Đào Nguyện và Ngụy Thế Thành đã công khai quan hệ yêu đương. Làm bạn trai nhỏ của Ngụy Thế Thành, thỉnh thoảng Đào Nguyện sẽ tham gia một vài bữa tiệc với hắn.
Đào Nguyện cảm thấy mấy vụ tiệc tùng này rất nhàm chán, tuy ngẫu nhiên có thể nhìn thấy đao quang kiếm ảnh*, và một số tranh đấu ngầm giữa các đối thủ. Nhưng phần lớn thời gian đều là một đám người vây quanh Ngụy Thế Thành để nịnh hót, mà cậu thì phải chịu đựng không được trợn mắt, điều này khiến cậu cực kỳ khó chịu.
*Cảnh tàn sát khốc liệt
Hôm nay Đào Nguyện lại đi tham dự một bữa tiệc với Ngụy Thế Thành. Ngụy Thế Thành nắm tay cậu tiến vào đại sảnh của khách sạn, sau lưng là một đám vệ sĩ.
Đào Nguyện đảo mắt, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cậu lập tức kéo Ngụy Thế Thành đi qua.
Ngụy Thế Thành vốn định dẫn cậu vào thang máy, thấy cậu kéo mình sang hướng khác thì nghi ngờ liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó cứ đi theo cậu mà không hỏi lý do.
"Ông chủ Trương!" Đào Nguyện lớn tiếng gọi.
Nhóm người đang nói chuyện với nhau lập tức quay đầu lại nhìn. Những người khác đều sửng sốt khi nhìn thấy Ngụy Thế Thành, không biết tại sao hắn lại đột nhiên đi đến đây, đáng lẽ trong nhóm bọn họ không có ai đủ tư cách quen biết với hắn mới đúng.
Mà vị ông chủ Trương béo ú lại nhìn thấy Đào Nguyện đầu tiên, ông ta hơi sửng sốt và không kịp phản ứng.
"Ông chủ Trương, lâu rồi không gặp." Đào Nguyện mỉm cười chào hỏi.
"Lâu, lâu rồi không gặp." Ông chủ Trương nhìn Ngụy Thế Thành rồi nhìn Đào Nguyện, nhất thời nhớ tới những việc mà mình đã làm với nguyên chủ, sau đó trong lòng liền có dự cảm không tốt.
"Chú Ngụy, em và ông chủ Trương là người quen cũ." Đào Nguyện quay đầu nói với Ngụy Thế Thành "Trước kia khi em còn đánh đàn ở trà thất, ông chủ Trương đã thường xuyên đến ủng hộ em vì nhìn trộm nhan sắc của em. Em vốn cho rằng một nơi như trà thất sẽ không có loại khách hàng ngang nhiên sàm sỡ. Nhưng ông chủ Trương lại sờ tay của em, em thấy tởm nên đã không kiềm được mà tạt nước vào mặt ông ấy. Sau đó ông ấy đã khiếu nại với giám đốc, hại em suýt nữa đã mất việc ở trà thất."
Khuôn mặt của Đào Nguyện tràn đầy sự vui vẻ và ngây thơ, nhưng lời nói của cậu lại khiến trong mắt Ngụy Thế Thành loé lên sự lạnh lùng, còn ông chủ Trương thì chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Những người vốn đang đứng cạnh ông chủ Trương đều kéo giãn khoảng cách với ông ta. Thật ra bọn họ càng muốn bỏ đi và giả vờ như không quen biết ông chủ Trương hơn, nhưng lại không dám bỏ đi trước mặt Ngụy Thế Thành.
