Edit: Min

Lý Di Nguyệt đặt bình sứ lên bàn rồi mở ra, cho canh bên trong vào một cái chén, nói với Văn Hàm: "Còn hơi nóng, con mau uống đi, mẹ đặc biệt nấu cho con đó."

Văn Hàm đi tới, ngửi thử rồi nếm một ngụm, nghĩ rằng đây là tấm lòng của mẹ mình, cho dù không ngon cũng sẽ miễn cưỡng uống hết, nhưng mùi vị này thật sự rất kỳ quái.

"Đây là canh gì vậy?" Văn Hàm nhíu mày hỏi.

"Món canh có thể giúp con nhanh mang thai, mẹ đặc biệt đi tìm người ta xin đơn thuốc đó, mau uống đi." Lý Di Nguyệt thúc giục nói.

"Mẹ, mẹ đừng làm loạn nữa được không?" Văn Hàm đẩy canh ra, bất lực nói: "Con mới kết hôn mấy tháng thôi, không phải mấy năm, mẹ gấp cái gì?"

"Món canh này rất bổ dưỡng, cho dù con chưa muốn có con thì bồi bổ cơ thể cũng rất tốt."

"Bổ quá nhiều ngược lại sẽ hại cơ thể. Hơn nữa, mẹ biết rõ là từ nhỏ con đã rất ghét uống thuốc bắc mà. Mùi thuốc bắc nồng nặc như vậy, sao con uống được?"

Lý Di Nguyệt thở dài nói: "Không phải mẹ muốn ép con, mẹ chỉ sốt ruột thay con thôi."

"Có người kết hôn mấy năm trời mới có con, con mới kết hôn được mấy tháng, có gì đâu mà gấp?"

Lý Di Nguyệt do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: "Mấy ngày trước mẹ của Hạo Ba đến tìm mẹ, nói rằng con quá lạnh nhạt với Hạo Ba, vợ chồng mới cưới ai lại xa cách như hai đứa."

"Mẹ anh ta cũng rảnh thật, vậy mà đến tận cửa tìm mẹ để nói với mẹ rằng con sai." Văn Hàm bĩu môi.

"Chị ấy chịu đến nói chuyện với mẹ, chứng minh rằng chị ấy chưa muốn tỏ thái độ mẹ chồng với con, cho nên mới bảo mẹ khuyên nhủ con." Lý Di Nguyệt nói "Hạo Ba là chồng của con, con thân thiết với nó hơn và quan tâm đến nó nhiều hơn, đó là điều nên làm mà."

"Từ nhỏ đến giờ con vẫn luôn như vậy, dì Lan cũng chưa bao giờ ghét bỏ con vì không đủ nhiệt tình với người khác." Văn Hàm cảm thấy đặc biệt ấm ức trong lòng.

"Con si tình Hạ Lập Viễn như vậy, ai mà không nhìn ra. Nếu thái độ của con đối với Hạo Ba bằng một nửa con dành cho nó, mẹ chồng con cũng sẽ không tới tìm mẹ nói mấy lời này."

"Vậy con có thể làm gì đây?" Văn Hàm nói: "Việc thích ai hay không thích ai đâu phải chuyện con có thể khống chế được."

"Nhưng hai đứa đều đã kết hôn rồi, con si tình với nó cũng vô dụng thôi." Lý Di Nguyệt nghĩ đến cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, hỏi cậu ta: "Vợ của Hạ Lập Viễn đang làm việc trong bệnh viện của con à?"

"Cậu ta là do viện trưởng mời rất nhiều lần mới mời được, được hưởng các chế độ đặc biệt, và chỉ cần ngồi khám hai ngày cuối tuần là được nhận lương và thưởng." Văn Hàm không biết mình nên có tâm trạng gì, trước đây cậu ta chưa bao giờ ghen tị với ai, nhưng bây giờ, có một người khiến cậu ta vô cùng ghen tị.

Lý Di Nguyệt nghe cậu ta xong thì trong lòng khó chịu như bị cái gì đó chặn lại, bà ta khẽ cắn môi nói: "Con trở thành bác sĩ bằng chính năng lực của mình, còn nó chẳng qua là dựa vào đơn thuốc của ông ngoại để lại thôi, hoàn toàn không thể xem là năng lực của bản thân nó. Chúng ta không thèm so đo với bọn họ, cứ sống tốt cuộc sống của mình là được rồi."

"Mẹ, mẹ về đi, con muốn nghỉ ngơi một lát, buổi tối con còn phải trực ca đêm." Văn Hàm nói.

"Con hứa với mẹ trước, sau này đối xử tốt hơn với Hạo Ba, ít nhất cũng phải làm dáng trước mặt mẹ chồng con, được không?"

"Được rồi, con biết rồi, con sẽ cố gắng tỏ ra quan tâm anh ta." Văn Hàm mất kiên nhẫn nói.

"Vậy mẹ đi đây, con nghỉ ngơi đi."

Sau khi Lý Di Nguyệt rời đi, Văn Hàm đi tới giường đơn nằm xuống, nhắm mắt lại, trong đầu toàn là khuôn mặt anh tuấn của Hạ Lập Viễn.

....................

Hạ Lập Viễn bước vào trận chung kết của cuộc thi võ thuật, hắn muốn tự mình trao cho Đào Nguyện huy chương vô địch sau khi chiến thắng cuộc thi.

"Em có muốn tới xem tôi thi đấu không?" Hạ Lập Viễn mời nói.

Đào Nguyện dựa vào lòng hắn, lười biếng hỏi: "Thi đấu võ thuật của các anh có máu me và bạo lực không?"

"......." Hạ Lập Viễn không biết làm thế nào để nói với cậu rằng một cuộc thi đấu võ thuật chính là phải đánh cho đối thủ không gượng dậy được, bạo lực là điều chắc chắn, về phần máu me, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ đánh người ta hộc máu.

"Có không?" Đào Nguyện ngẩng đầu nhìn hắn.

"Tôi, sẽ cố hết sức không đánh đối thủ chảy máu." Hạ Lập Viễn nói.

"Như vậy sao được?" Đào Nguyện vỗ nhẹ lên ngực hắn nói "Em chính là muốn xem cảnh máu me bạo lực, anh đánh mạnh đối thủ cho em, không được nương tay, biết chưa? Nếu anh nương tay với đối thủ, không phải là cho đối thủ có cơ hội đánh anh à?"

"Em biết đối thủ của tôi là ai không?" Hạ Lập Viễn hỏi.

"Làm sao em biết được? Em có thân với người trong quân đội đâu, huống chi trong quân đội lại có nhiều người như vậy." Đào Nguyện khó hiểu nhìn hắn.

"Là Ninh Hạo Ba." Hạ Lập Viễn nói.

"Thật sao?" Đào Nguyện hơi sửng sốt nói: "Vậy thì anh càng phải đánh tàn nhẫn hơn, đánh chết anh ta luôn cho em, thay em xả giận."

"Em vẫn hận anh ta vì đã bỏ rơi em sao?" Hạ Lập Viễn có chút rầu rĩ trong lòng.

"Mấu chốt không nằm ở đây. Em đâu có thích anh ta, vốn tưởng rằng sẽ kết hôn với anh ta, anh ta muốn hủy bỏ hôn ước chính là hợp ý em. Em hận không phải vì nhà bọn họ hủy bỏ hôn ước, mà là cái cách nhà bọn họ hủy bỏ hôn ước." Đào Nguyện nghĩ thầm, cuối cùng cũng có cơ hội báo thù chuyện này, cậu muốn Hạ Lập Viễn đánh Ninh Hạo Ba một trận tơi bời.

"Vậy em sẽ đến xem tôi thi đấu chứ?" Hạ Lập Viễn lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"Đương nhiên là em sẽ đi xem. Nhưng mà mấy ngày nay anh đánh nhiều trận như vậy, cơ và xương mới phát triển của anh nhất định sẽ không chịu nổi. Em phải chuẩn bị một ít thuốc cho anh mới được. Đến ngày thi đấu, anh nhất định phải đánh Ninh Hạo Ba một cách thật tàn nhẫn." Đào Nguyện muốn giúp hắn hồi phục nhanh hơn, nếu không cơ thể của hắn có thể sẽ bị quá tải sau nhiều trận đấu như vậy.

Trong ngày diễn ra trận chung kết, cảnh tượng khá lớn, có rất nhiều binh lính được tổ chức đến xem thi đấu, và hầu hết các lãnh đạo lớn của quân khu cũng đến tham dự.

Ngoại trừ bà Hạ không tới, người nhà họ Hạ cơ bản đã đến đủ.

Nhà họ Ninh đương nhiên cũng là cả gia đình đến xem và ủng hộ trận đấu của Ninh Hạo Ba.

Lưu Thục Vân kéo Ninh Hạo Ba sang một bên và nói với hắn "Con trai, mẹ tốn rất nhiều sức lực mới nghe ngóng được chỗ bị thương nghiêm trọng nhất của Hạ Lập Viễn là đùi phải và eo. Cho dù nó đã thật sự khỏi hẳn, nhưng nó đã từng bị thương, chắc chắn sẽ có bóng ma trong lòng. Một lát nữa khi thi đấu, con cứ tấn công vào đùi phải và eo phải của nó là được."

"Con biết rồi." Ninh Hạo Ba đáp.

"Hai người thật đê tiện!" Văn Hàm tình cờ nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhịn không được nói: "Người ta bị thương ở trên chiến trường để bảo vệ đất nước, hai người lại coi như nhược điểm mà tấn công, không thể thi đấu một cách đường đường chính chính sao?"

Khi Lưu Thục Vân nhìn thấy là Văn Hàm thì sự chột dạ trên mặt lập tức biến mất, bà ta có chút không vui nói: "Cái này sao có thể gọi là đê tiện? Nó gọi là mưu kế, là sách lược. Chẳng lẽ cậu không hy vọng Hạo Ba thắng à?"

"Thắng thì cũng phải thắng một cách đường đường chính chính chứ." Văn Hàm nói.

"Sao lại không đường đường chính chính?" Lưu Thục Vân biện giải: "Miễn là đánh bại đối thủ bằng chính năng lực của mình khi thi đấu, đó chính là thắng một cách đường đường chính chính. Chẳng lẽ vì nó từng bị thương nên Hạo Ba phải nhường nó à? Vậy còn so cái gì nữa mà so?"

"Mẹ, mẹ đi trước đi, con muốn nói mấy câu với Văn Hàm." Ninh Hạo Ba thấy bọn họ sắp cãi nhau nên nhanh chóng đẩy mẹ mình đi.

Lưu Thục Vân không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của con trai mình trước khi thi đấu, bà ta nén giận trong lòng nói với Ninh Hạo Ba "Hạ Lập Viễn bị thương nặng mới hồi phục chưa được bao lâu, nó nhất định không phải là đối thủ của con, nếu so tài chắc chắn con sẽ thắng."

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đang ở trạng thái rất tốt, và con tự tin vào bản thân mình." Ninh Hạo Ba nói "Mẹ mau đi trước đi, thi đấu sắp bắt đầu rồi."

Lưu Thục Vân liếc nhìn Văn Hàm, sau đó gật đầu với Ninh Hạo Ba và im lặng rời đi.

"Văn Hàm." Ninh Hạo Ba đi đến trước mặt Văn Hàm, nghiêm túc nhìn cậu ta nói "Anh nhất định sẽ thắng cuộc thi lần này, sau đó tặng huy chương cho em."

"Anh không cần phải liều mạng đâu, thắng hay không cũng không quan trọng......" Văn Hàm do dự một hồi mới nói ra lời trái ý mình "Bản thân anh đừng để bị thương là được, tôi không cần cái huy chương kia làm quà đâu."

"Em đang lo lắng cho anh hả?" Ninh Hạo Ba có chút kích động nhìn cậu ta.

Văn Hàm nhìn hắn một cái, ánh mắt né tránh gật đầu.

Ninh Hạo Ba ôm chặt lấy cậu "Em đừng lo, người bị thương và thua nhất định sẽ không phải là tôi."

Văn Hàm mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời trong lòng.

Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, Ninh Hạo Ba không thể trì hoãn thêm nữa, nói với Văn Hàm lát nữa gặp, sau đó nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng lưng của Ninh Hạo Ba, trong lòng Văn Hàm cảm thấy có chút áy náy, cậu ta không hi vọng Ninh Hạo Ba thắng, càng không hi vọng người bị thương là Hạ Lập Viễn, nhưng Ninh Hạo Ba mới là chồng của cậu ta.

Nếu Hạ Lập Viễn không sống sót, hoặc là cứ như vậy nằm trên giường cả đời, thì theo thời gian trôi qua, có lẽ cậu ta sẽ thực sự quên hắn và sống một cuộc sống tốt đẹp với Ninh Hạo Ba. Nhưng Hạ Lập Viễn lại thay đổi trở về bộ dáng cậu ta yêu nhất, còn thường xuyên có thể gặp được hắn nữa, làm sao cậu ta có thể quên được?

Đào Nguyện xoa mặt Hạ Lập Viễn, hỏi: "Cảm giác thế nào?"

"Em cho tôi ăn cái gì vậy? Bây giờ nếu tôi không xả hết sức lực là cảm thấy rất khó chịu." Hạ Lập Viễn cảm thấy toàn thân mình đều tràn đầy sức lực, hận không thể đi vác nặng với chạy việt dã ngay lập tức, nếu không sức lực trên người sẽ không có chỗ nào thoát ra, khiến hắn rất khó chịu.

"Đương nhiên là thứ tốt rồi." Đào Nguyện nói: "Anh vừa bình phục sau chấn thương nặng, cơ và xương mới phát triển nên không linh hoạt bằng lúc trước, em bổ sung sức lực cho anh, vậy thì thi đấu mới được tính là công bằng."

Hạ Lập Viễn nâng cằm Đào Nguyện lên, hôn lên môi cậu và ra sức liếm mút.

"Đại đội trưởng, thi đấu......." Vương Tùng Minh vừa vào cửa đã nhìn thấy hai người đang hôn nhau, sợ tới mức lập tức xoay người, "Em, em, em không thấy gì hết."

Hạ Lập Viễn buông Đào Nguyện ra, hỏi: "Sao vậy?"

"Đại đội trưởng, thi, đấu võ thuật sắp bắt đầu rồi, anh nên ra ngoài." Vương Tùng Minh nói mấy lời vừa nãy mình chưa nói xong, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hạ Lập Viễn lại nâng mặt Đào Nguyện hôn mạnh một cái rồi mới đi ra ngoài.

Đào Nguyện cũng đỏ mặt đi ra ngoài, đi gặp Tô Lan dưới khán đài.

"Sao mặt con đỏ dữ vậy? Con khó chịu hả?" Tô Lan quan tâm hỏi.

"Không có, chỉ là hơi nóng thôi ạ." Đào Nguyện nói.

"Hôm nay nắng hơi to, con chịu khó chút, sẽ kết thúc nhanh thôi." Mặc dù lúc đầu bà không đồng ý cho Hạ Lập Viễn tham gia thi đấu võ thuật, nhưng bà vẫn rất tin tưởng vào con trai mình.

Ninh Hạo Ba vẫn luôn là bại tướng dưới tay Hạ Lập Viễn, và luôn kém hơn Hạ Lập Viễn về mọi mặt. Cả hai đều đã luyện võ từ khi còn nhỏ và đều được danh sư do gia đình đặc biệt mời chỉ dạy, nhưng Ninh Hạo Ba chưa bao giờ thắng được Hạ Lập Viễn. Chỉ cần Hạ Lập Viễn tham gia thi đấu, ngôi vị quán quân chưa bao giờ được trao cho người khác.

Ninh Hạo Ba vẫn luôn ghen tị với Hạ Lập Viễn, ghen tị hắn mặc kệ làm chuyện gì cũng đều làm tốt hơn mình, và mỗi khi có người so sánh mình và Hạ Lập Viễn đều cảm thấy Hạ Lập Viễn mạnh hơn mình. Hắn còn ghen tị với Hạ Lập Viễn có một vị hôn thê như Văn Hàm, còn vị hôn thê của hắn chỉ là một ca nhi nhút nhát và nhu nhược xuất thân trong một gia đình thương nhân.

Ninh Hạo Ba không thể nói được hắn vui mừng như thế nào khi có thể giành được Văn Hàm từ tay Hạ Lập Viễn, ngoài việc hắn thật sự thích Văn Hàm ra, thì còn có cảm giác thoả mãn cuối cùng cũng thắng được một lần. Hắn nhất định sẽ chiến thắng trong cuộc thi lần này, hắn muốn cho mọi người thấy rằng Ninh Hạo Ba hắn không hề thua kém Hạ Lập Viễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play