Đoạn video Đào Nguyện chơi cờ vây với Tô Vĩnh Phúc được vài người đăng lên diễn đàn hội người yêu thích cờ vây, sau đó cậu nhanh chóng nổi tiếng ở trên mạng xã hội. Các bài đăng bàn luận về việc cậu chơi cờ vây với Tô Vĩnh Phúc không ngừng xuất hiện, không chỉ báo chí mạng đưa tin về cậu mà nhiều nhà bình luận cờ vây nổi tiếng cũng cho rằng cậu là một thiên tài.
Tô Vĩnh Phúc tham gia một hoạt động từ thiện, khi được hỏi về chuyện này lúc nhận phỏng vấn, ông đã không ngần ngại khen ngợi Đào Nguyện. Còn nói nếu cậu tham gia thi đấu thì nhất định không bao lâu sẽ có thể xưng bá giới cờ vây, là một thiên tài trăm năm khó gặp.
Đào Nguyện chẳng những nổi tiếng ở giới cờ vây mà còn có độ nổi tiếng nhất định trên gần như toàn bộ mạng xã hội.
Bọn họ cảm thấy một người được cao thủ cờ vây khen như vậy thì khẳng định là rất giỏi. Mặc dù người không biết chơi cờ vây không hiểu cao thủ cờ vây lợi hai thế nào, nhưng người có thể được mệnh danh là cao thủ thì chắc chắn là cao thủ trong cao thủ.
Lý do Đào Nguyện không thắng Tô Vĩnh Phúc là vì cảm thấy đây không phải là một trấn đấu chính thức, hơn nữa người ta là cao thủ cờ vây, mình trực tiếp thắng người ta như vậy sẽ không tốt lắm, vẫn nên chừa chút mặt mũi cho ông lão thì hơn.
Nhưng Ngụy Thế Thành rất bất mãn khi Đào Nguyện để thua bức tranh kia, cậu phải hứa vẽ lại cho hắn một bức tranh đẹp hơn, hắn mới vui vẻ ôm cậu vừa hôn vừa xoa.
Sau khi xem đoạn video, những giáo viên khoa cờ vây của Học viện Quốc Học ngay lập tức muốn gặp Đào Nguyện. Nhưng Đào Nguyện đã xin nghỉ phép ở nhà vì Đỗ Diệc sắp làm phẫu thuật. Cậu liên hệ với chủ nhiệm bộ môn cờ vây và nói rằng cậu sẽ gặp mặt bọn họ sau khi lễ trao giải kết thúc.
Chủ nhiệm và các giáo viên bộ môn cờ vây đều rất mong được gặp cậu, thậm chí còn muốn đến nhà tìm cậu. Tuy nhiên, sau khi biết được tình huống của em trai cậu, chủ nhiệm đã trấn an các giáo viên khác và bảo bọn họ chờ đợi.
Bệnh viện và bác sĩ là Ngụy thế thành hỗ trợ sắp xếp, bọn họ không phải xếp hàng và chờ đợi quá lâu, kiểm tra xong xuôi là có thể bắt đầu tiến hành ca phẫu thuật.
Đào Nguyện thầm cảm thán trong lòng có tiền đúng là tốt thật đó. Ba của nguyên chủ chạy ngược chạy xuôi nhiều năm, trước khi chết mới liên hệ được một bệnh viện tốt. Đáng tiếc là không đợi được đến khi Đỗ Diệc bắt đầu làm phẫu thuật, ông đã phá sản và qua đời rồi.
Đào Nguyện đã đưa Đỗ Diệc đi kiểm tra tổng quát, sau khi nghỉ ngơi vài ngày là có thể đến bệnh viện chờ làm phẫu thuật.
Mấy ngày nghỉ ngơi ở nhà, mỗi ngày Đào Nguyện đều sẽ ra ngoài vài giờ, cậu nói với Đỗ Diệc là mình đi làm nhưng thật chất là lên giường với Ngụy Thế Thành. Chẳng qua, nếu cậu được Ngụy thế thành bao nuôi và lên giường với Ngụy Thế Thành là công việc của cậu, thì cậu xem như cũng đâu có nói dối, chỉ là không thể nói cậu đang làm công việc gì mà thôi.