Đào Nguyện tiếp tục nói "Ban đầu giám đốc muốn em rời khỏi trà thất, bởi vì hắn lo rằng lần sau ông chủ Trương nhìn thấy em sẽ tiếp tục kiếm chuyện với em, làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của trà thất. Em cảm thấy loại người như ông chủ Trương nên tìm niềm vui ở quán bar mới đúng, cần gì một hai phải đến trà thất để tiêu tiền chứ? Ông ấy ngồi ở đó khiến em luôn có ảo giác rằng là một con bò, à không, là một con heo nghe đàn mới đúng. Giám đốc Ngũ nói với em rằng ông chủ Trương nổi tiếng là dê xồm, em đoán chắc là ông ấy thấy em đẹp quá nên mới không nhịn được mà sờ tay của em. Và có lẽ ông ấy nghĩ rằng em sẽ chịu đựng, nhưng không ngờ em lại tạt nước vào mặt ông ấy."
Dưới khí thế và ánh mắt đáng sợ của Ngụy Thế Thành, hai chân của ông chủ Trương cứ run rẩy không ngừng, gần như sắp quỳ xuống. Và đúng là ông ta rất muốn quỳ xuống để cầu xin Đào Nguyện đừng nói nữa.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi xin lỗi." Ông chủ Trương liên tục cúi đầu xin lỗi "Tôi không hề cố ý muốn sờ soạng cậu. Tôi, tôi, tôi là bất đắc dĩ nên mới chạm vào cậu, thật đó, thật sự xin lỗi cậu."
"Ông chủ Trương, ông sao vậy? Tôi có trách ông đâu." Đào Nguyện nhìn ông ta với vẻ khó hiểu "Tôi đến đây chỉ để hỏi xem ông còn thói quen sờ tay người ta hay không thôi mà."
"Không còn, không còn, không còn nữa!" Ông chủ Trương vội vàng xua tay, ông ta chẳng những đổ mồ hôi lạnh mà sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt.
"Ông khách sáo với tôi làm gì, còn cũng có sao đâu. Chẳng qua bây giờ tôi là người của chú Ngụy rồi, tay của tôi chắc chắn không thể để ông sờ được." Đào Nguyện giơ tay của Ngụy Thế Thành lên, nói với vẻ mặt vô tội "Hay là tôi đưa tay chú Ngụy cho ông sờ nha, mặc dù tay của chú ấy không có trắng nõn mềm mịn như tay của tôi, bình thường lại thường xuyên tập đấm bốc nên có hơi thô ráp một chút. Nhưng mà ông đừng ghét bỏ, dù sao chú ấy đẹp trai như vậy, nếu ông sờ tay của chú ấy thì ông sẽ biết nó oai phong cỡ nào, không phải sẽ càng xứng với cái danh dê xồm của ông sao?"
Đào Nguyện giơ tay của Ngụy Thế Thành ra "Nè, ông sờ đi."
Ông chủ Trương nhìn tay của Ngụy Thế Thành hoàn toàn mất đi năng lực phản ứng, ông ta biết mình xong rồi, khẳng định là xong rồi. Mà những người đứng xung quanh ông ta đều im lặng nhìn nhau, sau đó quyết định nhất định phải phủi sạch quan hệ với ông chủ Trương, không lui tới nữa để tránh bị ông ta liên lụy.
"Ông chủ Trương, ông không sờ sao?" Đào Nguyện nói với vẻ mặt không thể bỏ lỡ "Đây là bàn tay của chủ tịch tập đoàn Ưng Huy đó nha, nếu ông bỏ lỡ thì lần sau sẽ không còn cơ hội đâu."
"Tôi bị người ta sai khiến, tôi không cố ý sờ tay của cậu đâu, là có người sai tôi làm vậy!" Ông chủ Trương bị dọa đến hai mắt vô thần, giải thích mọi chuyện theo bản năng "Có người không muốn cậu đánh đàn ở trà thất nữa nên kêu tôi đến gây sự. Không phải bản thân tôi muốn đi đâu, cậu tin tôi đi, tin tôi đi!"
Đào Nguyện quay đầu nhìn Ngụy Thế Thành, ngậm ngùi nói "Xem ra ông chủ Trương không có hứng thú với tay của chú rồi, ông ấy không muốn sờ tay của chú. Em còn tưởng rằng một tên dê xồm nổi tiếng như ông ấy, thì chỉ cần đẹp là ông ấy đều cảm thấy hứng thú chứ. Chú đẹp như vậy mà ông ấy không muốn sờ tay chú, xem ra ông ấy sa ngã rồi."
