Nguyễn Khanh sợ bên bệnh viện thật sự sẽ báo cảnh sát, vì vậy cô liền nhanh chóng nói: “Như thế này nhé, trước tiên để tôi xem tình trạng của anh ấy như thế nào đã, để tôi trò chuyện với anh ấy một chút, giúp anh ấy nhớ lại chuyện lúc anh ấy bị thương.

Nếu không được thì lúc đó chúng ta hãy báo cảnh sát nhé.”Cô y tá hơi kinh ngạc, nói: "Cô nhiệt tình thật đấy, vậy cô tới đây trước đi, gặp bác sĩ của chúng tôi trước đã."Nguyễn Khanh nói "Được", sau đó cô cúp điện thoại, lái xe trở lại bệnh viện.Cô tìm cô y tá gọi cho cô, cô y tá nói: "Cô nhanh thật."Cô y tá đưa cô đi gặp bác sĩ."Người đó hiện tại có hơi rắc rối, anh ấy không chỉ đơn giản là mất trí nhớ thôi." Bác sĩ vỗ vỗ trán của mình, ra vẻ diễn tả, bảo: "Tin tức trong đầu anh ta rất lộn xộn.

Chúng tôi đoán anh ấy có thể là đang quay MV ca nhạc hoặc là đóng phim cổ trang gì đấy, bây giờ bị thương thế này dẫn đến trí nhớ bị hỗn loạn, làm cho anh ấy không phân biệt được đâu là kịch bản đâu là cuộc sống thực tế.”Nguyễn Khanh hỏi: “Bác sĩ làm sao xác định được anh ấy mất trí nhớ vậy ạ?”Bác sĩ nói: “Chính anh ấy bảo rằng mình không nhớ được gì cả.”Nguyễn Khanh: "...”Ồ well, là tự mình nói à.Mất trí nhớ, một cái cớ tốt biết bao ha.Nếu đổi lại là cô, trong tình huống như vậy, có lẽ cô cũng sẽ mượn cớ mất trí nhớ như thế."Vậy .…" Cô nói: "Anh ấy đang ở đâu vậy ạ, để tôi gặp anh ấy trước đã.

Mọi người khoan hãy gọi cảnh sát nhé.”Niệm Thất nhận ra rằng hoàn cảnh trước mặt anh tuyệt đối không đúng, thậm chí ngay cả những câu trả lời mà anh cảm thấy không có gì, nhưng trong mắt những người đó thì nó cũng không đúng luôn.Tệ nhất chính là, anh không biết được vấn đề đó nằm ở đâu.Trước đây, bất kể anh đi đâu, anh đều có thể nhanh chóng hòa nhập vào hoàn cảnh, ẩn mình trong đám đông, nhưng lần này, anh không thể hòa nhập, cũng không thể ẩn mình được.Vì vậy, khi vị đại phu mặc áo choàng trắng hỏi: "Đầu anh có đau không?", Niệm Thất đã nhân cơ hội đó thừa nhận rằng mình đã bị thương ở đầu.Hơn nữa, anh nhớ lại trước đây mình cũng đã từng nghe qua một số chuyện, nói mấy người bị thương ở đầu sẽ quên đi mọi thứ, thậm chí là cả chuyện thường tình, cho nên anh bèn nói dối rằng trí nhớ mình rất hỗn loạn, rất nhiều chuyện đều mơ mơ hồ hồ.Đại phu áo choàng trắng hỏi anh thêm vài câu hỏi.Tên họ, người nhà, anh đều bảo không nhớ rõ.Rồi người nọ lại hỏi anh có "gà tay" (*) nào không.

Niệm Thất không biết "gà tay" là loại gà gì, anh không biết nó có khác gì với mấy con gà khác hay không, càng không hiểu một con gà và tình huống trước mắt thì có liên quan gì tới nhau.

Nhưng dù sao, anh cũng thực sự không có con gà này, vì vậy anh thành thật hỏi "gà tay là gì?"(*) ý bác sĩ hỏi điện thoại di động, nhưng nam chính nghe không hiểu, thành ra nghe nhầm.Vẻ mặt đại phu và tỳ nữ đều buồn bã.“A, đúng rồi.” Lúc này, tỳ nữ mặc áo hồng mới chợt nhớ tới: “Cô gái đưa anh ấy đến đây đi ăn cơm rồi, cổ nói nếu như anh ấy tỉnh lại thì gọi cho cổ biết.”Đại phu nói: "Không lẽ là cô ấy lấy di động của anh ấy sao?""Cũng có thể, để tôi đi gọi điện thoại cho cổ thử coi sao, cổ có đăng ký số điện thoại của mình ở phòng y tá đó." Tỳ nữ nói xong liền xoay người rời đi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play