Triết Biệt nhặt đôi song liêm đao của Hoa Sung lên, lau máu khỏi nó, rồi sai người mang về cho hắn.

Trước giờ hắn đã luôn có sở thích sưu tầm binh khí, và nếu không thể mua được bằng vàng thì hắn sẽ đòi được bằng máu.

Mỗi binh khí Biệt thu về, hắn đều thử sử dụng một lần, nếu ưng ý sẽ dùng lại lần nữa.

Đao, kiếm, cung, côn, phủ, thương… không có gì là hắn chưa thử qua.

Chính thanh kiếm Du Long Hí Thủy cũng là hắn cướp được từ tay Tang Côn, kẻ thù cũ của Đại hãn.

Xong xuôi, hắn truyền lệnh mở to cổng thành cho ba quân tràn vào, mở tiệc khai quân, mời Lý Khắc Phương là khách danh dự, cho ngồi chung mâm với các tướng.

Triết Biệt trước giờ thủy chung một cách đối đãi với địch nhân.

Nếu chúng ngoan ngoãn đầu hàng thì sẽ được biệt đãi, thậm chí nếu tỏ ra là hạng tài năng còn được trọng dụng.

Còn nếu ngoan cố chống trả thì chỉ có một con đường là chết không toàn thây.Hoa Tranh công chúa đến Cư Dung quan trước, nhưng trong hàng bộ tướng của Triết Biệt lại vào thành sau cùng.“Cư Dung quan này lấy được, không thể nào không nhắc đến công của Hoa Tranh công chúa!” Triết Biệt giơ cao ly rượu, rồi bọn Bạt Kha Đán cũng nâng rượu theo, nhiệt liệt hưởng ứng.“Bá bá quá khen,” Hoa Tranh giọng ngọt nhẹ đáp.

“Ta chỉ y kế bá bá dặn mà thi hành, quả thực không dám nhận công.”“Thua trận cho thuyết phục cũng là một nghệ thuật,” Bạt Kha Đán nói.

“Công chúa xin đừng khiêm tốn vậy.”Lý Khắc Phương muốn xin lại thủ cấp hai tướng Hoa Sung, Mỗ Quan Lặc để có thể cúng tế cẩn thận.

Triết Biệt nghe vậy, mặt hầm hầm mà mắng, “Đã ngoan cố chống trả bọn ta, ta đã tha tội chết cho ngươi, cho ngươi ngồi chung mâm, ngươi nghĩ ngươi còn có thể đòi hỏi?” Khắc Phương cả sợ, không nói lời nào nữa.Kì thực, đầu hai tướng Sung, Lặc cũng không còn bên Triết Biệt nữa.

Trong đêm, Biệt đã sai người phi nước đại mang hai đầu đó sang Sơn Hải quan theo lệnh Mộc Hoa Lê.

Ngay đêm hôm đó, khi chỗ ngồi trong thành còn chưa ấm, Triết Biệt cũng đã đưa năm nghìn tinh binh rời đi, không ngừng nghỉ phóng sang Sơn Hải quan.

Quân sĩ của Biệt vô cùng khẩn trương, tới cả ăn uống cũng không dừng chân, ăn thịt khô, uống máu ngựa ngay trên lưng chiến mã.

Vì lí do gì, hồi sau sẽ biết.Thế là Cư Dung quan vào tay Hoa Tranh.

Hoa Tranh là tiểu công chúa, con gái út của Thành Cát Tư Hãn với người vợ thứ tư của mình.

Nàng mới mười tuổi đã giỏi bắn cung, mười hai tuổi đã theo cha chinh chiến bên Tây Hạ, lập nhiều công trạng.

Trước giờ Mông Cổ không có nữ tướng nào, Thành Cát Tư Hãn trước khi trao quyền cho ái nữ cũng có nhiều áy náy, bởi thế sau khi Tây Hạ quy phục, nàng không cầm binh thêm lần nào.Lúc buồn bực, Hoa Tranh thường xuyên tết tóc thành dải, đeo vòng tai trang sức từ nhiều hạt châu ngọc đủ màu sắc nối thành, cưỡi ngựa cầm cung săn thú lớn.

Có lần Đại tướng Triết Biệt trở về từ Kim, nhìn thấy Hoa Tranh một cung một tên, cách hơn một dặm bắn trúng tim một con bò mộng, thấy đây quả thực là bậc kì tài không thể bỏ qua, mới thủy chung xin Thành Cát Tư Hãn cho về dưới trướng hắn luyện tiễn thuật.

Đại hãn chỉ đợi có vậy, lập tức ưng thuận, thế là Hoa Tranh đường đường chính chính có chỗ đứng trong quân đội.

Lời của Hoa Tranh là lời của Triết Biệt, binh lính tuyệt nhiên không dám cãi nửa câu, nhưng chỉ nhìn vào phong thái khiêm nhường và thanh âm nhẹ nhàng trong trẻo của nàng thì thoạt mới bắt gặp chẳng ai nghĩ lại cương mãnh tới vậy.

Lính dưới trướng nàng có kẻ không phục, kẻ cho rằng nàng chẳng hơn một bình hoa di động là bao, nhưng khi Hoa Tranh đã giương cung lên thì kẻ nào kẻ nấy cũng phải im bặt.Triết Biệt vừa rời đi nửa ngày, một đại hán xuất hiện, tướng mạo uy chấn, thân thể tráng kiện, chỉ có bụng bị phình ra, lưng gù xuống do liệt giường lâu ngày mà thành.

Người đó chính là Truật Xích, trưởng nam của Thành Cát Tư Hãn, kẻ thừa kế ngôi vị Đại Hãn tương lai.

Thấy Triết Biệt chẳng cần tới viện binh mà đã lấy được Cư Dung quan, Truật Xích vừa nể vừa giận.

Mấy năm nay Truật Xích ốm đau liên miên, chỉ mới khỏe lại gần đây, rất lo sợ Đại Hãn coi mình không còn tác dụng mà phế ngôi thế tử.

Lại vừa vặn khi ấy uy danh hai đứa con thứ là Hoa Tranh và Đà Lôi nổi lên như bão, hắn trong lòng đầy lo lắng.

Thành Cát Tư Hãn lên mười tuổi chỉ vì tranh giành thức ăn mà đã giết chết em trai cùng cha khác mẹ, nên phế truất ái tử là việc trở bàn tay hắn ta cũng có thể làm được.Truật Xích lăm lăm bên hông thanh Phách Đầu Đại Phủ, chiến rìu có sức nặng trăm cân, đã từng bổ đầu không biết bao nhiêu kẻ địch, vừa bước vào thành đã gặp Bạt Kha Đán đi ra.

Xích hỏi, “Triết Biệt tướng quân đâu?”Đán đáp, “Đại tướng đã sang Sơn Hải quan rồi.”“Sang mà không nói cho ta? Đại tướng khinh thường ta quá rồi.” Truật Xích lắc đầu, nghiến răng.

“Vậy thành này giờ ai quản lý?”“Thưa, là Hoa Tranh công chúa.”Truật Xích tối sầm mặt mũi.

“Sao có thể giao thành vào tay một nữ nhi?” Nói vừa dứt câu, rút chiến phủ ra, đùng đùng nổi giận xông vào nội thành, hét lớn.

“Hoa muội! Mau ra đây!”Hoa Tranh bình từ bước ra, tay cầm cung tên sẵn sàng.

“Truật Xích huynh có gì muốn nói?”Truật Xích giơ mũi rìu về phía Hoa Tranh mà rằng, “Ta không cần quan tâm Triết Biệt đã nói gì với muội.

Giờ ta đã ở đây, thành này là do ta quản lý.” Cư Dung quan tuy chỉ là một tiểu quan, nhưng chiếm cứ được Vạn Lý Trường Thành thì oai danh ắt vang vọng khắp tứ xứ, Thành Cát Tư Hãn hẳn cũng phải nhìn y với một con mắt khác.Hoa Tranh vốn không muốn xung đột, nhưng nếu dâng thành cho huynh trưởng lại có thể bị Triết Biệt hạch tội.

Trước giờ việc quân lệnh của hai vị này chèn ép lẫn nhau không phải chuyện hiếm.

Nhưng nếu phải tỉ thí với huynh trưởng ở đây thì nàng mười phần chuốc lấy tám phần thua thiệt.Công chúa chưa biết đáp sao, Bạt Kha Đán đã xen vào mà nói, “Cư Dung quan là do Triết Biệt và hai chúng tôi đoạt được.

Nếu thế hãn muốn lấy thành, thì chỉ cần đoạt lại từ tay chúng tôi là được.”“Ngươi lấy tư cách gì mà thách thức ta?” Truật Xích chặt cây phủ xuống mặt đất, xung quanh nổi lên rầm rầm một tiếng như động đất, những kẻ đứng quanh đều cả kinh chết lặng.Kha Đán cười, đáp, “Tiểu tướng không phải là đối thủ của thế hãn.

Ba quân ai cũng đều biết thế hãn uy phong ngút trời đất, không việc gì phải dùng mười phần công lực, trâu nhà húc nhau chỉ có giống chim chuột được hưởng lợi.

Nếu thế hãn cứ cậy sức tỉ thí với công chúa, dễ thường người ngoài lại cười chê.

Chi bằng người và tiểu tướng cùng giao phong hai mươi chiêu, rồi lại hoán đổi giao phong với công chúa cũng hai mươi chiêu, như vậy thế hãn thắng thì cũng công bằng vẻ vang, không ai nói lời nào.” Hoa Tranh nghe xong trong lòng nhẹ nhõm, biết chắc là Kha Đán đang ngầm giúp mình một tay.Truật Xích nghe Kha Đán nói, lại nghĩ hắn chưa đánh đã công nhận võ công mình vô địch, sức một địch hai, vô cùng hài lòng, cười ha hả đáp, “Được.

Hai các ngươi cứ tới đây.” Xích rút thanh phủ khỏi mặt đất, khiến xung quanh lại rung chuyển thêm lần nữa.

“Ta không cần quá năm mươi chiêu để hạ cả hai các ngươi.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play