"Đi thôi." Ngụy Thế Thành mặt lạnh nhìn suốt cả quá trình, liếc mắt nhìn ông chủ Trương một cái rồi kéo Đào Nguyện đi ra ngoài sảnh. Hắn đã không còn tâm trạng tham gia yến tiệc nữa.
Đào Nguyện quay đầu lại vẫy tay với ông chủ Trương nói "Tạm biệt nha ông chủ Trương, lần sau gặp lại nhớ nói cho tôi nghe ông đã sờ tay của ai nha. Cố lên!"
Ông chủ Trương ngồi sụp xuống đất, những người khác lập tức tăng tốc bỏ đi, giống như ông chủ Trương nhiễm bệnh dịch nên bọn họ sợ bị lây nhiễm vậy.
Ông chủ Trương đương nhiên sẽ không có kết quả tốt, mà người liên quan đến chuyện này chính là Lưu Tu Kiệt. Vì nhà họ Lưu thế lực rất lớn, hơn nữa còn có chút quan hệ họ hàng với nhà họ Ngụy, cho nên Ngụy Thế Thành tạm thời sẽ không động đến anh ta. Nhưng hắn nhớ kỹ món nợ này, và sớm muộn gì cũng sẽ tính với anh ta.
Sau khi trở về, bàn tay vốn trắng nõn của Đào Nguyện bị Ngụy Thế Thành sờ đến đỏ cả lên.
Đào Nguyện nhìn bàn tay của mình, cậu nghĩ nếu mình không làm gì đó thì tay mình sẽ trầy da mất. Vì vậy giơ tay còn lại lên nói "Em đột nhiên nhớ ra là vừa rồi em nhớ lộn, ông ta sờ tay này mới đúng."
Ngụy Thế Thành im lặng nhìn thoáng qua, sau đó nắm lấy bàn tay kia lại xoa nhẹ lên.
Đào Nguyện cuối cùng cũng cứu được tay trái của mình, lắc lắc rồi thổi thổi, mới vừa nhẹ nhõm thì tay kia lại bắt đầu chịu khổ.
"Cho dù ông chủ Trương là heo thì chú cũng không thể xoa ra mỡ heo từ tay của em đâu, chú muốn xoa thì xoa tay của ông ta đi. Em thấy tay của ông ta vừa trắng trẻo vừa mập mạp y như móng heo vậy, xúc cảm khi xoa khẳng định là rất đã." Đào Nguyện rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, xụ mặt nghiêm túc uy hiếp "Đôi tay của em là để vẽ tranh, nếu chú cứ xoa mạnh như vậy thì em khóc cho chú coi."
Ngụy Thế Thành hôn mu bàn tay của Đào Nguyện, nhìn cậu nói "Lúc trước bị bắt nạt sao không nói cho tôi biết? Lần trước cũng vậy."
"Em không nhớ mà, vừa rồi nhìn thấy ông ta nên mới đột nhiên nhớ lại chuyện đó."
"Sau này chuyện gì cũng phải nói cho tôi biết, không được giấu tôi."
"Em biết rồi." Đào Nguyện dựa vào lòng Ngụy Thế Thành, úp mặt vào ngực hắn nói "Không phải em cố ý muốn giấu chú, là em quên thật mà. Nếu cả ngày em cứ nhớ tới con heo kia thì chú hẳn lo, được không? Mà nếu như hôm nay ông ta thật sự sờ tay của chú, chú sẽ biết lúc ấy em buồn nôn cỡ nào, ai thèm nghĩ về ông ta mỗi ngày chứ. Em nói sao giờ nhìn món giò heo kho tàu lại buồn nôn như vậy, nếu không phải phẫu thuật thì em không thể có thai được, em còn tự hỏi liệu mình có thực sự mang thai hay không nữa, hoá ra nguyên nhân nằm ở đây."
Ngụy Thế Thành ôm chặt lấy cơ thể cậu, và ngửi mùi hương trên người cậu. Giờ phút này hắn đang ôm bảo vật vô giá của mình, đây là bảo bối của hắn, đừng ai nghĩ cướp đi. Nếu ai dám nhìn trộm bảo bối của hắn, hắn sẽ liều mạng với kẻ đó.
"Đúng rồi," Đào Nguyện đột nhiên nhớ ra mình thật sự có chuyện muốn nói với hắn "Hai ngày nữa em phải đi thu gió*, khoảng hai ba ngày mới về. Em vốn không muốn đi, nhưng mà cả lớp đều phải đi, còn phải nộp tác phẩm nữa."
*采风: thu gió là việc nghệ sĩ đến những địa điểm cụ thể để sưu tầm, thu thập những tư liệu có lợi cho việc sáng tác nhằm tạo ra những tác phẩm tốt hơn. Ví dụ, họa sĩ đối mặt với thiên nhiên hoặc phác thảo người đi bộ, nhà văn thu thập phương ngữ, ngôn ngữ nói và văn hóa dân gian từ dân gian, và các nhạc sĩ tìm đến người dân để sưu tầm các bài hát dân gian và các điệu hò địa phương, v.v. (sohu)
"Đi đâu?" Ngụy Thế Thành hỏi.
"Khu nghỉ dưỡng Linh Hải Loan. Thật ra em rất muốn chú đi với em, nhưng hai ngày nữa chú phải ra nước ngoài, nên em đành đi với bọn họ vậy."
Hai ngày nữa Ngụy Thế Thành phải ra nước ngoài, khoảng hơn mười ngày mới về. Đào Nguyện lại không thể không đi, hơn nữa còn phải nộp tác phẩm.
"Chú ý an toàn." Ngụy Thế Thành dặn dò "Tôi sẽ cử một trợ lý đi với em."
"Em đi với thầy giáo và bạn học mà mang theo trợ lý thì kỳ lắm. Chi bằng em tự đi rồi mang theo vệ sĩ và trợ lý, giống như một quý bà đi du lịch ấy, dắt thêm một chú chó nữa, thật sành điệu biết bao."
Ngụy Thế Thành nhất định sẽ sắp xếp vệ sĩ đi theo, dù không thể bảo vệ ở khoảng cách gần thì cũng phải âm thầm bảo vệ. Nếu không cậu sẽ luôn bị bắt nạt khi hắn không nhìn thấy.
Ngày hôm sau, Đào Nguyện không đến trường mà đi theo Ngụy Thế Thành đến công ty. Hai người sẽ không thể gặp nhau hơn mười ngày, cho nên lưu luyến tách ra.
Vì học phí quá cao nên Học viện Quốc học ít sinh viên hơn các viện khác. Mà khoa tranh Trung Quốc càng ít sinh viên hơn, một lớp chỉ từ một trăm đến hai trăm sinh viên mà thôi.
Trường đã đặt mấy chiếc xe và đã đợi sẵn bên ngoài trường, giáo viên đang đếm số lượng người, mọi người đến đông đủ là có thể lên đường.
Từ Thiếu Viêm đẩy vali đi đến trước mặt Lý Tái Hoa rồi hỏi "Thầy ơi, bạn trai của em và bạn của anh ấy cũng đến khu nghỉ dưỡng. Bọn họ tự lái xe đến đó, em có thể đi chung với bọn họ không ạ?"
Lý Tái Kỳ quay đầu liếc nhìn mấy chiếc xe tư nhân bên cạnh "Tùy em, miễn là điểm danh đúng giờ là được."
Sinh viên đều là người đã trưởng thành và có trách nhiệm với bản thân, cho nên nhà trường và giáo viên sẽ không quá quản lý.
"Cảm ơn thầy." Từ Thiếu Viêm quay đầu nhìn các bạn học khác "Có ai muốn đi với tớ không?"
Các bạn học khác đều rất do dự, dù sao cũng không thân gì mấy. Từ Thiếu Viêm đi qua, kéo hai người bình thường vốn thân với mình cùng nhau lên xe của Lưu Tu Kiệt.
Đào Nguyện ngồi trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi, buổi sáng làm với Ngụy Thế Thành một lần mới ra ngoài nên bây giờ cậu hơi buồn ngủ.
Những người khác lên xe, nhìn thấy Đào Nguyện đang nhắm mắt, cho rằng cậu ngủ rồi nên thấp giọng bắt đầu nói chuyện với nhau.
"Bạn trai của Đỗ Thanh Vũ là chủ tịch của Ưng Huy, sao không cho xe đưa cậu ấy đi nhỉ? Bạn trai của Từ Thiếu Viêm còn đi với cậu ta kìa."
"Sếp lớn người ta ngày nào mà không bận rộn, có khi bọn họ còn không có thời gian để gặp nhau. Sao có thể làm phiền người ta những chuyện vặt vãnh như này được, nếu không thì có vẻ quá tùy hứng rồi."
"Đúng đó, ba tôi nói người làm ăn càng lớn thì công việc cần giải quyết mỗi ngày càng nhiều. Ưng Huy liên quan đến nhiều ngành công nghiệp như vậy, người ta lại là chủ tịch, khẳng định là bận đến không có thời gian để ăn cơm và nghỉ ngơi."
"Vậy mấy cậu nói xem như vậy là tốt hay xấu? Tuy có một người bạn trai tốt về mọi mặt nhưng lại hiếm khi ở cạnh mình, thời gian dài không phải tình cảm sẽ phai nhạt sao?"
"Giới nhà giàu là vậy đó, nếu muốn gả vào nhà giàu thì phải chịu được sự cô đơn."
"Về lâu dài thì vẫn nên gả vào nhà giàu. Dù bạn trai có thể luôn ở cạnh mình thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chán mình thôi. Chuyện tình cảm ai mà nói trước được, vẫn là vật chất thực tế hơn. Sau khi gả vào nhà giàu, cho dù cảm tình tan vỡ thì ít nhất vẫn có thể được chia một phần tài sản. Nếu là người bình thường, một khi tình cảm tan vỡ thì chỉ có vết thương lòng chứ chẳng có gì khác cả."
"Cái này tùy mỗi người thôi. Có người cảm thấy bình thường là phúc, dù tình cảm phai nhạt thì vẫn còn tình thân, không thì chia tay trong hoà bình, không nhất định phải trở mặt. Nhà giàu nhìn thì hào nhoáng, nhưng ai biết sau lưng giấu chuyện gì chứ. Còn phải chịu đựng áp lực mà người bình thường chắc chắn không thể chịu đựng nổi nữa."
Đào Nguyện nghĩ thầm, mấy chị gái à, mấy người có cần phải tám chuyện đi xa như thế không? Tôi chỉ không muốn quá nổi bật nên mới từ chối để xe đưa đón thôi mà. Nếu biết các người có thể suy diễn như vậy thì tôi đã kêu tài xế đưa mình đi rồi, hiện tại không biết sẽ thoải mái cỡ nào.
Đào Nguyện không muốn cố gắng hòa nhập với mọi người nữa, cậu nên làm một người cô độc, ở một mình sẽ thoải mái hơn.
Từ Thiếu Viêm bị mất mặt mấy lần, lần trước lại nói Đào Nguyện bị bao nuôi. Điều này đã khiến cho những người bạn học vốn đứng về phía cậu ta cảm thấy cậu ta không hề tốt. Nên dần dần không còn nhiệt tình với cậu ta như trước đây nữa.
Để lấy lại mặt mũi và chứng minh bạn trai của mình cũng không kém, hơn nữa tình cảm còn rất tốt, Từ Thiếu Viêm đã kêu Lưu Tu Kiệt đi với mình.
Lưu Tu Kiệt biết Đào Nguyện sẽ đi, sau khi đồng ý thì hẹn thêm mấy người bạn đi chung, đồng thời còn chuẩn bị một số thứ để khoe khoang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT