơ bộ cho cô rồi đi ra báo cáo cho Khương Hạo Tranh.
 
Khương Bảo biết cô uống phải thuốc thần kinh, không đến nỗi gây nghiện, nhưng vì là lần đầu tiên tiếp xúc nên phản ứng rất lớn.
 
Sau khi uống thuốc giảm đau bác sĩ kê cho, cả người đã khoẻ lên nhiều.
______
 
Lục Mẫn đợi 2 tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy cô về.
 
Không có chuyện Lâm Xán cứ thế mà đi, bởi vì ba lô của cô vẫn còn ở đây.
 
Lục Mẫn đi hỏi nhân viên trong tiệm, có người nói đã nhìn thấy Lâm Xán đi cùng người phụ nữ vừa tới ban nãy.

 
Cậu cảm thấy chuyện này không ổn, quay lên lầu lấy điện thoại trong cặp ra.
 
Nhưng màn hình điện thoại lại bị khoá, không thể sử dụng ngay.
 
Lục Mẫn phát hiện mình không biết gì về cô cả, cậu không biết đối phương sống ở đâu, mới có 2 tiếng, chưa đủ thời gian đi báo án.
 
Khi quán cà phê chuẩn bị đóng cửa, điện thoại mới reo lên.
 
Màn hình hiển thị một dãy số, không ghi tên tuổi gì cả.
 
Điện thoại Khương Bảo chỉ lưu 2 số, cả 2 đều không lưu tên.
 
Cô có trí nhớ tốt, có thể phân biệt không bị nhầm lẫn, với lại điện thoại không lưu tên, nếu có bị mất cũng không xảy ra quá vấn đề quá lớn.
 
Lục Mẫn vuốt màn hình nhận cuộc gọi.
 
Cuộc gọi này là của Lâm Xán, đã muộn thế này rồi mà Khương Bảo vẫn chưa về nên cô gọi tới hỏi han.
 
Đợi 2 giây mà bên kia vẫn không nói chuyện, Lâm Xán bèn chủ động hỏi: “Khi nào chị về thế?”
 
Lục Mẫn nghe đối phương nói thế, lại còn là giọng của con gái, liền biết quan hệ của hai bên rất tốt.
 
Cậu nói thẳng: “Tôi là bạn của Lâm Xán, buổi chiều sau khi cô ấy bị mẹ gọi ra liền biệt tăm từ đó đến giờ vẫn chưa về, tôi không yên tâm lắm.”
 
Lâm Xán: “Cậu nói cái gì?”
 
Lục Mẫn thuật lại tình hình một lần nữa, hỏi tiếp: “Bây giờ cô ấy có nhà không? Cô có thể đi xác nhận không?”
 
Lâm Xán bắt đầu hoang mang, vài giây sau cô lấy lại tinh thần, cũng không giải thích gì nhiều rồi cúp máy.
 
Cô còn nhớ số của Lâm Tiểu Viện, run rẩy bấm gọi, bên kia rất nhanh đã bắt máy.
 
“Xin chào, cháu là… bạn học của Lâm Xán, cho hỏi bạn ấy về nhà chưa ạ?”
 
Lâm Tiểu Viện: “Cháu là bạn học của Tiểu Xán?”
 
“Bạn ấy có đang ở với cô không? Bạn ấy… để quên đồ ở chỗ cháu.”  Lâm Xán cà lăm nói.
 
“Ồ, con bé không ở cùng cô.”
 
Tim Lâm Xán như muốn nhảy ra ngoài, cô hỏi tiếp: “Vậy bạn ấy có đang ở nhà cậu không ạ?”
 
Lâm Tiểu Viện nhàn nhạt nói: “Làm sao cháu biết, đúng rồi, bình thường con bé đều ở bên nhà cậu.”
 
Lâm Xán: “…”
 
Nếu là cô thì còn nghe được. Nhưng đây lại là Khương Bảo, tuyệt đối không có chuyện theo về cùng.
 
Cô còn nhớ Khương Bảo từng căm ghét nói, nhìn thấy hai người kia đã muốn ói. Điều này cũng có nghĩa là… rất có khả năng đối phương đã gặp phải bất trắc.
 
Nếu không sao lại chưa nói tiếng nào với bạn học mà đã bỏ đi rồi, còn không cầm theo điện thoại.
 
Nhất thời Lâm Xán cảm thấy lo sợ, bây giờ phải làm thế nào đây, tính cách Khương Bảo như vậy, cô lo đối phương sẽ gặp bất lợi.
 
Lâm Xán đi qua đi lại trong phòng hai lần, cô nhớ tới lời của Tạ Liệu Nguyên, nếu như cần gì có thể gọi điện cho anh ta… nhưng lập tức gạt ý định đó đi, ngay sau đó cô nghĩ tới Alva, ông ấy nhất định có cách, bình thường Khương Bảo rất tín nhiệm người này!
 
Lâm Xán gọi cho Alva, cô chật vật nói xong, sau khi đối phương nghe hết vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc.
 
Ông kêu cô dẫn đường đến nơi mà bọn họ có thể tới.

 
Nửa tiếng sau, xe dừng ở khu dân cư mà Lâm Tiểu Quân ở, hai người cùng đi vào thang máy.
 
Lâm Xán bước tới ấn chuông cửa, cửa vừa hé ra, người đàn ông to cao phía sau cô đã lấy chân chặn lại.
 
Ba phút sau, Alva bóp cổ Lâm Tiểu Quân, coi hắn như mà gà lôi tới ban công.
 
Lâm Tiểu Quân run rẩy hỏi: “Anh, anh muốn làm gì? Tôi không quen các người!”
 
Mặc dù Lâm Xán rất bất ngờ, nhưng cô vẫn run rẩy hỏi: “Ông mau nói đi, nếu không chú ấy sẽ vứt ông ra ngoài thật đấy, chị ấy đang ở đâu?”
 
Alva lại đẩy gã ra ngoài một chút, Lâm Tiểu Quân bị treo lơ lửng, không có chỗ để mượn lực.
 
Kẻ xấu sợ kẻ xấu hơn, ông ta kiên trì được một phút thì xìu xuống, nói cháu gái mình ra ngoài chơi với bạn rồi…
 
Lâm Xán lộ vẻ khó tin, cô không phải đồ ngốc, chợt nghĩ tới rất nhiều khả năng khác nhau, sao bọn họ dám!
 
Khương Bảo phải gánh thay cho mình.
 
Alva dẫn Lâm Xán ra xe, đi được nửa đường, cô nhận được điện thoại của Khương Hạo Tranh.
 
Khương Hạo Tranh hơi uể oải hỏi: “Anh đang ở gần chỗ em, còn nữa, bên đây có một người bạn… của em? Có muốn đến xem tận mắt không?”
 
“Vâng ạ.” Lâm Xán không dám nói nhiều.
 
Khương Hạo Tranh: “Anh đang ở hội quán, bây giờ qua luôn đi, không phải em nói có chuyện muốn kể cho anh sao.”
 
Lâm Xán và Alva bèn quay xe đi về hướng hội quán, Lâm Xán vẫn lo ngay ngáy, sao Khương Bảo lại ở cùng với anh hai của chị ấy?
______
 
Lục Mẫn đợi đến tận lúc quán cà phê đóng cửa vẫn không thấy cô về.
 
Cậu chỉ đành cầm theo ba lô của Khương Bảo, lần sau gặp rồi đưa cho đối phương sau. Mới giảng được nửa cái đề đã đi rồi, cô tựa như một bí ẩn.
 
Làm người ta khó hiểu hơn cả phương trình phức tạp nhất.
_______
 
Xe lái vào hội quán, Lâm Xán bỗng trở nên căng thẳng.
 
Mặc dù Khương Bảo từng dặn dò lúc gặp anh hai cô phải làm thế nào, nhưng hồi nãy mình chỉ nói chuyện với đối phương vài câu qua điện thoại mà đã bở cả hơi tai rồi.
 
Khương Hạo Tranh đang xem tài liệu trong phòng khách, anh trông không giống người đã 40, nhưng chính khí chất trầm ổn đã nói cho người khác biết anh không còn trẻ nữa.
 
Người đàn ông ngẩng đầu lên, tiện tay đặt tập tài liệu xuống: “Đến rồi à.”
 
Lâm Xán: “… Anh hai.”
 
Khương Hạo Tranh: “Em muốn kể cho anh cái gì, đột nhiên thôi học đến Trung Quốc. Chuyện này cần một lời giải thích hợp lí.”
 
Lâm Xán: “Ừm, em có thể nhìn cô ấy trước được không?”
 
Khương Hạo Tranh có chút khó hiểu, lại hỏi: “Cô gái đó, thật sự là bạn em à?”
 
“Dạ.”
 
Khương Hạo Tranh nhìn cô chằm chằm: “Không gặp một thời gian, hình như em thay đổi nhiều quá.”
 
Nhịp tim Lâm Xán bắt đầu tăng nhanh, cô không biết phải làm thế nào, lúc sắp gồng không nổi nữa, đối phương cuối cùng cũng nói.
 
“Vậy em đi nhìn trước đi.”
 
Trợ lí đứng đằng sau Khương Hạo Tranh nói: “Lục tiểu thư, cô bé đó ở trên lầu phòng thứ hai bên phải.”
 
Lâm Xán gật đầu, dẫn Alva lên lầu.
 
Lúc rẽ vào góc cua, Alva nhỏ giọng nói: “Trước giờ tiểu thư chưa từng gạt anh hai mình sang một bên.”
 
Lâm Xán không nghe rõ, hơi khó hiểu nhìn ông, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, cho rằng đối phương đang tự nói với chính mình.
 
Khương Bảo nhìn thấy Lâm Xán đẩy cửa vào, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
 
Có thể tìm được chỗ này cũng xem như là không phải đần hết thuốc chữa, không có người khác đi theo, chuyện của bọn họ vẫn chưa bị lộ.
 
Alva đứng ngay cửa, nhìn Khương Bảo đang ngồi trên giường trong phòng, rất biết ý đóng cửa đứng ngoài canh.
 
Chỗ này là bên trong hội quán, cách âm rất tốt, có thể yên tâm nói chuyện.
 
Lâm Xán dè dặt hỏi: “Chị có khoẻ không?”
 
Khương Bảo bắt đầu nóng máu, thầm nghĩ mẹ kiếp, bộ em thấy chị khoẻ lắm sao? Cô không có thói quen chửi thề, nhưng dạo gần đây có học được từ mấy đứa con trai trên lớp.
 
Cô cảm thấy những từ này có khả năng biểu đạt rất tốt cảm xúc của mình trong một số trường hợp, nhất là với những gì cô đã trải qua.
 
Khương Bảo nhìn em gái chằm chằm: “Khi đứng em đừng cong lung, cũng đừng rụt cổ lại. Không chỉ không đẹp mà còn làm cho cơ thể xấu đi.”

 
Lâm Xán vội đứng thẳng người.
 
“Em có nói cho ai khác không?”
 
“Dạ không.”
 
Lúc này Khương Bảo mới hoàn toàn yên tâm, cô chỉ muốn nhận Lâm Xán về Khương gia chứ không muốn nói cho bất kì ai về chuyện xảy ra giữa bọn họ.
Bây giờ nói ra vừa không giúp ích gì lại còn có thể mang đến nhiều phiền toái.
 
Người khác có biết cũng chẳng giúp biến Khương Bảo và Lâm Xán quay về vị trí ban đầu được. 
 
Khương Bảo nhắm mắt, chậm rãi nói: “Vợ chồng Lâm Tiểu Quân lừa chị uống một loại thuốc có tác dụng gây ra ảo giác, từa tựa với cần sa, bọn họ muốn bán chị cho một tên đàn ông ti tiện để đổi lấy tiền.”
 
Lâm Xán cả kinh: “Sao có thể chứ?”
 
Khương Bảo nhíu mày: “Sao? Chẳng lẽ em tưởng chị cố tình lừa em? Bởi vì chị vẫn còn ngồi đây nói chuyện, vẫn chưa bị gì hả?”
 
Nếu đổi lại là đồ ngốc như em thì làm gì có chuyện bình yên vô sự, Khương Bảo cáu kỉnh nghĩ.
 
Cô thật sự rất giận.
 
Lâm Xán: “Không phải, chỉ là em rất bất ngờ mà thôi.”
 
“Chính Lâm Tiểu Viện đã lừa chị uống, người đàn bà đó bỏ thuốc vào trong canh hầm cho em, nếu không phải bà ta cứ khăng khăng thì chị đã không uống rồi.”
 
Bây giờ nghĩ lại, Khương Bảo thấy mình cũng rất ngu ngốc, về sau cô nhất định sẽ không ăn đồ bất kì người nào đưa riêng cho mình nữa.
 
Cô sẽ ghi nhớ chuyện này, sẽ không hoà hoãn với ai nữa. 
 
Dù sao nếu Lâm Xán nhìn ra từ sớm cũng sẽ không tốt lắm, phải xé toạc miệng vết thương ra mới có thể dần dần khép lại được.
 
Cho dù Lâm Tiểu Viện không cố ý đi nữa thì đây cũng là một sai lầm hết sức đần độn.
 
Bà ta là đồng phạm, lần này không cẩn thận thì sẽ có những lần sau sau nữa không cẩn thận, cho đến khi đẩy Lâm Xán xuống vực thẳm mới thôi.
 
Người đàn bà đó đặt mình ở vị trí cuối cùng còn Lâm Xán thì ở vị trí áp chót, điều này vô cùng nực cười.
 
Bây giờ Khương Bảo đã mất sạch tất cả ảo tưởng tốt đẹp về bà ta, thà đừng gặp còn hơn.
Nếu như không gặp được anh hai thì cô có chút không dám tưởng tượng hậu quả.
 
Lâm Xán cố gắng tiêu hoá, chuyện này đối với cô tựa như sấm sét giữa trời quang, không ngờ những kẻ đó lại hiểm độc đến thế.
 
Khương Bảo nhìn cô chằm chằm: “Tốt nhất em lo mà xác định rõ lập trường của mình đi, chị sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu, cho dù là làm theo thủ tục pháp lý, chị cũng có thể cho bọn họ ngồi tù 3 năm.”
 
Lâm Xán hoàn hồn: “Chị muốn làm gì?”
 
Cô biết rất rõ tính cách của Khương Bảo, chị ấy không hề có tình cảm gì với nhà họ Lâm.
 
Khương Bảo: “Không phải chị muốn làm gì, mà là bọn họ mưu hèn kế bẩn.”
Trái tim của Lâm Xán như bị bóp nghẹt, không nói được lời nào.
 
Đáng lẽ mình mới là người phải trải qua chuyện này bây giờ Khương Bảo lại phải gánh chịu thay mình.
 
Khương Bảo: “Thôi không nhắc đến bọn họ, lát nữa chị sẽ lấy danh nghĩa là “Lâm Xán” đi gặp anh hai, em xốc lại tinh thần cho chị, ảnh là người rất nhạy bén đấy.”
 
Lâm Xán: “Dạ.”
 
Khương Bảo dặn dò cô vài câu rồi mới mở cửa bước ra khỏi phòng.
 
Cô bảo Alva đem tập giấy tờ luôn được để trong xe tới.
 
Đó là báo cáo xét nghiệm huyết thống giữa cô và Lâm Xán, cũng là bằng chứng cho thân phận hiện tại của cô, nói là thế nhưng nhất định anh hai sẽ cho người điều tra lại.
 
Khương Hạo Tranh nhìn hai người đang đi tới, cười nói: “Hình như các em có lời muốn nói với anh.”
 
Khương Bảo: “Đúng là như vậy thưa ngài Khương.”
 
Đến khi Alva trở lại, Khương Bảo đưa giấy tờ qua: “Mời ngài xem.”
 
Khương Hạo Tranh nhìn người em gái đang im như thóc, đưa tay nhận lấy, một phút sau anh ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Sinh đôi khác trứng sao? Chẳng trách nhìn không giống nhau chút nào.”
 
Lâm Xán vô cùng bất ngờ, phản ứng của đối phương quá bình tĩnh, còn Khương Bảo thì đã tập mãi thành quen.
 
Khương Hạo Tranh đặt báo cáo xuống: “Anh sẽ đi kiểm tra lại, nhưng Khương Bảo này, sao em biết đến sự tồn tại của cô ấy?”
 
Lâm Xán: “Ngày đó em bệnh, sau đó lỡ mất cuộc thi… rồi mơ thấy mình có một người em gái, cho nên mới về nước xem thử, em đã luôn thắc mắc.”
 
Khương Hạo Tranh suy nghĩ, Khương Bảo chưa bao giờ có nhu cầu tìm hiểu về mẹ ruột của mình, nếu con bé thông minh đến thế thì lúc điều tra sẽ 
 

“Nghe cũng hợp lí, có điều hai đứa quen nhau chưa lâu mà cũng thân thiết quá nhỉ, cuối cùng Khương Bảo cũng có bạn rồi, đúng là chị em sinh đôi có khác, trông còn thân hơn cả với anh.”

 
Khương Bảo: “…”
 
Lâm Xán: “…”
 
Khương Bảo nhất thời bối rối, anh hai của cô quá nhạy bén, mặc dù mình không hề lộ ra sơ hở rõ ràng nào nhưng vẫn lo anh sẽ nhìn ra được điều gì đó.
Cô cân nhắc một chút rồi hỏi: “Em có thể nói chuyện riêng với anh vài câu được không?”
 
Khương Hạo Tranh nhìn về phía Lâm Xán: “Con bé muốn nói chuyện riêng với anh, em thấy thế nào?”
 
Khương Bảo khó khăn gật đầu, mặc dù người này không nói gì, thậm chí còn không tra hỏi, nhưng cô vẫn cảm thấy rất áp lực.
 
Khương Hạo Tranh: “Khương Bảo nhà anh đồng ý rồi, được, nếu em đã là em gái của anh thì cũng nên thay đổi xưng hô chứ nhỉ.”
 
Khương Bảo: “… Anh hai.”
 
Khương Hạo Tranh dặn dò trợ lí: “Đưa Khương Bảo đi nghỉ ngơi, suốt ngày ở khách sạn còn ra thể thống gì, hôm nay ở đây.”
 
Sau khi phòng khách chỉ còn lại hai người, Khương Bảo đè nén lại cảm giác quái dị, đang lúc do dự không biết phải mở lời thế nào thì người ngồi phía đối diện đã lên tiếng trước.
 
“Phải rồi, sao hôm nay em lại xuất hiện ở chỗ đó.”
 
Khương Bảo cân nhắc, quyết định trực tiếp nói thẳng.
 
“Tạ Luật Phàm cho người đánh thuốc em, may mà gặp được anh… Khương Bảo từng cho em xem ảnh hai người chụp chung.”
 
“Ra là thế, vậy theo em phải làm thế nào.” Khương Hạo Tranh hỏi.
 
Khương Bảo: “Anh xem mà xử lí, còn cả Lâm gia… ý em là người thân của em, chuyện này bọn họ cũng có liên can, em thực sự rất thất vọng.”
 
Khương Hạo Tranh: “Điều này là đương nhiên, còn về phần bên nhà họ Tạ, em đợi một chút để anh đi gọi điện thoại.”
 
Khương Hạo Tranh cầm điện thoại gọi vào số máy cá nhân của Tạ Hồng, mặc dù đêm đã khuya nhưng đầu kia rất nhanh đã bắt máy. 
 
“Xin lỗi Tạ Tổng, khuya thế này đến nhà người khác thì thật bật lịch sự cho nên đành phải nói chuyện với ngài qua điện thoại vậy, chắc tôi không làm ảnh hưởng gì đến ngài đâu nhỉ.”
 
“Ảnh hưởng gì chứ, cậu nói đi.”
 
Đầu kia điện thoại Tạ Hồng muốn chửi đ* m*, gọi điện thì không phải làm phiền à? Nhưng giờ này mà tên kia còn gọi tới làm ông trở nên cảnh giác.
 
Hai phút sau.
 
Tạ Hồng hoàn toàn tỉnh táo, mồ hôi lạnh túa ra, ông run rẩy nói: “Tôi lập tức mang tên súc sinh đó tới, muộn thế này còn đến, làm phiền ngài rồi.”
 
Khương Hạo Tranh bĩnh tĩnh nói: “Bây giờ đêm cũng khuya rồi, nhưng nếu Tạ tổng muốn đến thì tôi không thể không tiếp đãi, vậy lát nữa gặp mặt nói chuyện nhé.”
 
Anh ngắt điện thoại rồi mới hỏi tiếp: “Em muốn anh tống nó vào tù hay làm thế nào?”
 
Khương Bảo: “Anh hai… anh cứ xem mà giải quyết.”
 
Khương Hạo Tranh mỉm cười nhìn cô: “Em không giận sao? Em giống Khương Bảo thật đấy Lâm Xán, có phải là vì các cặp sinh đôi đều tâm linh tương thông chăng?”
 
“…”
 
Cô có cảm giác bị người khác nhìn thấu tất cả.
 
Khương Bảo nhanh chóng đưa ra quyết định, cho dù có bắt tên ti tiện kia đến cục cảnh sát thì trong nước hoàn toàn sẽ không xử lí một vụ án chưa diễn ra, cho dù có bị kết án thì tội danh cũng sẽ rất nhẹ.”
 
Tạ Hồng cũng sẽ không bỏ mặc con trai, đến lúc đó nhất định sẽ tìm người nhận tội giùm, phủi sạch sẽ chuyện đánh thuốc, dù sao chỉ cần người trung gian nói khác đi là được.
 
Đương nhiên, Khương Hạo Tranh sẽ can thiệp vào. Nếu hai nhà hoàn toàn trở mặt nhau, ước chừng hai bên đều bị tổn thất, còn không bằng để đối phương tự bỏ ra lợi ích.
 
Cô biết anh hai đang hợp tác với Tạ gia, con trai Tạ Hồng làm sai, ông ta tự biết phải làm gì, đó chính là đàm phán lại hợp đồng, ít nhất phải chia thêm 500 triệu tiền lợi nhuận hoặc hơn.
 
Với lại, cô cũng không rõ anh hai làm điều này là cho Lâm Xán hay cho Khương Bảo.
 
Đây là suy nghĩ trước sau như một của cô, cô luôn nhìn nhận mọi chuyện một cách toàn diện, mỗi một bước đi đều cân nhắc hậu quả có thể xảy đến.
 
Cô nhanh chóng thuyết phục bản thân mình mà không gặp phải bất cứ khó khăn gì.
 
Đương nhiên, chuyện này vẫn chưa kết thúc, chỉ là tạm thời đến đây mà thôi.
Đến lúc chín muồi, cô nhất định sẽ tự tay xử lí tên khốn Tạ Luật Phàm đó.
 
Khương Bảo: “Không liên quan đến em.”
 
Khương Hạo Tranh nhìn cô: “Em cho rằng anh sẽ không thật sự trở mặt đúng không.”
 
Khương Bảo: “…”
 
Khương Hạo Tranh nói tiếp: “Em đi chỉnh trang lại chút đi, bọn họ đang trên đường đến rồi, có anh thì nhất định sẽ không để em chịu thiệt.”
 
“Dạ.” Khương Bảo đi lên lầu.
 
Có phải mình nghe nhầm rồi không, ban nãy hình như anh hai vừa thở dài.
 
Khương Bảo đi tắm, trong xe Alva có dự phòng vài bộ quần áo, phòng những lúc xảy ra chuyện đột xuất còn có cái thay.
 
Lâm Xán chủ động giúp cô sấy tóc, Khương Bảo rất bài xích việc người khác làm những hành động thân thiết thế này với mình, nhưng bây giờ tinh thần của cô hơi sa sút, hơn nữa hoàn cảnh của hai người cũng đặc biệt.
 
Đây là cơ thể của đối phương.
 
Lâm Xán để máy sấy xuống, nghĩ một chút rồi hỏi: “Có cần em đi cùng chị không?”
 
Khương Bảo: “Em đi thì làm được gì? Cứ ở đây đợi đi.”
 

Lâm Xán há miệng muốn nói, nhưng chỉ đành thở dài trong lòng.
 
Cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa áy náy vì đã để cho đối phương  đi gánh vác cuộc sống lộn xộn của mình, hơn nữa cô quả thực không giỏi đối đáp trong những trường hợp thế này.
 
Khương Bảo đi đến, ngồi ở chiếc ghế bên cạnh Khương Hạo Tranh.
 
Bây giờ anh hai làm cô cảm thấy rất áp lực, mặc dù rất muốn ngồi phía đối diện, nhưng vừa nghĩ đã thấy kì kì.
 
Cô mở miệng chào một tiếng, sau đó hai người cũng chẳng nói gì, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng Khương Hạo Tranh lật văn kiện.
 
May mà 5 phút sau, người hầu mở cửa ra, dẫn những vị khách mời của tối nay đi vào.
_______
 
Nửa đêm nửa hôm Tạ Luật Phàm bị ba mình dựng dậy, chưa tỉnh hẳn đã ăn một cái bạt tai làm cả người choáng váng, hắn thay đồ ra ngoài, lên xe rồi mới biết chuyện gì đang xảy ra.
 
Tạ Luật Phàm tỏ ra không tin nói: “Con nhỏ đó là tiểu thư của Khương gia, có lừa con không đó? Chắc chắn nhầm chỗ nào rồi!”
 
Tạ Hồng cũng cảm thấy rất bất ngờ.
 
Khương Hạo Tranh hiển nhiên sẽ không lôi loại chuyện này ra đùa, càng không thể vì muốn truy cứu mà cố tình nhận về một cô em gái.
 
“Mày dây vào ai không dây lại đi dây vào hắn, lát nữa xin lỗi đàng hoàng cho tao! Người ta có nói gì thì cũng đứng đó mà nghe cấm cãi! Không thì tao cũng không bảo vệ mày nổi đâu!”
 
“Con biết rồi.” Bây giờ Tạ Luật Phàm biết sợ rồi, lúc hắn gặp Khương Hạo Tranh vào ban ngày đã cảm thấy người này rất khó xơi.
 
Có khi nào đã nghĩ cách xử mình rồi không?
 
Tạ Hồng vừa bước vào liền đá Tạ Luật Phàm một cái, dẫu sao xảy ra chuyện thế này, vấn đề mặt mũi phải làm cho đầy đủ mới được.
 
Tạ Luật Phàm bị đá lùi về sau vài bước, mặc dù bị đau nhưng không hé răng, chỉ là liếc nhìn Khương Bảo đang ngồi trước mặt một cái. 
 
Trong lòng vẫn cảm thấy bối rối… cô ta là thiên kim nhà giàu?
 
Tạ Hồng tung cú đá thứ tư, nói: “Thật ngại quá Khương tổng, là tôi không biết dạy con.”
 
Khương Hạo Tranh khẽ gật đầu, nhìn một cách không cảm xúc.
 
Đối phương không nói gì làm Tạ Hồng cảm thấy rất bất mãn, chỉ đành tiếp tục biểu diễn màn đấm đá, có điều tẩn thằng con càng lúc càng mạnh tay hơn.
 
Đã không biết phấn đấu, nửa đêm canh ba còn ở đây làm mình mất mặt.
 
Hai phút sau, Khương Hạo Tranh vẫn không nói gì, nhưng Tạ Hồng đã ngừng tay, đánh người là một việc rất tốn sức. Dẫu sao cũng là con trai ruột, không thể thật sự đánh chết được.
 
Ông thở hào hển, nói: “Tạ tổng, theo ngài phải xử lí thế nào, dù sao người sai cũng là nó.”
 
Tạ Luật Phàm lau máu mũi, thanh minh thanh nga: “Tôi cũng không biết cô ấy là người của Khương gia, nhìn không giống tí nào…”
 
Hắn nhìn về phía Khương Bảo, nói được nửa câu thì nghẹn lại, người đang ngồi ở chỗ đó… rõ ràng là một tiểu thư nhà giàu quý phái.
 
Tạ Hồng cũng rất bất ngờ, cô gái trẻ tuổi này nhìn hoàn toàn không giống Khương Hạo Tranh, nhưng nếu tinh mắt sẽ thấy biểu cảm trên khuôn mặt giống nhau đến mấy phần.
 
Ông cảm thấy con trai mình rất ngu dốt.

 
Khương Bảo nhàn nhạt nói: “Ra là bác Tạ, xin lỗi, con còn tưởng anh con thấy tâm trạng con không được vui nên mới diễn viên hài tới giúp con giải sầu, con vô ý quá, đáng lẽ phải chào bác một tiếng.”
 
Tạ Hồng, Tạ Luật Phàm: “…”
 
Tạ Luật Phàm khô khốc nói: “Không phải hôm nay cô vừa gặp ba tôi sao…”
 
Khương Bảo: “Thì ra lúc đó bác Tạ cũng góp mặt sao? Xin lỗi, lúc đó đầu óc con không được tỉnh táo, nền nếp nhà mình đúng là gia giáo, phụ từ tử hiếu, sóng sau xô sóng trước. Nếu con mà mắc lỗi thì anh hai đảm bảo sẽ không khoan dung như bác.”
 
Ngừng một chút, cô nói tiếp: “Đi lấy chút cồn cho Tạ thiếu gia sát trùng vết thương bên ngoài, chậm trễ nữa e là vết thương sẽ không lành được.”
 
Khương Hạo Tranh quay sang ra lệnh cho trợ lí bên cạnh: “Còn không mau cho người đi lấy, chạy đi lấy thì nhớ cầm thêm ít băng gạc.”
 
Mặt Tạ Hồng tái đi, câu nào câu nấy đều nhắm vào cả gia đình để chửi mà mình lại không thể phản bác được tiếng nào.
 
Đúng là quá ghê gớm, cô Khương tiểu thư này vừa về không lâu mà đã như vầy, không biết cái người được Khương gia nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn còn như thế nào nữa đây.
 
Tạ Hồng: “Khương tiểu thư, tôi thành thật xin lỗi.”
 
Khương Bảo quay sang chăm chú nhìn tập văn kiện trên bàn, nói tiếp: “Anh con lo lắng cho con đến nỗi không còn tâm trạng xem bản hợp đồng hợp tác giữa hai nhà nữa, có lẽ còn nhiều chỗ phải xem xét lại lắm.
 
Tạ Hồng: “… Dĩ nhiên.”
 
Trợ lí chầm chậm chạy về, đưa cồn và bông gòn cho Tạ Hồng.
 
Khương Hạo Tranh vươn vai: “Buổi tối ở trong nước độ ẩm cao, đi lấy giúp tôi chai rượu trong hầm đi.”
 
Trợ lí nhanh chóng đem rượu đến, đang định mở thì bị ra hiệu ngừng lại.
 
Khương Hạo Tranh quay sang, mỉm cười nói với Tạ Luật Phàm: “Cậu đến mở giúp tôi.”
 
Tạ Luật Phàm lưỡng lự, cẩn thận đi tới.
 
Khương Hạo Tranh dùng khăn tay cầm chai rượu lên, không hề báo trước mà xoay người đập lên đầu đối phương.
 
Chai rượu vỡ tung toé, máu và rượu trên mặt Tạ Luật Phàm hoà lẫn vào nhau, chảy đầy trên đất.
 
Khương Hạo Tranh chán ghét ném chiếc khăn tay đã dính rượu đi. 
 
“Cậu là cái thá gì mà dám động vào cả em gái tôi. Nếu không đổ chút máu thì những kẻ khác đều tưởng rằng chỉ cần bồi thường chút tiền là xong chuyện, vậy Khương gia chúng tôi còn là cái gì chứ.”
 
Dứt lời, anh hỏi Tạ Hồng bên cạnh: “Ngài nói đúng không, Tạ tổng?”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play