Hôm nay Đào Nguyện không ra ngoài, Đỗ Diệc nghi hoặc hỏi "Anh, hôm nay anh không đi làm sao?"
"À......, bởi vì em sắp làm phẫu thuật rồi, anh không yên tâm để em ở nhà một mình, nên anh mang công việc về nhà làm." Đào nguyện nói.
"Ồ, vậy em không xem TV nữa, nếu không sẽ ồn ào làm phiền công việc của anh, em về phòng đọc sách đây." Đỗ Diệc cầm lấy remote tắt TV, sau đó đứng lên.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Đào Nguyện đi mở cửa, Ngụy Thế Thành từ bên ngoài bước vào.
Đỗ Diệc vẫn đứng trong phòng khách, chuẩn bị chào hỏi khách một tiếng mới đi vào phòng.
"Đây là chú Ngụy." Đào Nguyện giới thiệu với Đỗ Diệc.
"Chú Ngụy tới đây để nói chuyện công việc với anh. Bọn anh có chuyện rất quan trọng cần bàn bạc, nếu em không có chuyện gì quan trọng thì đừng quấy rầy bọn anh. Nhưng nếu cảm thấy khó chịu, em nhất định phải gõ cửa hoặc là lớn tiếng gọi anh, biết không?" Đào Nguyện nghiêm túc dặn dò.
"Dạ biết." Đỗ Diệc ngoan ngoãn gật đầu.
"Nếu khó chịu, em tuyệt đối không được chịu đựng đó." Đào Nguyện nghiêm túc dặn dò một lần nữa.
"Dạ." Đỗ Diệc trả lời xong liền xoay người trở về phòng của mình.
Đào Nguyện dẫn Ngụy Thế Thành đến phòng ngủ của mình, cửa vừa được đóng lại và khóa trái, cậu đã bị Ngụy Thế Thành đè lên tường hôn môi.
Đào Nguyện bám vào vai hắn, ngửa đầu đón nhận nụ hôn bá đạo của hắn, quần áo rất nhanh đã bị lột sạch và đè lên giường.
Ngụy Thế Thành chưa bao giờ mê luyến cơ thể của một người như thế, hắn cảm thấy mình giống như nghiện rồi, một ngày không chạm vào thân thể này là hắn không thể ngồi yên, cũng không thể tập trung vào việc gì cả. Lúc này hắn chỉ muốn mang người này theo để hắn có thể ôm hắn bất cứ lúc nào và muốn làm gì thì làm.
Một thân hình quyến rũ và ngon miệng như vậy khiến hắn cảm thấy làm thế nào cũng không đủ. Đặc biệt là khi cậu choàng vai hắn và vặn vẹo vòng eo như một yêu tinh xinh đẹp, trong nháy mắt, hắn thậm chí còn cam tâm tình nguyện trao linh hồn của mình cho cậu. Khi tỉnh táo và bình tĩnh lại, hắn cũng nảy sinh ra ý tưởng muốn chiếm hữu cậu mãi mãi.
Đào Nguyện cắn môi cố gắng hết sức để không kêu lên, bởi vì đây không phải là văn phòng của Ngụy Thế Thành, cũng không phải là căn hộ cao cấp ở bên ngoài của hắn, mà là một căn hộ cho thuê cách âm bình thường. Mặc dù phòng của Đỗ Diệc không nằm cạnh phòng cậu, nhưng lỡ như cậu nhóc đến phòng khách uống nước hay lấy gì đó không cẩn thận nghe thấy tiếng giường của cậu thì tệ lắm.
Hai người đang làm chuyện như vậy ở trong phòng, mà trong một phòng khác lại có một đứa con nít, điều này khiến Đào Nguyện cảm thấy rất tội lỗi. Nhưng Ngụy Thế Thành một ngày cũng không muốn đợi, giống như ăn cơm uống nước vậy, mỗi ngày đều phải ăn một bữa hắn mới có năng lượng làm việc.
Tiếng rung lắc trên giường có chút lớn, Đào Nguyện muốn hắn chậm lại một chút, nhưng lại lo lắng mình vừa mở miệng sẽ không nhịn được mà rên lên.
Hai tiếng sau, Ngụy Thế Thành rời đi làm việc, Đào Nguyện nằm trên giường với bộ dáng như vừa bị chà đạp hỏng, hơn nữa cái người chà đạp hỏng cậu không đưa một đồng mà đã đi rồi. Bởi vì người ta là khách hàng tháng, mỗi tháng sẽ trả tiền một lần cho nên có thể tới lâm hạnh cậu bất cứ lúc nào.
Một lúc sau, Đào Nguyện mới lấy lại sức, đợi cơn nóng trong người bớt dần, cậu kéo chăn đắp lên người, chuẩn bị ngủ một giấc mới dậy nấu bữa tối.
Hai ngày trước khi phẫu thuật, Đỗ Diệc nhập viện, cậu nhóc được ở trong một phòng vip và một phòng dành cho người nhà chăm sóc. Những thứ này cũng là do Ngụy Thế Thành sắp xếp, nếu không thì bây giờ dù Đào Nguyện có tiền cũng không ở được phòng vip của bệnh viện.
Khi Đỗ Diệc bắt đầu làm phẫu thuật, Đào Nguyện đợi ở trong phòng nghỉ của người nhà bên ngoài phòng mổ, Ngụy Thế Thành cũng dẹp hết công việc qua một bên để đến đây với cậu.
Trong mắt Ngụy Thế Thành, cả hai vẫn còn là những đứa trẻ, một ca phẫu thuật quan trọng như vậy thì phải có cha mẹ hoặc là người lớn ở cùng.
Đào Nguyện dựa vào vai Ngụy Thế Thành, thật ra cậu vẫn hơi lo lắng, nếu ca giải phẫu của Đỗ Diệc thất bại thì có nghĩa là cậu không làm tròn trách nhiệm của mình.
Hệ thống đã nói với cậu rằng linh hồn mà cậu thay thế là tự nguyện hoán đổi thể xác, hơn nữa sau khi đầu thai sẽ có được nhiều hạnh phúc hơn. Vì vậy, những thế giới mà cậu đến, ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ của mình thì cậu còn phải giúp nguyên chủ hoàn thành những điều nguyên chủ không thể làm được. Đào Nguyện cảm thấy nếu mình đã thay thế nguyên chủ, vậy thì mình phải thay nguyên chủ gánh vác tất cả trách nhiệm.
Cửa phòng mổ mở ra, bác sĩ từ bên trong bước ra, Đào Nguyện lập tức đứng dậy hỏi "Bác sĩ, ca phẫu thuật thế nào?"
Bác sĩ tháo khẩu trang nói "Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng vẫn cần phải nằm viện để theo dõi một thời gian."
"Cảm ơn bác sĩ." Đào Nguyện thở phào nhẹ nhõm.
"Không có gì." Bác sĩ gật đầu, sau đó rời đi.
Đỗ Diệc đã được đẩy ra ngoài bằng một lối ra khác của phòng mổ, cậu nhóc vẫn còn chưa tỉnh lại, cho nên Đào Nguyện muốn ở với cậu nhóc.
"Ngài đi làm việc của mình đi ba nuôi, em ở lại đây một mình là được rồi." Đào nguyện nói.
"Buổi tối ngủ ở đây sao?" Ngụy Thế Thành hỏi.
"Ừm, cũng không biết khi nào Đỗ Diệc mới tỉnh, buổi tối em sẽ ngủ ở phòng nghỉ dành cho người nhà."
"Vậy sáng mai tôi sẽ đến đón em."
"Được." Đào nguyện tránh khuôn mặt đột nhiên đến gần của Ngụy Thế Thành, sau đó nhanh chóng liếc nhìn cameras.
Mặc dù không ai dám công khai những gì hai người đã làm kể cả khi bị camera bắt gặp, nhưng Ngụy Thế Thành cũng không ép buộc cậu, sờ đầu cậu như người lớn rồi bỏ đi.
Đỗ Diệc nằm viện quan sát có y tá chăm sóc nên không cần Đào Nguyện phải luôn túc trực. Vì vậy sau khi Đỗ Diệc tỉnh lại, cậu chỉ cần mỗi ngày đều dành thời gian đến thăm cậu nhóc là được. Dù sao cậu còn rất nhiều việc phải làm, không thể luôn ở bên cạnh cậu nhóc được, và cũng không cần thiết.
Lễ trao giải Cuộc thi vẽ tranh Trung Quốc dành cho thanh niên đã bắt đầu, Đào Nguyện cảm thấy cuối cùng mình cũng đợi được ngày này. Vì trao giải lễ khá long trọng và sẽ có rất nhiều đại sư về hội họa Trung Quốc đến, cho nên công tác chuẩn bị đã được thực hiện trong một thời gian.
Sau khi lễ trao giải và các bài phát biểu kết thúc, Đào Nguyện đến khu vực phỏng vấn với hạng nhì và hạng ba. Mà thời gian được các phóng viên truyền thông phỏng vấn mới là lúc Đào Nguyện muốn biểu diễn một vở kịch lớn.
"Xin hỏi Đào Nguyện, cậu cảm thấy như thế nào khi trở thành người trẻ tuổi nhất có tác phẩm được trưng bày ở Phòng trưng bày Quốc gia?"
Đào Nguyện lộ ra vẻ trầm ngâm nói "Cảm tưởng lớn nhất tôi muốn nói chính là may mà tôi không gửi tác phẩm khác đi dự thi, nếu không thì bây giờ tôi đã không có cơ hội đứng ở đây."
Phóng viên không hiểu cậu đang nói gì nên hỏi lại "Vì sao cậu lại nói rằng nếu nộp tác phẩm khác thì cậu sẽ không thể đứng ở đây? Ý của cậu có phải là bình thường cậu có khoảng cách lớn về trình độ vẽ tranh, mà tác phẩm đoạt giải này đã vượt xa phát huy bình thường không?"
"Không phải, thực tế thì trình độ của tôi vẫn luôn rất ổn định. Nếu không phải thầy giáo dạy vẽ tranh Trung Quốc của chúng tôi hướng dẫn lung tung, có lẽ tôi đã nổi tiếng từ lâu rồi. Thực ra tôi cũng không hiểu nổi, nhân phẩm và trình độ như vậy mà cũng có thể trở thành giáo viên dạy vẽ tranh Trung Quốc của đại học Đông Kính. Tôi cảm thấy mình thật sự rất xui xẻo khi phải làm học sinh của một người như thế."
Tất cả phóng viên đều sững sờ, điều này có vẻ hơi khác so với nội dung phỏng vấn mà họ mong đợi. Học sinh đoạt giải nào mà không cảm ơn nhà trường và thầy cô chứ. Nhưng tại sao cậu vừa lên đã nói rằng giáo viên của mình không xứng làm giáo viên, và trở thành học sinh của người đó là một chuyện rất xui xẻo?
Từ Thiếu Viêm quay đầu lại nhìn cậu với vẻ kinh ngạc không che giấu được, không thể tin được cậu lại dám nói những lời này trước mặt nhiều phóng viên như vậy.
"Cậu đang nói về giáo viên dạy vẽ tranh Trung Quốc của mình sao?" Phóng viên xác nhận lại với cậu "Theo chúng tôi được biết, cậu và Từ Thiếu Viêm đều là học sinh của ông ấy, hơn nữa các cậu một người hạng nhất, một người hạng ba. Có thể dạy ra hai học sinh ưu tú như các cậu, ông ấy hẳn là một giáo viên giỏi mới đúng."
"Vậy thì anh sai rồi." Đào Nguyện cười mỉa mai nói "Ông ta chỉ có bản lĩnh dạy học sinh tệ đi chứ không có bản lĩnh dạy giỏi lên đâu. Hơn nữa vì lén lấy tiền, ông ta còn cứng rắn muốn dạy nữa kìa."
"Ý cậu là giáo viên của cậu đã lén thu tiền của cậu sao?" Phóng viên hỏi.
"Tôi không biết người khác có bị thu hay không. Dù sao thì ông ta đã rất cứng rắn muốn thu tiền của tôi. Tôi có thể cho các người xem bằng chứng chuyển khoản, và tất cả chứng cứ ghi âm."
Mặc dù các phóng viên thích tin tức nóng hổi, nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp được một tin nóng đột ngột như vậy. Hơn nữa có truyền thông đang phát sóng trực tiếp đó, mọi lời cậu nói đều có người theo dõi trên mạng. Chẳng lẽ trường học không liên hệ với cậu trước?
Cũng không phải là chưa có ai đột ngột mở họp báo để tung tin nóng, nhưng bất kỳ tin nóng nào được phóng viên đưa tin cũng ít nhiều đã nghe phong phanh và biết đại khái là chuyện gì. Nhưng bọn họ chưa bao giờ nghe thấy việc sẽ tung tin về người thầy của mình ở hậu trường lễ trao giải cả. Đây là ôm tâm lý không muốn ở lại trường học nữa nên mới dám nói như vậy đi? Nhưng nếu làm như vậy, cậu không những không thể ở lại trường mà còn có thể không hòa nhập được với toàn bộ ngành hội họa Trung Quốc. Dù sao thì Đại học Đông Kính cũng là một trong những trường đại học hàng đầu trong nước, quyền lực không thể khinh thường được.
"Để tôi cho mọi người xem tác phẩm tôi đã hoàn thành dưới sự hướng dẫn của Hồ Văn Sơn, giáo viên dạy vẽ tranh Trung Quốc của tôi." Đào Nguyện mở cuộn tranh mà cậu vẫn luôn cầm trên tay ra cho phóng viên quay chụp.
Sau khi phản ứng lại, phóng viên nhanh chóng quay chụp bức tranh kia. Dù sao thì bức tranh cũng đã được công khai nhờ phát sóng trực tiếp rồi, buồn rầu chính là lãnh đạo của trường Đại học Đông Kính, cho dù đến lúc đó không thể đưa tin thì cũng chụp lại trước đã.
"Ngoài ra còn có đoạn ghi âm quá trình ông ta hướng dẫn tôi vẽ tranh nữa, tôi đã đưa một phần lên mạng rồi. Bây giờ tôi sẽ phát nó, các người có thể trực tiếp ghi lại." Đào Nguyện lấy điện thoại ra và bắt đầu phát đoạn ghi âm. Mở đầu là Hồ Văn Sơn cứng rắn muốn hướng dẫn cậu, sau đó là đoạn cậu chuyển khoản cho Hồ Văn Sơn.
"Mấy người tới hiện trường đang làm gì hả?!" Lãnh đạo của trường học đang xem phát sóng trực tiếp vỗ mạnh bàn nói "Còn không mau cản cậu ta lại!"
Vốn là một sự kiện rất vinh dự, và để khuyến khích sinh viên học hỏi bọn họ, nhà trường đã tổ chức cho tất cả sinh viên khoa hội họa Trung Quốc đến xem buổi phỏng vấn trực tiếp, nhưng lời nói của Đào Nguyện đã khiến những sinh viên đó sợ hãi.
Hồ Văn Sơn càng sững sờ tại chỗ, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Ông ta còn tưởng rằng Đào Nguyện sẽ tố giác ông ta với lãnh đạo nhà trường, dù sao ông ta cũng không sợ có người giúp cậu chống lại ông ta. Nhưng có chết ông ta cũng không ngờ Đào Nguyện sẽ tố giác ông ta với phóng viên trong cuộc phỏng vấn, bởi vì không có học sinh nào dám làm chuyện như vậy cả.
Ngụy Thế Thành cũng đang xem phát sóng trực tiếp, nghe thấy những lời Đào Nguyện nói thì không khỏi nhíu mày. Trong lòng thầm nghĩ, người của mình vậy mà bị bắt nạt ở trường học, mấy người đó đúng là to gan!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT