Đào Nguyện đã cùng một lúc cho ra mắt tất cả các thiết kế kinh điển ở kiếp trước của Tiêu Du, tất nhiên, có hơn mười bộ trang phục đã được Hiệp hội Thời trang cao cấp phê duyệt, vì vậy cậu dễ dàng đủ điều kiện để tham gia cuộc thi thời trang cao cấp.
Sau hơn ba tháng, Đào Nguyện lại đến nước B.
Vì thời điểm bắt đầu của mùa thời trang cao cấp đang ngày càng đến gần, các nhà thiết kế thời trang từ khắp nơi trên thế giới cũng như các siêu mẫu sẽ tập trung tại thành phố Lạc, nước B.
Mùa thời trang cao cấp hàng năm là một kỷ niệm của ngành công nghiệp thời trang, không chỉ có các nhà thiết kế, siêu mẫu từ khắp nơi trên thế giới quy tụ về đây mà còn có cả những ngôi sao và người nổi tiếng từ mọi tầng lớp, quý bà thuộc giới thượng lưu đến từ nhiều quốc gia,... cũng sẽ tụ hội tại thành phố Lạc.
Bởi vì có rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng sẽ tham gia, nên việc có thể giành được một trang báo trong giai đoạn này không chỉ phụ thuộc vào mức độ nổi tiếng mà còn phụ thuộc vào việc thiết kế trang phục có đủ hấp dẫn hay không.
Ngoài việc chú ý đến những bậc thầy thiết kế đẳng cấp quốc tế, giới truyền thông thời trang đương nhiên cũng sẽ chú ý đến các nhà thiết kế trong nước. Nếu có thể toả sáng rực rỡ trong mùa giải này, điều đó sẽ giúp ích rất nhiều cho việc nâng cao danh tiếng của mình.
Khi Tiêu Dật vẽ mẫu thiết kế trang phục kiếp trước của Tiêu Du và giao cho người bên dưới hoàn thành, họ rất tự tin và cảm thấy rằng lần này không chỉ có thể trở nên nổi bật mà công ty còn có thể kiếm được rất nhiều tiền, danh tiếng cũng sẽ được nâng cao hơn. Tuy nhiên, những bộ trang phục đó lại xuất hiện trước trên trang web chính thức của Cẩm Mộng, điều này khiến họ hoàn toàn không kịp trở tay, vì vậy chỉ có thể cuống quít chuẩn bị cái khác.
Trong ngành thời trang, mặc dù thường có thể tổ chức các buổi ra mắt trang phục trong công ty, nhưng có thể tham gia lễ kỷ niệm cuộc thi đẳng cấp thế giới này là cơ hội tốt nhất để quảng bá bản thân đến những người yêu thời trang trên toàn thế giới. Các nhà thiết kế có thể tham gia sẽ không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Tiêu Dật cũng không muốn từ bỏ cơ hội lần này, khó khăn lắm gã mới có được danh tiếng như hiện tại nên tuyệt đối không thể từ bỏ như vậy được. Hơn nữa, gã trùng sinh, gã cảm thấy cho dù không thể dùng thiết kế của Tiêu Du thì vẫn có thể dùng thiết kế của các nhà thiết kế khác.
Chỉ là khi muốn vẽ ra những thiết kế của các nhà thiết kế khác, gã rầu đến mức rụng cả nùi tóc, gã không thể vẽ tất cả trang phục cần thiết cho cuộc thi cùng một lúc được. Mặc dù gã cũng nhớ rõ một số bộ trang phục rất kinh điển, nhưng khi thi đấu, có ít nhất 10 hoặc 20 bộ trang phục trong mỗi buổi trình diễn, và với nhiều nhà thiết kế như vậy, gã không thể nhớ nổi những bộ trang phục đó được ra mắt khi nào.
Bây giờ gã rất hối hận vì kiếp trước đã dành gần hết tâm sức để đối phó Tiêu Du mà không để ý nhiều đến thiết kế của các nhà thiết kế khác. Vì vậy, dù bây giờ có miễn cưỡng nhớ lại ký ức của mình thì bộ não của gã cũng đang ở trong tình trạng hỗn loạn, gã không thể vẽ các thiết kế do các nhà thiết kế khác ra mắt giống như cách gã vẽ các thiết kế của Tiêu Du được.
Gã nhớ rõ những thiết kế của Tiêu Du như vậy là vì gã cảm thấy thời trang chẳng qua là luân hồi, chỉ cần gã nhớ kỹ những thiết kế của Tiêu Du, sau khi gã thay thế được Tiêu Du thì gã cũng có thể thiết kế những bộ trang phục tương tự. Với lại, chỉ nhớ những thiết kế của kỹ Tiêu Du thôi cũng đã rất khó khăn đối với gã rồi, hơi sức đâu mà chú ý đến những thiết kế của các nhà thiết kế khác.
Hiện tại gã đang rất gấp, nếu không nhanh chóng đưa ra bản vẽ thiết kế và chuẩn bị ngay thì chắc chắn sẽ không kịp. Gã cố gắng hết sức để nhớ lại, sau đó chắp vá lung tung và miễn cưỡng vẽ ra bản thiết kế. Tóm lại, vượt qua cuộc thi lần này trước đã, chuyện khác tính sau.
Cuộc thi cao cấp ngày càng đến gần, Đào Nguyện mang theo nhân viên và lên đường đến nước B trước để chuẩn bị. Lý Cẩm Mộng, mẹ của nguyên chủ, đã đến sân bay để đón họ và sắp xếp cho họ ở trong khách sạn của chồng bà.
Nguyên chủ cũng có studio và nhân viên ở nước B, nhưng vì lần này tham gia cuộc thi quy mô lớn nên đã đưa một số người từ trong nước sang giúp đỡ.
Sau khi mẹ của nguyên chủ tái hôn đã định cư ở nước B với người chồng hiện tại, chồng hiện tại của bà là ông chủ của một khách sạn năm sao, và khách sạn này tình cờ nằm ở trung tâm thành phố Lạc. Trong hai tháng này, rất khó để đặt phòng trong một khách sạn ở thành phố Lạc.
Mỗi lần nguyên chủ đến nước B đều sẽ ở trong khách sạn của cha dượng, Lý Cẩm Mộng bảo nguyên chủ về nhà ở và để nhân viên ở lại khách sạn. Nhưng nguyên chủ cảm thấy thoải mái hơn khi ở trong khách sạn. Lý Cẩm Mộng biết tính cách của con trai mình nên không ép buộc hắn, cũng biết hắn mắc chứng nghiện sạch sẽ nên đã đặc biệt chuẩn bị một phòng riêng cho hắn trong khách sạn, chỉ đợi hắn đến ở và không ai khác được phép ở.
“Tiểu Du!” Lý Cẩm Mộng đã hơn ba tháng không gặp cậu rồi nên rất nhớ cậu, lần trước khi cậu về nước, bà tình cờ đến một đất nước khác.
Lý Cẩm Mộng bước nhanh tới muốn ôm cậu, đột nhiên nghĩ cậu không thích bị đụng chạm nên bỏ tay đang giơ lên xuống, nghiêm túc đánh giá cậu. “Trông có vẻ béo hơn trước một chút, xem ra là có ăn cơm đàng hoàng.”
“Mẹ, mẹ trông thon thả hơn trước nha.” Đào Nguyện cười nói.
“Thật hả?” Lý Cẩm Mộng sờ sờ mặt mình, vui vẻ nói: “Đứa nhỏ này, hơn hai ba tháng không gặp, bây giờ còn biết nói mấy câu dễ nghe để dỗ mẹ à?”
Bởi vì các nhân viên vẫn còn đứng đó, Đào Nguyện nói với Lý Cẩm Mộng: “Mẹ, chúng ta đến khách sạn rồi nói.”
“Đúng, đúng, đúng, đi thôi, mẹ đã sắp xếp giúp mấy đứa rồi. Ngồi mấy tiếng đồng hồ trên máy bay chắc mệt lắm rồi đúng không? Đợi khi đến khách sạn thì ăn một bữa thật no trước, sau đó nghỉ ngơi thật tốt.”
Lý Cẩm Mộng đưa họ ra khỏi sân bay và lái xe đến khách sạn. Hành lý của họ đã được vận chuyển bằng máy bay và Lý Cẩm Mộng đã ký nhận giúp họ mấy ngày trước rồi. Trang phục chuẩn bị lên sàn catwalk lần này rất quan trọng, không thể có sai sót, vì vậy Lý Cẩm Mộng đặc biệt cho người trông coi.
Sau khi đến khách sạn, mọi người cùng nhau đi ăn nhà hàng, sau đó về phòng nghỉ ngơi.
Lý Cẩm Mộng cũng về phòng với Đào Nguyện, chuẩn bị tâm sự với cậu.
Sau khi hỏi về tình hình gần đây của cậu, Lý Cẩm Mộng nói: “Trang phục mà con cho ra mắt lần trước cũng được báo chí nước B đưa tin rất nhiều ngày, trong thời gian đó, gần như có thể thấy tên con trên tất cả các phương tiện truyền thông thời trang. Mấy ngày nữa mẹ có tham dự một bữa tiệc, lần trước khi gặp phu nhân Lemir, bà ấy nói rằng muốn muốn gặp con, đến lúc đó con đi với mẹ nha.”
“Dạ.” Đào Nguyện gật đầu đồng ý.
“Vậy con nghỉ ngơi đi, mẹ về trước, ngày mai mẹ lại đến nói chuyện với con.” Lý Cẩm Mộng đứng dậy nói.
Đào Nguyện và Lý Cẩm Mộng cùng nhau đi ra ngoài, vốn dĩ định đưa bà lên xe, nhưng lúc đợi thang máy, Lý Cẩm Mộng đã bảo cậu về nghỉ ngơi đi, không cần tiễn bà.
Đào Nguyện cũng không kiên trì, nhìn Lý Cẩm Mộng bước vào thang máy, đợi khi cửa thang máy đóng lại, cậu liền xoay người trở về phòng.
Trong hơn hai tháng này, thành phố Lạc sẽ có rất nhiều bữa tiệc, có một số bữa tiệc Đào Nguyên không thể trốn tránh được, nhất định phải tham dự.
Tuy đã vào thành phố Lạc rồi nhưng dù cả trước hay sau khi cuộc thi bắt đầu, thì bọn họ vẫn còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị và quỹ thời gian rất eo hẹp.
Đào Nguyện muốn chuẩn bị càng nhiều càng tốt, để khi trận đấu bắt đầu, cậu không cần phải hoảng loạn.
Đào Nguyện đã không gặp Đường Nạp Tu gần hai tuần rồi, tên kia ban đầu nói rằng mình sẽ xuất hiện trong vòng một tuần. Ngoài việc có chút nhớ hắn, Đào Nguyện càng lo lắng cho hắn hơn, bởi vì thân phận thật của hắn thực sự khiến cậu không thể không lo lắng.
Đào Nguyện trằn trọc trở mình trên giường, không tài nào ngủ được. Cậu ngồi dậy và gọi cho số điện thoại mà mấy ngày rồi vẫn chưa gọi được.
“Alo.”
Nghe thấy giọng nói truyền đến từ bên kia, Đào Nguyện cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn rất không vui hỏi: “Sao mấy ngày nay cậu không nghe điện thoại?”
“À, xin lỗi, tôi để quên điện thoại ở nhà và đi nơi khác. Tôi vừa về cách đây mấy tiếng thôi, đang định gọi lại cho anh đây.”
“Cậu rốt cuộc đang làm gì vậy? Tại sao vẫn chưa chịu về?” Đào Nguyện chất vấn, “Hơn mười ngày nữa là thi rồi, nếu cậu không về kịp, tôi sẽ chọn người khác làm Vedette bên trang phục nam.”
“Sáng ngày mốt tôi sẽ lên máy bay, buổi tối là anh có thể nhìn thấy tôi rồi.”
“Tôi nói cho cậu biết, con người của tôi không chỉ mắc chứng nghiện sạch sẽ và không cần những thứ đã qua người khác sử dụng, mà tôi còn là một người cầu toàn, tôi sẽ không cần những thứ có tỳ vết.”
“Những thứ có tỳ vết?” Đường Nạp Tu hơi sửng sốt, không hiểu ý của cậu.
“Nghĩa là, nếu như cơ thể của cậu có một chút hư tổn nào, tôi sẽ không bao nuôi cậu nữa và tìm kiếm một cơ thể hoàn hảo hơn!”
“Làm sao tôi có thể có chỗ nào hư tổn được, anh đừng suy nghĩ lung tung. Tôi không có làm chuyện gì nguy hiểm hết, sẽ không bị thương đâu.” Đường Nạp Tu an ủi cậu.
“Tốt nhất là cậu không có làm chuyện gì nguy hiểm, nếu không…….” Đào Nguyện nghiến răng kìm lại câu nói kế tiếp.
“Anh đừng nghĩ bậy bạ, một thanh niên lương thiện tốt bụng như tôi sao có thể làm ra chuyện nguy hiểm được?”
“Hừ!” Đào Nguyện hừ một tiếng, “Vậy cậu nói thật với tôi đi, trong khoảng thời gian này cậu đang làm gì hả?”
“……” Đường Nạp Tu im lặng một lúc rồi nói: “Tôi sẽ nói cho anh biết, nhưng không phải hiện tại, tôi không muốn nói dối anh…….”
Đường Nạp Tu khó hiểu trong lòng, tại sao giống như anh ấy biết mình đang làm gì vậy? Sau đó lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, anh ấy không có khả năng biết thân phận của mình, sao có thể biết mình đang làm gì chứ, chắc là cố ý gạt mình thôi.
Đào Nguyện nhắm mắt lại, cậu có thể hiểu được tâm trạng của hắn, có một số việc không thể nói ra nhưng lại không muốn nói dối đối phương. Đào Nguyện cũng không muốn làm hắn khó xử, nhưng cậu thực sự rất lo lắng.
“Cậu mau về đi.” Đào Nguyện thì thào nói: “Tôi, có chút nhớ cậu.”
Đường Nạp Tu sửng sốt, như thể có thứ gì đó đâm vào tim khiến hắn đột nhiên cảm nhận được một lực tác động.
“Tôi biết rồi…….” Đường Nạp Tu nói: “Tôi sẽ cố gắng về sớm, anh ngủ sớm đi, nếu không ngày mai sẽ không có tinh thần.”
Đào Nguyện cúp máy, nhắm mắt lại nhưng vẫn không ngủ được ngay.
Đường Nạp Tu nhìn ra ngoài bức tường kính, nhìn xuống những tòa nhà cao tầng bên ngoài, tâm trạng bỗng trở nên có chút phức tạp. Quả nhiên khi chơi trò bao nuôi sẽ chơi mất trái tim của mình à? Tại sao còn cam tâm tình nguyện như thế?
“Thiếu chủ, người vừa gọi cho cậu là…….” Đỗ Phong đứng sau lưng Đường Nạp Tu hỏi, anh đã đi theo Đường Nạp Tu hơn mười năm rồi, chưa bao giờ nghe thấy hắn nói chuyện với ai bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy hết.
“Ông chủ của tôi.” Đường Nạp Tu nói.
“Ông chủ……, của cậu?” Đỗ Phong sửng sốt một chút.
“Chính là ông chủ đang bao nuôi tôi.” Đường Nạp Tu cảm thấy nếu cậu đã trộm trái tim của hắn rồi, vậy thì hắn đành phải giữ chặt cậu và ở bên cạnh cậu cả đời thôi, cậu không muốn cũng không được.
“Thiếu chủ, gần đây ngoài trải nghiệm cuộc sống của một người mẫu, cậu còn chơi trò trải nghiệm cuộc sống của người khác sao?”
"Ừ, lần này là trải nghiệm cuộc sống được bao nuôi. Ong Độc, anh đã từng trải nghiệm cảm giác được bao nuôi chưa?”
Đỗ Phong có biệt danh là Ong Độc, người cũng như tên, rất độc ác.
Đỗ Phong giật giật khóe miệng, “Thiếu chủ, cậu nghĩ tôi có khả năng bị bao nuôi sao? Không phải trước đây thiếu chủ sẽ cho người xử lý mấy kẻ nói rằng muốn bao nuôi cậu à? Tại sao lần này lại đồng ý được bao nuôi?”
“Bởi vì mấy kẻ nói muốn bao nuôi tôi khiến tôi cảm thấy rất ghê tởm. Nhưng vợ tương lai nói muốn bao nuôi tôi, đây là tình thú giữa chúng tôi, hiểu không?”
“Không hiểu lắm.” Đỗ Phong nói, “Nhưng có một điều, tôi phải nhắc nhở thiếu chủ rằng việc trải nghiệm cuộc sống người mẫu gần đây của cậu hơi quá nổi bật rồi.”
Đường Nạp Tu cười nói: “Nổi bật hay không không quan trọng. Dù sao, những người không nên biết thân phận của tôi sẽ không bao giờ biết.”
“Thiếu chủ, cậu có chắc là ngày mốt sẽ bay đến nước B không? Chuyện ở đây vẫn chưa giải quyết xong, cậu cứ đi như vậy có ổn không?”
“Đương nhiên là tôi sẽ không trở về vào ngày mốt rồi.” Đường Nạp Tu nói.
Đỗ Phong thở phào nhẹ nhõm.
“Sáng mai tôi sẽ về, anh đi chuẩn bị đi.” Bởi vì câu nói "tôi nhớ cậu" của Đào Nguyện, nỗi nhớ nhung trong lòng Đường Nạp Tu cũng trào ra, nóng lòng muốn lập tức xuất hiện ở bên cạnh cậu.
“Nhưng mà thiếu chủ…….”
“Đi chuẩn bị.” Đường Nạp Tu nói với một thái độ mạnh mẽ.
“Vâng, thiếu chủ.” Đỗ Phong lập tức gửi một tin nhắn yêu cầu máy bay tư nhân chờ sẵn vào sáng mai, sau đó xoay người đi làm việc khác.
Bởi vì có một số việc phải xử lý ngay, nếu không thì Đường Nạp Tu đã lập tức chạy đến sân bay rồi. Nghĩ đến thân thể mềm mại, trắng nõn, vừa mẫn cảm vừa hấp dẫn của người nọ cùng dáng vẻ khẽ run rẩy ở trong vòng tay mình, khiến hắn cam tâm tình nguyện làm bất cứ điều gì vì cậu. Rốt cuộc là yêu từ khi nào? Chắc là bắt đầu từ khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy cậu, hắn đã không thể rời mắt rồi. Vậy mà thật sự có chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên này, còn xảy ra với hắn nữa chứ.
Hắn đã từng rất coi thường câu nói yêu từ cái nhìn đầu tiên, cảm thấy loại người đã yêu ngay từ lần gặp đầu tiên nhất định là coi trọng mặt của đối phương, tuyệt đối không phải là chân ái. Quả nhiên, đừng vội kết luận về những điều mình chưa trải qua, nếu không, một ngày nào đó sự thật sẽ tát thẳng vào mặt mình.
...................
Buổi trình diễn thời trang cao cấp quốc tế hàng năm là một bữa tiệc thịnh soạn cho ngành thời trang. Trong khoảng thời gian này, những người trong ngành thời trang, cũng như những người nổi tiếng và những người giàu có từ mọi tầng lớp sẽ tập trung tại nước B, và tất nhiên là sẽ không thể thiếu những bữa tiệc khác nhau.
Những người giàu có đến buổi trình diễn trong mùa thời trang cao cấp là vai khán giả. Những ngôi sao nổi tiếng, nhiếp ảnh gia, chuyên viên trang điểm, nhà tạo mẫu, đạo diễn chương trình,v.v... là những vai phụ. Còn các nhà thiết kế và người mẫu là vai chính của những bữa tiệc này, vì vậy các bữa tiệc đều sẽ cố gắng mời các nhà thiết kế và người mẫu tham gia.
Bởi vì có rất nhiều bữa tiệc sẽ được tổ chức trong hai tháng này, cho nên trước khi cuộc thi chính thức bắt đầu, một số phu nhân có địa vị và nổi tiếng trong ngành thời trang đã cùng nhau tổ chức tiệc và mời rất nhiều người nổi tiếng cùng nhà thiết kế tham gia.
Đào Nguyện và Lý Cẩm Mộng được phu nhân Lemir mời đến tham gia bữa tiệc lần này.
Họ bước vào nơi tổ chức tiệc, trong sân rộng lớn đã có rất nhiều người đến dự tiệc.
Lý Cẩm Mộng dẫn Đào Nguyện đi chào hỏi phu nhân Lemir.
“Tiêu Du, đã lâu không gặp.” Sau khi hàn huyên với Lý Cẩm Mộng, phu nhân Lemir nhìn Đào Nguyện cười và nói.
“Thưa bà Lemir, đã lâu không gặp, bà trông trẻ hơn lần trước khi con gặp bà.”
Ở tầng lớp thượng lưu, khen ngợi đối phương cũng là một phép xã giao.
“Cảm ơn.” Phu nhân Lemir cười nói với Lý Cẩm Mộng: “Xem ra thằng bé đã trưởng thành rồi, không chỉ tài năng về thiết kế nha.”
Lý Cẩm Mộng gật đầu đồng ý, “Đúng vậy, nó trước kia chỉ biết trưng ra vẻ mặt lạnh lùng thôi, bây giờ có thể khen ngợi người khác với nụ cười trên môi rồi. Sau này chắc là sẽ không bị người khác hiểu nhầm rằng nó đang không vui nữa.”
“Đi với chị, chúng ta qua bên kia ngồi nói chuyện.” Phu nhân Lemir dẫn họ đến chiếc ghế sofa trống ở đằng kia.
Sau khi ba người ngồi xuống, phu nhân Lemir đặt ly rượu lên bàn, nhìn Đào Nguyện nói: “Những bộ trang phục mà con cho ra mắt có mấy bộ ta cực kỳ thích, lần trước ta đã nói với mẹ của con rằng khi nào gặp con thì nhất định phải khen con vài câu. Chắc là con đã đột phá chính mình mới có thể bùng nổ cảm hứng và thể hiện tất cả những cảm hứng đã bị đè nén mấy năm nay. Ta chúc mừng con.”
“Cảm ơn phu nhân.” Đào Nguyện mỉm cười cảm ơn.
“Ta rất kỳ vọng vào những bộ trang phục con sẽ trình diễn lần này. Con có đủ tự tin để tiếp tục không?”
“Con rất tự tin rằng những bộ trang phục được trình diễn lần này chắc chắn rất đáng để bà mong đợi.” Đào Nguyện tự tin nói.
“Thật là tốt quá.” Phu nhân Lemir nhìn Lý Cẩm Mộng nói, “Thằng bé đã trở về rồi, Tiêu Du tràn đầy tự tin của trước đây đã trở về rồi. Em đừng lo lắng nữa nhé.”
“Đúng vậy.” Lý Cẩm Mộng rất vui mừng trong lòng, sự im lặng và thất vọng của Tiêu Du trong những năm gần đây khiến người mẹ như bà rất lo lắng, thật ra so với những thứ khác, chỉ cần cậu có thể vui vẻ và tự tin thì không có gì quan trọng cả.
“Phu nhân Lemir, buổi chiều tốt lành.” Triệu Hân và Tiêu Dật bước tới chào hỏi phu nhân Lemir.
Bọn họ được một vị phu nhân khác mời đến dự tiệc nhưng lại chào hỏi phu nhân Lemir trước, bởi vì phu nhân Lemir là đệ nhất phu nhân rất được tôn trọng trong toàn giới thời trang. Chỉ cần tham gia bữa tiệc mà phu nhân Lemir cũng có mặt, Triệu Hân nhất định sẽ xuất hiện trước mặt bà.
"Xin chào, hoan nghênh cô tới, xin cứ tự nhiên.” Phu nhân Lemir nói một cách rất lịch sự, mà nói như vậy có nghĩa là bà không muốn trò chuyện với Triệu Hân.
Lý Cẩm Mộng hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của họ, thậm chí còn không thèm nhìn mẹ con họ.
“Vậy chúng tôi không làm phiền nữa, mọi người tiếp tục nói chuyện đi.” Mặc dù lần nào cũng như thế này, nhưng Triệu Hân vẫn cảm thấy rất không cam lòng, nghĩ rằng một ngày nào đó phu nhân Lemir cũng sẽ nhìn con trai mình bằng con mắt khác.
Phu nhân Lemir rất chướng mắt Triệu Hân, loại người phản bội bạn bè còn giật chồng người khác sẽ không bao giờ lọt vào mắt của bà. Ngoài ra, vì mối quan hệ tốt với Lý Cẩm Mộng, trong lòng bà càng ghét Triệu Hân hơn, nhưng lần nào bà cũng phải nhịn trước mặt Triệu Hân. Bởi vì bà đã lớn tuổi và tâm lý cũng bình thản, nếu còn trẻ thì bà tuyệt đối sẽ không cho Triệu Hân sắc mặt tốt.
Sắc mặt của một người được tôn sùng như phu nhân Lemir cũng khá là khiến người ta sợ hãi. Hơn nữa, với sức ảnh hưởng của phu nhân Lemir, nếu bà ấy nói rõ rằng không thích bạn, vậy thì bạn đừng hòng đặt chân vào cái giới này.
Khi chuẩn bị rời đi với mẹ, Tiêu Dật không nhịn được liếc mắt trừng Đào Nguyện. Bởi vì Tiêu Du rõ ràng thua kém gã trong mấy năm gần đây, nhưng phu nhân Lemir - người được biết đến như một nhà lãnh đạo thời trang vẫn luôn thiên vị hắn. Nếu không phải do phu nhân Lemir gây sức ép thì việc gã muốn vu khống Tiêu Du sao chép đâu có khó khăn đến vậy.
Phải mất mấy năm mới có được một ít hiệu quả vu khống, nhưng cũng bị một buổi livestream của Angley phá hủy hoàn toàn rồi. Hơn nữa, bây giờ Tiêu Du cũng sống lại rồi, sau này không thể vu khống hắn sao chép được nữa, chỉ có thể tìm cách khác đối phó hắn thôi.
Tiêu Dật được không ít người giàu có và người nổi tiếng săn đón nhờ danh tiếng của mình trong những năm gần đây, cũng dựa vào sự săn đón này mà Triệu Hân có thể giao tiếp một số người trong giới thời trang. Chẳng hạn như phu nhân Daisy - người mời họ lần này, chính vì rất thích những thiết kế mà gã đã cho ra mắt nên vô cùng coi trọng gã, ngay cả Triệu Hân cũng được bà ấy mang đến nhiều bữa tiệc khác nhau.
Nhiều năm như vậy, Triệu Hân luôn ghen tị với Lý Cẩm Mộng có thể giao lưu với các phu nhân này và tham dự nhiều salon, bữa tiệc thuộc tầng lớp thượng lưu ở nước B. Trước đây bà ta thậm chí còn nghĩ rằng nếu bà ta và Lý Cẩm Mộng vẫn là bạn bè thì biết đâu sẽ được bà dẫn đến những dịp đó. Nhưng ngẫm lại cũng cảm thấy không thể, hồi đó ồn ào đến mức khó coi như vậy, làm sao có thể còn làm bạn bè được chứ.
Nhưng cũng may là con trai bà ta không chịu thua kém, bà ta vẫn có thể giao lưu với các phu nhân thuộc tầng lớp thượng lưu này mà không cần Lý Cẩm Mộng giúp. Hơn nữa, một số phu nhân và ngôi sao còn có phần hơi xu nịnh bà ta để có được một bộ trang phục cao cấp của Tiêu Dật, điều này thỏa mãn lòng hư vinh của bà ta ở một mức độ lớn.
Nhưng trong thâm tâm, bà ta vẫn hy vọng sẽ được phu nhân Lemir coi trọng, bởi vì chỉ cần có được sự chấp nhận của phu nhân Lemir, bà ta sẽ chân chính trở thành một thành viên của tầng lớp thượng lưu giống như Lý Cẩm Mộng. Song, mỗi khi bà ta chào hỏi phu nhân Lemir, thái độ của bà ấy đối với bà ta rất lịch sự với sự xa lánh và thờ ơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT