Edit: Min

Lý Xảo khóc trong nhà vệ sinh rất lâu, mặc dù từ khi ra mắt đến nay cũng từng chịu rất nhiều ấm ức, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên cảm thấy phẫn nộ như vậy.

Tuy nhiên, chỉ cần ả còn muốn ở lại công ty thì sau này vẫn phải tiếp tục chịu đựng sự ấm ức này. Ả biết Đào Nguyện sẽ không dễ dàng buông tha cho mình. Bởi vì nếu là ả thì ả cũng sẽ không buông tha cho Đào Nguyện.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ, Lý Xảo bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Nhìn thấy Trình Dịch đứng cách đó không xa, Lý Xảo sửng sốt một chút, sau đó đi tới, gọi "Anh họ."

Trình Dịch nhìn thấy cảnh vừa rồi, cũng nhìn ra Đào Nguyện cố ý muốn chỉnh đốn ả "Em có xích mích với Hoa Khê?"

"Ừm." Lý Xảo gật đầu "Trước đây em từng chỉnh đốn cậu ta cho nên bây giờ bị cậu ta chỉnh lại."

Đối mặt với Trình Dịch, Lý Xảo không có gì phải che giấu cả, mặc dù ả không thân với Trình Dịch cho lắm, nhưng ít nhất cũng xem như là người quen.

"Ngày mai đến gặp anh kể chi tiết đi, nói không chừng anh có thể giúp được em."

"Thật sao?" Lý Xảo rất kinh ngạc, ả không ngờ Trình Dịch sẽ chủ động giúp mình. Nếu anh ta sẵn sàng giúp ả thì ả thật sự quá may mắn rồi, cũng không cần phải lo lắng việc tiếp tục bị bắt nạt ở công ty nữa.

Trình Dịch cho ả số điện thoại của mình, sau khi hẹn thời gian gặp ả xong liền xoay người rời đi.

Trình Dịch trở lại hiện trường quay phim, tiếp theo chính là cảnh quay của anh ta với Đào Nguyện và Trịnh Huyên Lâm.

Cảnh này là Thủy Quân Dao đến Ngự Hoa Viên để gặp Triệu Huyền nhưng đúng lúc Minh Hiên cũng ở đây, hai người đang uống rượu và nói chuyện vui vẻ. Thủy Quân Dao sinh lòng ghen tuông nên đã cố ý nhằm vào Minh Hiên để thu hút sự chú ý của Triệu Huyền.

Sự thờ ơ, ấm áp và nho nhã của Minh Hiên đã tạo thành một sự tương phản rõ rệt với tính cách ghen tuông và nhỏ nhen của Thủy Quân Dao.

Mà Triệu Huyền rõ ràng là thiên vị Minh Hiên hơn, điều này khiến Thủy Quân Dao càng thêm ghen tuông và bất mãn. Tuy nhiên Triệu Huyền cũng an ủi Thủy Quân Dao, dù sao thì lúc này trong lòng hắn vẫn yêu Thủy Quân Dao.

Chuyên viên trang điểm đang giúp Đào Nguyện sửa sang lại tóc tai, Trịnh Huyên Lâm và Trình Dịch đã ngồi trong vườn hoa rồi, sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Hướng Tình lớn tiếng hô bắt đầu qua loa phóng thanh.

Thủy Quân Dao kéo chiếc váy dài chậm rãi đi vào Ngự Hoa Viên, hành lễ với Triệu Huyền "Bệ hạ."

Triệu Huyền không hề cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện của y, đưa tay ra nâng y dậy "Sao ái phi lại đến đây?"

Minh Hiên nhìn thấy Thủy Quân Dao liền đứng lên hành lễ với y "Quý phi nương nương."

"Thần thiếp đương nhiên là đến tìm bệ hạ." Thủy Quân Dao liếc mắt Minh Hiên nói "Minh đại nhân thân là đại thần lại thường xuyên ra vào cấm viện chốn thâm cung này, e là không thích hợp lắm. Đã là đại thần thì nên chia sẻ chính vụ với bệ hạ, chứ không phải suốt ngày uống rượu với bệ hạ."

"Nương nương nói rất đúng, thần cùng bệ hạ......."

"Dừng!" Hướng Tình đột nhiên kêu dừng, sau đó nói lớn qua loa "Trình Dịch, chú ý ánh mắt của cậu, lúc này cậu nên thẳng thắn vô tư một chút, còn vẻ mặt của cậu nữa, đừng có quá nghiêm túc như vậy. Chuẩn bị lại lần nữa, làm lại."

Nhân lúc mọi người đang chuẩn bị hiện trường, Trịnh Huyên Lâm nhìn Đào Nguyện quan tâm hỏi "Có mệt không?"

"Vẫn ổn, hôm nay không có cảnh khiêu vũ nên không mệt lắm." Đào Nguyện nhỏ giọng nói.

Trịnh Huyên Lâm đưa tay về phía trợ lý, trợ lý lập tức chạy tới và mở bình giữ nhiệt đưa cho hắn.

"Tổ yến, uống một chút cho đừng khô cổ họng." Trịnh Huyên Lâm đưa miệng bình đến bên miệng Đào Nguyện.

Đào Nguyện cầm bình giữ nhiệt nói "Chờ quay xong đoạn này rồi uống, em tô son, nếu dính vào sẽ không tốt đâu."

"Nó là đặc biệt chuẩn bị cho em, dính thì dính, uống xong rồi kêu chuyên viên trang điểm dặm lại." Trịnh Huyên Lâm dùng ánh mắt thúc giục cậu.

Đào Nguyện chỉ có thể cầm bình giữ nhiệt uống một cách cẩn thận, cố gắng không để môi chạm vào bình.

Trình Dịch vốn dĩ muốn ấp ủ một chút cảm xúc và chờ hoàn thành quay chụp, nhưng bầu không khí thân mật giữa hai người đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của anh ta, khiến anh ta càng khó bình tĩnh hơn.

Đào Nguyện uống một ngụm tổ yến nhỏ rồi trả lại bình giữ nhiệt cho Trịnh Huyên Lâm, Trịnh Huyên Lâm cầm cái bình uống một hớp lớn trước khi đưa cho trợ lý đang đứng bên cạnh.

Lại lần nữa bắt đầu quay, mặc dù Trình Dịch không ổn định về mặt cảm xúc, nhưng dù sao anh ta cũng là diễn viên phái thực lực, kỹ năng diễn xuất vẫn có thể vượt qua được thử thách.

Chỉ là tình tiết càng về sau, Hướng Tình càng không khỏi nhíu mày, từ biểu hiện của ba người nhìn như không có vấn đề gì cả, hoàn toàn có thể trực tiếp qua. Nhưng ngoại trừ Đào Nguyện, cảm giác của Trịnh Huyên Lâm và Trình Dịch đều không thích hợp.

Hướng Tình không chỉ quan tâm đến kỹ năng diễn xuất của diễn viên mà còn quan tâm đến cảm xúc mà bọn họ thể hiện. Việc các diễn viên có bị phân tâm hay không và có mang trọn vẹn cảm xúc vào nhân vật mà lẽ ra nhân vật đó nên có hay không, chính là điều cô quan tâm nhất.

Kỹ năng diễn xuất của Trịnh Huyên Lâm và Trình Dịch là không chê vào đâu được, nhưng ở trong mắt Hướng Tình, bọn họ chính là không tìm được cảm giác và không hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn, dấu vết diễn xuất còn hơi nặng nề.

"Dừng dừng dừng dừng dừng!" Hướng Tình nói liên tiếp năm chữ dừng, cô đứng lên nói "Các cậu lại đây."

Ba người đi đến cạnh Hướng Tình, Hướng Tình phát lại nội dung của cảnh quay vừa rồi.

"Các cậu tự nhìn lại biểu hiện của mình đi." Hướng Tình nói "Ngoại trừ Hoa Khê đưa vào trọn vẹn cảm xúc nên có, thì cảm xúc của Trịnh Huyên Lâm và Trình Dịch hai người các cậu không đúng gì cả. Mặc dù các cậu quả thực có thể dựa vào kỹ thuật diễn xuất để diễn qua đoạn này, nhưng cảm xúc không đúng nên hoàn toàn không có sức cuốn hút nào cả."

Sau khi xem xong đoạn phát lại, Trịnh Huyên Lâm và Trình Dịch đều rõ ràng tại sao Hướng Tình lại nói như vậy. Bản thân bọn họ cũng biết rằng mình đã trộn lẫn quá nhiều cảm xúc cá nhân khi diễn, cho nên cảm xúc của nhân vật mới không đúng như lời Hướng Tình nói.

"Hai người ấp ủ cảm xúc lại đi, đây là nội dung hai người rất giỏi, chắc là không cần tôi dạy hai người đâu nhỉ. Nếu ngay cả hai người cũng không biết làm thế nào để tìm đúng cảm xúc, tôi đây cũng không có năng lực dạy hai người." Hướng Tình nói.

Phim truyền hình hàng tuần là chạy đua với thời gian nhất, nhưng Hướng Tình luôn đòi hỏi cao, cô sẽ không chắp vá bằng cảnh quay không hài lòng nếu nó không đạt tới hiệu quả mà mình muốn.

Hai người đi đến chỗ khác nhau để điều chỉnh cảm xúc, Đào Nguyện thì ngẩn người ngồi một mình.

Trình Dịch là thật sự không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, còn Trịnh Huyên Lâm lại trộn lẫn một số yếu tố cố ý. Hắn chính là muốn làm cho Hướng Tình cảm thấy hắn không có cách nào biểu lộ tình cảm với Trình Dịch. Cho dù nó làm hỏng hình tượng kỹ năng diễn xuất phái thực lực của hắn cũng không sao hết, và đây chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.

Sau khi bọn họ quay lại, ba người tiếp tục quay phim.

Hướng Tình nghiêm túc nhìn màn hình, sau đó lại nhíu mày.

"Dừng!" Hướng Tình đứng lên, trực tiếp đi đến trước mặt bọn họ, nhìn Trình Dịch nói "Trình Dịch, cảm xúc lúc này của cậu nên thản nhiên hơn một chút, không nên mãnh liệt như vậy. Còn nữa, sự ghen tuông trong mắt cậu là sao hả? Đó là cảm xúc mà Hoa Khê nên có, là cậu ấy sinh ra ghen tuông với hai người các cậu chứ không phải cậu sinh ra ghen tuông với hai người họ. Bây giờ cậu vẫn chưa yêu nhân vật Triệu Huyền."

Hướng Tình lại quay sang Trịnh Huyên Lâm "Còn em nữa, đúng là em có tình cảm với Thủy Quân Dao, nhưng tình yêu mãnh liệt của em không nên biểu hiện ở đây, ánh mắt em nhìn Hoa Khê hơi quá rồi, thu lại tình yêu một chút đi. Còn một điều nữa, Thủy Quân Dao rõ ràng là đang gây rối với em một cách vô cớ nên em thiên về Minh Hiên hơn về mặt lý trí, vì vậy ngoài miệng an ủi thì Thủy Quân Dao nhưng cảm xúc lại nghiêng về Minh Hiên."

"Hai vị à, thời gian của chúng ta đã bị hao phí đủ nhiều rồi. Hai vị có thể vui lòng đặt cảm xúc của mình vào vai diễn ngay lập tức và nhanh chóng hoàn thành cảnh quay này được không?"

Dù là Trịnh Huyên Lâm hay là Trình Dịch, rất lâu rồi cả hai đều chưa từng bị dạy dỗ như vậy.

Khi đối mặt với Trịnh Huyên Lâm và Đào Nguyện, Trình Dịch không thể kiềm chế được tâm trạng ghen tuông của mình, cho nên anh ta không thể đưa vào được cảm xúc mà nhân vật nên có.

Trịnh Huyên Lâm chỉ cần nhìn Đào Nguyện là không thể kiềm chế được tình yêu đang chực trào ra trong lòng. Đang nhìn Đào Nguyện mà cảm xúc lại nghiêng về người khác, đối với hắn đây là một điều rất khó khăn, hơn nữa trong lòng hắn cũng không muốn làm như vậy.

Hướng Tình nhìn sắc trời, mặt trời đã sắp xuống núi, chờ bọn họ ấp ủ tốt cảm xúc và hoàn thành cảnh quay thì có lẽ đã muộn rồi.

"Trời sắp tối rồi, chờ trời tối sầm có bật đèn cũng quay không được. Dù sao cũng là cảnh ban ngày chứ không phải cảnh ban đêm." Hướng Tình nói "Thôi, hôm nay kết thúc công việc ở đây đi, ngày mai rồi quay bổ sung đoạn này."

"Xin lỗi đạo diễn Hướng." Trình Dịch nói nhanh "Tối nay tôi phải bay ra nước ngoài rồi, bởi vì tôi phải tham gia một buổi thử vai quan trọng vào ngày mai."

"Ra nước ngoài thử vai?" Hướng Tình rất không vui nhìn anh ta hỏi "Nếu cậu thử vai thành công thì phải quay phim ở nước ngoài, bộ cậu định chạy hai đầu hả?"

"Chị yên tâm đi đạo diễn Hướng, tôi nhất định sẽ sắp xếp thời gian ổn thoả, sẽ không làm ảnh hưởng đến việc quay phim ở đây đâu." Trình Dịch nói.

"Nhưng hiện tại cậu đã ảnh hưởng đến việc quay phim rồi. Về sau đất diễn của cậu sẽ càng ngày càng nhiều, hai ba ngày liền nhất định sẽ có cảnh quay bổ sung. Đến lúc đó cậu không đến diễn thì ai diễn thay cho cậu?" Hướng Tình hỏi.

"Cơ hội này rất quan trọng với tôi, tôi......."

"Vậy cậu không nên nhận bộ phim này!" Hướng Tình nói "Ban đầu chính cậu là người một hai muốn diễn, bây giờ lại cảm thấy cơ hội khác quan trọng hơn. Đối với tôi, không có chuyện gì quan trọng hơn bộ phim của tôi hết. Cậu nghĩ rằng cơ hội khác quan trọng hơn thì đó là chuyện của cậu."

"Ngày mai quay bổ sung, đến hay không tự cậu quyết định đi." Hướng Tình xoay người hô "Kết thúc công việc!"

Sau khi thay quần áo xong, Đào Nguyện đi bộ đến chỗ đậu xe, nhưng thay vì lên xe bảo mẫu của công ty, cậu lại lên một chiếc xe khác sau khi nói vài câu với Lưu Vĩnh.

"Hôm nay anh sao vậy?" Đào Nguyện hỏi ngay khi vừa lên xe "Phát huy thất thường như vậy, không giống anh một chút nào. Anh là ảnh đế phái thực lực và kỹ năng diễn xuất của anh thuộc hàng top trong giới giải trí đó."

"Còn không phải tại em ư." Trịnh Huyên Lâm xoay mặt cậu qua, nhìn vào mắt cậu rồi nghiêm túc nói "Vừa nhìn vào đôi mắt này của em là tôi đã quên đi sự tồn tại của những người khác rồi. Càng không thể nhìn em mà trong lòng lại nghiêng về người khác được."

"Trách em sao?" Đào Nguyện bất đắc dĩ nhìn hắn.

"Đương nhiên là phải trách em rồi." Trịnh Huyên Lâm kéo cậu ôm vào lòng rồi hôn mạnh một cái lên mặt cậu "Ai biểu em quyến rũ và khiến tôi yêu em nhiều như vậy làm chi?"

Đào Nguyện ôm eo hắn, tựa đầu vào vai hắn nói "Anh nói xem ngày mai Trình Dịch có đến quay bổ sung không? Chắc anh ta sẽ không thật sự không quan tâm mà trực tiếp ra nước ngoài thử vai đâu ha? Nếu làm vậy thật thì đạo diễn Hướng chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình."

"Đến hay không thì kệ anh ta, nếu anh ta thật sự quyết định chạy cả hai bên thì vừa lúc có thể giảm bớt đất diễn sau này của anh ta, tôi cũng có thể phát huy kỹ năng diễn xuất bình thường."

Trước khi bấm máy, Trịnh Huyên Lâm không nghĩ rằng mình sẽ bị Trình Dịch ảnh hưởng mà không thể phát huy được kỹ năng diễn xuất của mình. Nhưng sau khi bộ phim bắt đầu, vì yêu Đào Nguyện nên hắn không có cách nào thể hiện tình cảm với người khác được nữa, thậm chí diễn cũng diễn không giống. Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ rằng mình sẽ bị ảnh hưởng nhiều như vậy, nhưng hắn không hề phật lòng vì điều này.

Sau bữa tối, hai người thân mật ở trong phòng tắm một hồi.

Mặc áo ngủ bước ra từ phòng tắm, Đào Nguyện ngồi ở mép giường hỏi "Có muốn em đối diễn với anh không? Nếu ngày mai vẫn thể hiện không tốt thì đạo diễn Hướng chắc chắn sẽ càng tức giận hơn."

Trịnh Huyên Lâm ngồi xuống cạnh cậu và ôm cậu nằm ngã xuống giường, ngậm lấy đôi môi mềm mại của cậu một lúc rồi nói "Chúng ta luyện tập cảnh giường chiếu đi, vậy thì khi quay sẽ thành thạo hơn."

"Đầu óc của anh đừng có chứa toàn là chuyện này chứ. Anh là ảnh đế đó, yêu cầu khắc khe và tiêu chuẩn cao của anh biến đâu hết rồi? Chẳng lẽ anh không hề lo lắng rằng bộ phim này sẽ bị hủy hoại hả?" Đào Nguyện nhìn hắn nói.

"Yêu cầu khắc khe và tiêu chuẩn cao?" Trịnh Huyên Lâm suy nghĩ nói "Có thể là lúc rửa sạch sau khi tôi phóng thích ở trong cơ thể em đã bị nước cuốn trôi đi rồi. Lẽ nào chỉ có tôi toàn nghĩ đến chuyện này sao? Em không muốn?"

Trịnh Huyên Lâm lại hôn cậu, Đào Nguyện hôn lại hắn theo bản năng, dục vọng gần như bị khiêu khích ngay lập tức. Đúng là cậu thực sự không thể nói rằng mình không muốn được, bởi vì lần nào cậu cũng rất hưởng thụ, và có đôi khi còn sẽ chủ động dụ dỗ hắn nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play