Sau khi hai nhà Nhạc Hạ bàn bạc xong các vấn đề về hôn lễ, họ cùng nhau chọn một ngày lành và gửi thiệp mời đám cưới vào ngày hôm sau. Sau đó bắt tay vào chuẩn bị và chờ ngày cưới đến.
Ninh Vân Tùng - ba của Ninh Hạo Ba cầm thiệp cưới về nhà và nói với ông Ninh: "Người nhà họ Hạ đưa thiệp cưới."
"Thiệp cưới? Là ai trong nhà họ sắp kết hôn?" Ông Ninh hỏi.
"Khi Hạ Lập Viễn và Nhạc Như Thanh kết hôn, Hạ Lập Viễn vẫn còn hôn mê, nên bây giờ nhà họ Hạ với nhà họ Nhạc muốn làm đám cưới bù cho họ. Nói là Nhạc Như Thanh đang mang thai, đợi khi sinh đứa nhỏ ra thì sẽ không làm được nữa."
Ông Ninh nhìn tấm thiệp cưới màu đỏ, thở dài, nói không hối hận là nói dối, nhưng hối hận thì có ích lợi gì? Người ta cũng đã có con rồi.
Bà Ninh cầm tấm thiệp cưới tinh xảo lên, mở ra nhìn rồi nói: "Nếu hai nhà họ cùng tổ chức, lẽ ra nên là nhà họ Nhạc đưa thiệp cưới cho chúng ta, nhưng bây giờ nhà họ Nhạc không muốn lui tới với nhà chúng ta, gặp mặt cũng chỉ xấu hổ. Đến lúc đó, sai người đi gửi quà là được rồi."
"Thật không thể tin được, Hạ Lập Viễn mấy tháng trước còn hôn mê bất tỉnh, hiện tại mới kết hôn được nửa năm mà đã sắp làm ba rồi." Lưu Thục Vân ngẫm lại liền cảm thấy hối hận, "Hạo Ba của chúng ta không biết khi nào mới có con nữa. Nếu sớm biết như vậy, lúc trước cho dù không cưới Nhạc Như Thanh thì cũng không nên để nó cưới Văn Hàm."
"Cô bớt nói lại đi." Bà Ninh đặt thiếp cưới xuống, nói: "Lúc trước tôi nói đừng hủy hôn, các người một hai nói nhà họ Văn mới môn đăng hộ đối, nói Văn Hàm mới xứng đôi với Hạo Ba. Bây giờ nói mấy lời hối hận đó thì có ích gì? Gia hòa mới có thể vạn sự hưng, các người ồn ào như vậy thì sớm muộn cũng hao tổn phúc khí."
"Nếu nó yên phận sống với Hạo Ba và yêu thương Hạo Ba, thì con cũng sẽ không cãi nhau với nó. Lẽ nào con lại không muốn con trai mình được sống những tháng ngày thoải mái?" Lưu Thục Vân nhịn không được đỏ mắt, "Nó không để con vào mắt, con có thể nhịn, nhưng trong lòng nó hoàn toàn không có Hạo Ba, còn nhớ thương người đàn ông khác nữa. Người làm mẹ như con sao có thể chịu được?"
Từ ông Ninh đến bà Ninh, rồi từ Ninh Vân Tùng đến Lưu Thục Vân, bốn người đều ở trong trạng thái nặng nề. Từ khi Văn Hàm trở về nhà họ Văn, không khí nhà họ Ninh chưa bao giờ tốt.
"Ngày mai cô đến bệnh viện đón Văn Hàm về đi, rồi từ từ khuyên nhủ nó. Nó là người đã kết hôn mà cứ ở nhà mẹ đẻ cũng không tốt lắm, sẽ bị bên ngoài đàm tiếu." Bà Ninh nói: "Cuộc sống này vẫn phải tiếp tục, biết đâu sẽ tốt lên thì sao?"
"Hạo Ba đi đón nó nhiều lần rồi mà nó cũng không chịu về. Mẹ chồng như con cho dù có sẵn sàng xuống nước đi đón nó thì cũng chưa chắc nó sẽ chịu về." Lưu Thục Vân càng cảm thấy khó chịu hơn, "Con thấy nó là đã quyết tâm không muốn sống với Hạo Ba nữa rồi."
Bà Ninh lại thở dài, "Cô cứ đi gặp nó đi, nếu nó không chịu về với cô, tôi sẽ đích thân đến nhà nó hỏi xem nhà họ Văn có ý tứ gì. Nếu nhà bọn họ cũng để nó quậy như thế này thì chúng ta sẽ mở lời và xem liệu bọn họ còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa hay không."
Nhà họ Hạ và nhà họ Nhạc đều bận rộn vì hôn lễ của hai người, nhưng Đào Nguyện lại rất thoải mái, bởi vì cậu đang mang thai, Tô Lan không cho cậu làm gì cả, bảo cậu cứ nghỉ ngơi đi.
Đào Nguyện nghĩ rằng nên tranh thủ đến bệnh viện nhiều lần trước khi bụng to lên.
Hai ngày trước, có người từ cục tình báo đến muốn hỏi cậu về loại thuốc thẩm vấn Sơn Giáp Vương, nói rằng nó sẽ giúp ích rất nhiều cho họ khi thẩm vấn gián điệp. Không chỉ có thể tránh xét hỏi nhầm người tốt mà còn có thể đảm bảo tính xác thực của nội dung thẩm vấn.
Không phải Đào Nguyện không muốn cho bọn họ, mà là cỏ Mê Tâm Thảo chỉ có ở vùng núi thôi, hơn nữa số lượng mọc rất ít, người bình thường rất khó tìm thấy, mà cậu cũng không thể cứ liên tục chạy lên vùng núi được. Đào Nguyện chỉ có thể đưa số thuốc còn lại cho bọn họ, sau đó để bọn họ tự nghĩ cách đi tìm Mê Tâm Thảo, có thể tìm được hay không thì xem vận may của bọn họ vậy.
Bệnh viện Đa khoa Quân khu gần đây đã nhập thiết bị mới có thể sử dụng sóng siêu âm để nhìn xuyên cơ thể người và xem các cơ quan nội tạng. Mọi người ở thời đại này chắc chắn sẽ cảm thấy thứ này rất thần kỳ, nhưng Đào Nguyện biết rằng nó thật ra chỉ là siêu âm B mà thôi.
Ngay cả các bác sĩ và y tá trong bệnh viện cũng thấy nó mới lạ, và họ sẽ chạy tới làm một lần khi rảnh rỗi. Trong bệnh viện chỉ có Đào Nguyện và Văn Hàm là ca nhi, các bác sĩ và y tá muốn xem có sự khác biệt nào giữa túi thai* của ca nhi và tử cung của người phụ nữ hay không.
*Túi thai là nơi nuôi dưỡng thai nhi từ khi hình thành hợp tử nhỏ xíu tới khi bé chào đời.
Đào Nguyện chỉ cần đến bệnh viện là bận đến mức không có thời gian rảnh, hơn nữa cậu dùng hệ thống là có thể kiểm tra cho mình rồi. Cho nên có làm siêu âm B hay không thì với cậu cũng không quan trọng.
Vì vậy chỉ có Văn Hàm là làm được thôi. Với tư cách là một bác sĩ, Văn Hàm cho bọn họ xem túi thai của mình để bọn họ nghiên cứu sự khác biệt với tử cung, cậu ta nghĩ thầm đây là đóng góp cho y học nên mới làm.
Tuy nhiên, khi các y tá làm cho cậu ta, họ tìm rất lâu cũng không tìm thấy túi thai của cậu ta, các y tá khó hiểu, mà bản thân Văn Hàm cũng ngơ ngác. Sau đó, họ tìm cho Đào Nguyện và rất nhanh đã thấy túi thai của cậu, nó chỉ hơi khác so với vị trí của tử cung mà thôi.
Văn Hàm càng thêm bối rối, tại sao lại không nhìn thấy túi thai của mình chứ? Một y tá trấn an cậu ta rằng có lẽ trước khi ca nhi mang thai thì không thể nhìn thấy túi thai.
Tình cờ là người nhà bác sĩ có ca nhi nên gọi người đó đến kiểm tra, cũng giống như Đào Nguyện, người đó nhanh chóng tìm thấy túi thai của mình. Vị trí của túi thai cũng không khác mấy so với Đào Nguyện, nhưng kích thước khác nhau, điều này đương nhiên có liên quan đến việc Đào Nguyện mang thai.
Văn Hàm ngồi ở trong phòng nghỉ, hai tay chống trán, trong lòng cảm thấy khủng hoảng vô hạn. Tại sao mình không có túi thai chứ? Tại sao lại như vậy? Không có túi thai, vậy mình rốt cuộc là đàn ông hay là ca nhi?
Lý Di Nguyệt đến bệnh viện tìm Văn Hàm, muốn khuyên cậu ta quay lại với Ninh Hạo Ba, hai người yên ổn sống với nhau mới là chính sự, cứng rắn như vậy có ích lợi gì?
Nhưng khi bà ta nghe Văn Hàm nói xong, chiếc bát sứ trong tay buông lỏng rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
"Con nói cái gì?!" Lý Di Nguyệt mở to mắt hỏi: "Con không có túi thai? Con là ca nhi mà! Sao lại không có túi thai được?! Có nhầm lẫn chỗ nào không?!"
"Con không biết!" Văn Hàm chống trán, bực bội nói: "Ca nhi khác kiểm tra đều có, nhưng con không có!"
"Chuyện này làm sao có thể?" Hai tay Lý Di Nguyệt run lên, bà ta không tin nói: "Con là ca nhi mà, làm sao không có túi thai được chứ? Không đâu, chắc chắn là nhầm lẫn rồi? Bọn họ có giúp con cẩn thận kiểm tra không?!"
"Liên tục kiểm tra mấy tiếng đồng hồ, còn tìm tất cả những ca nhi có thể tìm được đến kiểm tra, bọn họ đều có, chỉ có con là không có!" Văn Hàm muốn khóc, cậu ta không phải đàn ông cũng không phải phụ nữ, là một ca nhi nhưng cậu ta lại không có túi thai, vậy cậu ta rốt cuộc có phải là ca nhi hay không?
Lý Di Nguyệt đột nhiên nhớ tới khi Văn Hàm mới sinh ra, trên cổ không có nốt ruồi đỏ, bọn họ đều cho rằng là con trai. Mãi đến khi cậu ta được vài tuổi thì nốt ruồi đỏ của cậu ta mới mọc ra, còn càng ngày càng lớn. Tính cách của cậu ta không hoang dã như con trai bình thường, mà là mềm mỏng như con gái, cho nên bọn họ đều nghĩ rằng cậu ta là ca nhi và nuôi dạy cậu ta như một ca nhi. Lẽ nào, lẽ nào cậu ta thực ra là con trai, chỉ là tính cách hơi mềm mỏng và trên cổ lại trùng hợp có một nốt ruồi đỏ mà thôi? Ông trời ơi, sao lại đùa giỡn với bọn họ như vậy chứ?!
Cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, Lý Di Nguyệt và Văn Hàm đồng thời nhìn sang, chỉ thấy Lưu Thục Vân đang đứng bên ngoài với sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Bà thông gia......, chị, chị đến khi nào vậy?" Lý Di Nguyệt không rõ Lưu Thục Vân đã nghe được bao nhiêu, nhưng nhìn sắc mặt của bà ta, hơn phân nửa là đã biết chuyện Văn Hàm không có túi thai.
"Cậu không có túi thai, nói cách khác là cậu không thể sinh con, đúng không?!" Lưu Thục Vân nhìn chằm chằm Văn Hàm, chờ cậu ta trả lời.
Văn Hàm quay mặt đi, không muốn nhìn bà ta, cũng không muốn trả lời. Cậu ta đã đủ bực bội và bất an rồi, không muốn phải giải thích cái gì nữa hết.
Lưu Thục Vân theo lời mẹ chồng, đích thân đến đón Văn Hàm về nhà, đang định đẩy cửa đi vào thì đột nhiên nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ, cái tay đang đẩy cửa của bà ta dừng lại, sau đó thì nghe thấy những gì Lý Di Nguyệt đã nói.
"Không phải đâu! Bà thông gia, chị nghe tôi nói đi, chắc chắn là bọn họ nhầm rồi." Lý Di Nguyệt vội vàng giải thích: "Văn Hàm của chúng tôi là ca nhi, nó không thể không có túi thai được."
"Tôi nghe thấy hết lời hai người nói rồi, chị còn muốn gạt tôi hả?!" Lưu Thục Vân trừng mắt nhìn Lý Di Nguyệt, nói: "Cậu ta căn bản không phải là ca nhi, cho nên mới không có túi thai đúng không?! Các người nuôi một đứa con trai như ca nhi, lại để nó gả cho Hạo Ba nhà chúng tôi, các người có mục đích gì hả?! Các người đang lừa hôn đó có biết không?!"
"Không phải đâu! Không phải như vậy đâu! Chúng tôi cũng không biết nó không phải là ca nhi mà!" Lý Di Nguyệt cảm thấy oan uổng, gấp đến giậm chân, buột miệng nói: "Khi sinh ra nó không có nốt ruồi đỏ, sau này mới mọc ra nốt ruồi đỏ, vì vậy chúng tôi cho rằng nó là ca nhi! Nếu chúng tôi biết rằng nó là con trai thì tại sao phải nuôi nó như ca nhi chứ?! Vậy không phải là đang hại nó sao?! Nhà chúng tôi cũng đâu cần phải làm như vậy đâu! Đây không phải là, đây không phải là do ông trời trêu ngươi, cho nên mới như vậy sao?!"
Lưu Thục Vân vốn dĩ chỉ muốn làm Lý Di Nguyệt nổi khùng thôi, nhưng không ngờ lại khiến bà ta nói ra sự thật. Lưu Thục Vân choáng váng đầu óc, cả người chao đảo.
"Tôi, tôi phải đi tìm Hạo Ba, tôi phải kêu nó ly hôn với cậu! Tôi không thể để con trai mình sống với một người đàn ông được!" Lưu Thục Vân nói xong liền vịn tường nhanh chân rời đi.
"Bà thông gia, chị chờ đã, chị bình tĩnh đi......." Lý Di Nguyệt hoàn toàn luống cuống, bà ta thậm chí còn không biết tại sao mình lại muốn Lưu Thục Vân bình tĩnh nữa. Nếu Văn Hàm thật sự không phải là ca nhi, chẳng lẽ bà ta còn có thể ngăn cản không cho người ta ly hôn ư?
Khi bà ta đi đến cửa thì Lưu Thục Vân đã biến mất ở chỗ rẽ rồi, bên ngoài chỉ có một số bác sĩ, y tá và bệnh nhân đang nhìn bà ta thôi.
Nhìn thấy ánh mắt của những người đó, Lý Di Nguyệt lập tức trở vào phòng, dùng sức đóng cửa lại.
"Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?!" Lý Di Nguyệt lo lắng đi qua đi lại.
Sau khi nghe Lưu Thục Vân thuật lại, bà Ninh biết Văn Hàm không phải ca nhi thì hai mắt tối sầm lại rồi ngất đi.
Ninh Vân Tùng nhanh chóng đỡ bà cụ nằm xuống, sau đó để ai đó véo bà, bà mới từ từ tỉnh lại.
Ninh Hạo Ba nhất thời nhận được nhiệm vụ và đã đi chấp hành nhiệm vụ rồi, cho nên vẫn chưa biết chuyện này.
"Đây là tạo nghiệt gì mà phải chịu trừng phạt như vậy hả trời?!" Bà cụ được đỡ ngồi dậy, vỗ ghế sô pha khóc lóc nói: "Tôi đã nói là đừng hủy hôn rồi mà! Đừng có hủy hôn! Nhưng các người không nghe! Bây giờ gặp báo ứng rồi đó, các người vừa lòng chưa?!"
"Nhà họ Văn bọn họ đến cả con trai và ca nhi cũng phân biệt được, hại chính con ruột nhà bọn họ chưa nói, còn hại đến Hạo Ba của chúng ta!" Lưu Thục Vân khóc ròng nói: "Nếu để người khác biết Hạo Ba của chúng ta kết hôn với đàn ông, sau này nó còn mặt mũi đâu mà gặp người khác, và phải đối mặt với đám binh lính như thế nào đây?!"
Ông Ninh cũng hoa mắt chóng mặt, khí huyết chảy ngược, nhắm mắt lại không dám mở, vừa mở là ngất xỉu. Tất cả đều là lỗi của ông ta, là ông ta đã hại cả nhà mất mặt, ông ta không nên coi thường thân phận thương gia của nhà họ Nhạc.
"Ba! Ba không sao chứ?" Ninh Vân Tùng thấy ông Ninh không ổn liền đi tới, ngồi xổm xuống, lo lắng nói: "Ba đừng lo, đừng tức giận, tức giận không tốt cho cơ thể. Mọi chuyện không nghiêm trọng như vậy đâu, cùng lắm thì ly hôn thôi, đợi thêm hai năm nữa, chúng ta lại cưới một con dâu phù hợp là được."
"Ông nói nghe dễ lắm, xảy ra chuyện mất mặt như vậy, còn gia đình môn đăng hộ đối nào bằng lòng gã khuê nữ cho Hạo Ba của chúng ta nữa chứ?" Lưu Thục Vân thật sự vừa tức vừa buồn bực.
"Bà đừng có mở miệng ra là môn đăng hộ đối nữa!" Ninh Vân Tùng quát Lưu Thục Vân: "Lúc trước chính vì muốn tìm một người môn đăng hộ đối cho Hạo Ba mà hủy hôn với nhà họ Nhạc, mọi chuyện mới biến thành như bây giờ! Bà còn muốn tìm môn đăng hộ đối nữa hả?! Đợi hai năm sau, tìm một người phù hợp cho Hạo Ba, chỉ cần gia thế trong sạch, chưa từng kết hôn và sức khỏe tốt là được rồi. Dựa vào Hạo Ba nhà chúng ta, không khó để cưới được một người như vậy."
"Nếu lúc đó cưới Nhạc Như Thanh thì bây giờ tôi đã lên chức bà rồi, và chỉ vài tháng nữa thôi là tôi có thể bế cháu đích tôn rồi." Lưu Thục Vân càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng buồn bực, "Bây giờ là chuyện quái gì vậy chứ?!"
"Tất cả im hết đi!" Ông Ninh rốt cục cũng bình tĩnh lại một chút, mở mắt nói: "Đợi khi nào Hạo Ba về thì để hai đứa nó ly hôn đi, ly hôn liền!"
Chuyện Văn Hàm không phải là ca nhi lập tức lan truyền trong khu vực gia đình của quân khu, ngay cả Tô Lan cũng sửng sốt hồi lâu và khó tin khi nghe thấy tin này.
"Văn Hàm vậy mà không phải là ca nhi ư?" Tô Lan ngẫm lại vẫn cảm thấy không thể tin được, "Mẹ gần như là nhìn nó lớn lên. Khi còn nhỏ, nó không thích chơi với con trai, cũng không thích chơi với con gái. Sao có thể không phải là ca nhi chứ?"
Đào Nguyện nghĩ thầm, điều này chỉ chứng tỏ rằng tình cách của cậu ta đã quái gở từ nhỏ, đâu thể trở thành bằng chứng để xác định giới tính của cậu ta.
Tô Lan lắc đầu, "Tính cách của Văn Hàm không giống con trai cũng không giống con gái. Hơn nữa từ nhỏ đã thích Lập Viễn, ai mà ngờ nó lại là con trai chứ. Bây giờ hai nhà bọn họ e rằng đã khóc gần chết rồi, không biết bà cụ nhà bọn họ có chịu nổi không nữa."
"Bộ nghiêm trọng như vậy hả mẹ?" Đào Nguyện khó hiểu nói: "Không phải chỉ là nhầm giới tính thôi sao, hơn nữa cũng có phải là nhầm giới tính nam nữ đâu. Sự khác biệt giữa nam giới và ca nhi chỉ là ca nhi có thể sinh con của mình thôi mà. Hai người đàn ông ở bên nhau cũng có sao đâu, một số đàn ông và phụ nữ bị vô sinh nên họ nhận con nuôi đó thôi. Vả lại, cho dù bọn họ ly hôn thì vẫn có thể tái hôn, vẫn có thể có con riêng mà. Chỉ là hai người đàn ông vô tình kết hôn với nhau, cùng lắm thì bị cười vào mặt thôi, có gì to tát đâu?"
"Con còn quá trẻ, không biết sự đáng sợ của miệng lưỡi thế gian." Tô Lan nói với cậu: "Hai người đàn ông kết hôn với nhau không đơn giản chỉ là bị chê cười một trận thôi đâu, mà là sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cả đời. Cho dù bọn họ đã ly hôn thì sau này vẫn có thể bị người ta bàn ra tán vào, gia đình tốt một chút, ai mà muốn cho con mình kết hôn với bọn họ để bị chỉ chỉ trỏ trỏ chung chứ?"
Tô Lan thở dài nói: "Có điều với Ninh Hạo Ba thì sẽ không có gì khó nếu như nó muốn cưới một người khác tốt hơn. Dù gì gia thế nhà họ Ninh vẫn ở đó, điều kiện cá nhân của Ninh Hạo Ba cũng rất tốt, nó chỉ là lỡ kết hôn với Văn Hàm mà không biết rằng Văn Hàm là đàn ông thôi. Nhưng Văn Hàm thì khó mà nói. Bản thân nó một mặt không chấp nhận được phụ nữ, mặt khác từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như ca, lại còn từng gả chồng nữa. Ai sẽ bằng lòng gả con gái cho nó chứ?"
Đào Nguyện lúc này mới nhớ ra sự chấp nhận tình yêu đồng giới ở thời đại này vẫn còn rất thấp, chuyện này là không bình thường. Tư tưởng của cậu nằm ở hai đời trước, cho nên đối với cuộc hôn nhân của Ninh Hạo Ba và Văn Hàm đương nhiên sẽ cảm thấy không có gì to tát cả, nhưng lại quên rằng dân tình ở đời này không chấp nhận tình yêu đồng giới.
Cho dù là ca nhi thì cũng chỉ có thể ở bên nhau với đàn ông thôi, không được ở bên nhau với phụ nữ hoặc cùng giới, nếu không sẽ bị phỉ nhổ. Mặc dù với tư tưởng của một người hiện đại, cậu cảm thấy suy nghĩ này của bọn họ có vấn đề rất lớn. Nhưng không cùng thời đại, không cùng thế giới, sẽ có những tư tưởng khác nhau. Nếu bạn cho rằng suy nghĩ của họ là sai, trái lại họ sẽ nghĩ rằng suy nghĩ của bạn mới là có vấn đề.
Chuyện của nhà họ Văn và nhà họ Ninh không ảnh hưởng gì đến đám cưới của hai người họ cả. Hai nhà Hạ và Nhạc đã cùng nhau làm cho khung cảnh đám cưới trở nên trang trọng, hoành tráng mà không quá phô trương và xa hoa.
Vào ngày cưới, năm sáu sân trong một nhà hàng lớn nhất thủ đô đều chật kín khách khứa. Bên trong sôi động và náo nhiệt, cửa nhà hàng đóng lại, bên ngoài có người canh gác. Ở thời đại này, không có Internet hay các phương tiện truyền thông, báo chí cũng sẽ không đưa tin nhà ai tổ chức tiệc cưới, nên sẽ không gây ảnh hưởng xấu.
Hạ Lập Viễn và Đào Nguyện đi kính rượu, Đào Nguyện không thể uống rượu vì đang mang thai nên uống trà. Tô Lan và Hạ Hoài Dân dẫn hai người đi xung quanh, sau khi đã kính rượu từng người một, Đào Nguyện ngồi vào bàn chính dùng bữa và nghỉ ngơi, còn Hạ Lập Viễn thì đi đối phó với những người đang muốn chuốc say hắn.
Vợ chồng Hạ Hoài Dân và ba Nhạc đều đi đón tiếp khách khứa, ông Hạ và ông Nhạc ngồi ở bàn chính vừa trò chuyện vừa uống rượu, vì tâm trạng thoải mái nên uống đến mặt đỏ bừng.
Khi ông Nhạc nhắc đến ơn cứu mạng năm đó, ông Hạ quả nhiên không nhớ được chuyện mình đã từng cứu ông Nhạc. Có điều những chuyện này đều đã qua rồi, không còn quan trọng nữa, quan trọng là đôi vợ chồng nhỏ bọn họ êm ấm hạnh phúc, và hai gia đình bọn họ cũng càng ngày càng tốt.
Bà Hạ giờ đã có thể tự đi lại mà không cần ai đỡ, hôm nay có rất nhiều người nhà của các sĩ quan và các cụ bà từ khu gia đình quân khu cũng đã đến. Bà Hạ tự mình bước đến và trò chuyện với các cụ bà khác.
"Bà đúng là có phúc thật đó, bây giờ chân của bà đã khoẻ rồi, còn đang chờ bế cháu chắt nữa. Khi còn trẻ là một người hưởng phúc, bây giờ già rồi lại càng hạnh phúc."
"Tất cả đều là nhờ phúc khí do Như Thanh nhà chúng tôi mang đến, cả nhà chúng tôi đều thơm lây nó hết." Bà Hạ cười ha hả nói.
"Sức khỏe của bà càng ngày càng tốt, chờ khi cháu chắt của bà trưởng thành, có lẽ bà còn có thể nhìn nó kết hôn nữa."
"Nhà bọn họ có thần y là Như Thanh, bà ấy nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, bế cháu chắt là không thành vấn đề."
"Mượn cát ngôn của mấy bà, tôi nhất định sẽ sống đến ngày bế được cháu chắt!" Bà Hạ vui vẻ nói.
Nhạc Như Phong múc nửa chén canh suông bằng một cái chén nhỏ rồi đặt trước mặt Đào Nguyện, nói: "Lần này anh về gấp, ba đột nhiên gửi điện báo cho anh nói rằng em muốn làm đám cưới, anh chưa kịp chuẩn bị quà gì cho em hết. Một năm nữa là anh tốt nghiệp rồi, em muốn anh mang thứ gì từ nước ngoài về thì cứ nói với anh."
"Tạm thời em vẫn chưa nghĩ ra muốn thứ gì hết." Đào Nguyện nói: "Khi nào nghĩ ra thì em sẽ nhờ ba gửi điện báo cho anh. Khi anh tốt nghiệp trở về, anh hãy giúp ba quản lý công việc kinh doanh của gia đình đi, ông ấy sẽ có thể thư giãn một chút."
"Em giờ đã mang thai rồi, lúc anh mới ra nước ngoài, em chỉ là một đứa trẻ thôi." Nhạc Như Phong không khỏi có chút cảm khái: "Tuy rằng em đã có gia đình riêng, nhưng đừng bao giờ quên rằng em vẫn còn một mái ấm mà em có thể dựa vào bất cứ lúc nào."
"Em biết mà, em sẽ không quên đâu." Đào Nguyện mỉm cười nói.
Cho dù tửu lượng của Hạ Lập Viễn có tốt đến đâu thì cũng không chịu nổi bọn họ thay phiên rót rượu, bởi vì có quá nhiều người ghen tị và hâm mộ hắn, nếu không nhân dịp ngày trọng đại để rót hắn một trận thì sau này sẽ khó có cơ hội như vậy nữa.
Đến chiều, các khách khứa mới dần dần tan đi, ai về nhà nấy.
Hạ Lập Viễn đã say đến mức cần vệ binh của ông Hạ đưa hắn về.
Đào Nguyện bưng nước ấm ra khỏi phòng tắm, lau mặt và lau người cho hắn, khi cậu đang cởi cúc quần áo thì bị hắn nắm lấy tay nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Đào Nguyện dựa vào ngực hắn nhìn hắn, sờ mặt hắn nói: "Anh đang giả say hả?"
"Không, tôi có hơi say và chóng mặt." Hạ Lập Viễn nói.
"Say mà còn tỉnh táo vậy à?" Đào Nguyện chống người lên nói: "Để em đi pha cho anh ly trà giải rượu, anh uống vào sẽ không chóng mặt nữa."
"Không cần." Hạ Lập Viễn ôm lấy cậu, không cho cậu đứng dậy, "Tôi chỉ muốn ôm em như thế này thôi, chóng mặt cũng không sao hết."
"Không uống trà giải rượu thì anh cũng phải lau người chứ. Cả người toàn mùi rượu, em sắp bị anh hun* say rồi nè." Đào Nguyện nói.
*Hun trong hun khói ý.
Hạ Lập Viễn ôm cậu, từ từ ngồi dậy, sau đó muốn xuống giường, "Tôi, đi tắm, không thể huân em được."
Hạ Lập Viễn lung lay đi đến phòng tắm, Đào Nguyện vội vàng đỡ hắn, "Để em giúp anh lau, coi chừng ngã bây giờ."
"Không cần, không ngã được." Hạ Lập Viễn đỡ khung cửa không cho cậu đi vào, "Em đừng, vào, nếu không, tôi sẽ không nhịn được."
"Vậy anh cẩn thận đó." Đào Nguyện lo lắng dặn dò hắn, thật sự là hôm nay hắn uống quá nhiều, những người đó rót có hơi quá trớn, Đào Nguyện lo lắng hắn sẽ bị ngộ độc rượu. Có điều tửu lượng của hắn đúng là sâu không thấy đáy, nếu đổi thành người khác thì đã say quắc cần câu rồi, nhưng hắn vẫn còn khá tỉnh táo.
Đào Nguyện đi pha trà giải rượu cho hắn, thứ này cậu đã chuẩn bị lâu rồi, chỉ chờ hôm nay pha cho hắn uống, uống xong thì hắn sẽ không bị choáng mặt và đau đầu nữa.
Sau khi Hạ Lập Viễn ra khỏi phòng tắm, Đào Nguyện đưa ly trà đến trước mặt hắn nói: "Mau uống đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon."
Hạ Lập Viễn uống một hơi cạn sạch rồi lên giường ôm Đào Nguyện chuẩn bị đi ngủ.
"Em vẫn chưa tắm, anh ngủ trước đi." Đào Nguyện thoát khỏi vòng tay hắn, sau đó đi vào phòng tắm tắm nhanh.
Khi Đào Nguyện đi ra, Hạ Lập Viễn vẫn ở tư thế cũ, nằm nghiêng lệch trên giường, chân còn đặt trên mặt đất.
Đào Nguyện vỗ vỗ hắn nói: "Anh ngủ rồi hả? Ngủ đi, em không thể đẩy anh được."
Hạ Lập Viễn vội vàng ngồi dậy xốc chăn lên, sau đó ôm Đào Nguyện lên giường, động tác nhanh gọn lẹ.
Cuối cùng hai người cũng nằm trong ổ chăn, Hạ Lập Viễn cảm thấy hài lòng ôm Đào Nguyện, nghĩ rằng chỉ cần có thể cùng cậu sống đến đầu bạc răng long, đời này hắn sẽ không cầu mong gì hơn.
Đào Nguyện úp mặt vào ngực Hạ Lập Viễn, trong lòng cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Người ta hay nói tình yêu sớm muộn cũng sẽ phai nhạt, nhưng đây đã là kiếp thứ ba rồi, tình yêu của cậu dành cho người này càng ngày càng bền chặt.
"Cảm ơn em đã đến bên cạnh tôi, cảm ơn em yêu tôi nhiều như vậy, và cảm ơn em đã khiến tôi yêu em." Hạ Lập Viễn thì thầm vào tai cậu với giọng điệu chứa đựng thâm tình.
"Vậy thì để báo đáp em, sau này anh cũng phải luôn đối xử tốt với em và yêu em mãi mãi." Đào Nguyện nói.
"Mỗi ngày trong tương lai, tôi sẽ yêu em nhiều hơn, và tôi sẽ nỗ lực gấp đôi để đối xử tốt với em." Hạ Lập Viễn nói lời thề: "Tôi muốn khắc ghi tình yêu của mình dành cho em trong sâu thẳm tâm hồn, đời đời kiếp kiếp đều không quên. Linh hồn của tôi chỉ tồn tại để yêu em."
Đào Nguyện mỉm cười, cậu biết hắn vẫn còn chút men say, và cũng chính vì cơn say này mới khiến hắn nói ra những lời trong tiềm thức nhất khi chưa hoàn toàn tỉnh táo.
End thế giới thứ ba.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT