Tôi thức dậy với một khởi đầu mới. Máu dồn lên đầu khi tôi thở lấy không khí. Tầm nhìn của tôi choáng váng và cảm giác buồn nôn trào lên từ dạ dày, mối đe dọa xuất hiện. Tôi ho hai lần, ôm chặt đầu gối của mình một cách hoảng loạn.
Đột nhiên, đầu tôi ngừng đau. Mắt chớp liên tục, chúng bắt đầu ổn định. Những tia nắng vàng tràn vào từ chiếc cửa sổ mở phía bên phải, bao trùm căn phòng trong ánh sáng tao nhã, ánh sáng đổ bóng đẹp trên tường. Đã sáng rồi ư? Tôi mệt mỏi dụi mắt một và ngồi dậy. Đó là khi tôi nhận ra.
Đôi tay tôi mảnh khảnh, mong manh và đáng yêu. Chúng không thuộc về tôi. Bàn tay tôi trước đó là một thứ gầy gò, với những cái móng tay dày cộm và ghẻ lở. Bây giờ chúng là một làn da mịn màng căng mướt trên cổ tay thon thả, đến những chiếc móng tay hình bầu dục đều đặn. Những ngón tay thon gọn khéo léo và nhanh nhẹn khi chơi dương cầm. Nhưng tôi lại chơi rất tệ. Cũng như hầu hết mọi thứ, Charlotte vẫn luôn chơi nó tốt hơn tôi..
Tôi cảm thấy khuôn mặt mình rất nóng. Mọi thứ dường như trở nên mong manh hơn. Tim đập thình thịch, tôi trượt khỏi giường. Gót chân tôi dẫm mạnh lên sàn nhà gỗ cứng khi tôi đang tìm kiếm một thứ phản chiếu.
Tôi tìm thấy một chiếc gương nhỏ cầm tay trong ngăn kéo. Nó kêu lạch cạch khi tôi kéo nó ra, nắm chặt lấy nó với cả hai bàn tay. Khi tôi nhìn thấy nó, tôi không thể che giấu hơi thở hổn hển thoát ra từ miệng mình.
Gương mặt trong gương là một gương mặt nhỏ và có hình dáng như một hình trái bầu dục hoàn hảo. Đôi má ửng hồng thon xuống chiếc cằm nhọn trong khi giữ lại một nét trẻ con, một thiên thần giản dị. Đôi môi căng mọng và hồng hào. Song, bên dưới nét đẹp ngây thơ ấy là sự tỏa sáng của vẻ đẹp thật sự. Xương gò má cao và tròn trịa thanh tao, lông mi dài và cong như bộ lông chim công. Chúng đang run lên ngay bây giờ, một sự chuyển động phức tạp rung động với nét duyên dáng ngoài ý muốn. Mái tóc vàng óng, dài đầy đặn và sáng loáng, đóng khung cái đầu thiên thần của tôi. Nhìn tôi trông giống một cô gái trong quyển truyện, người con gái trong câu truyện công chúa lọ lem.
Tôi là một bông hồng nở rộ.
Tôi lấy làm lạ khi tay tôi sờ xuống cổ. Nhưng tôi đã nhanh chóng bị phân tâm bởi tiếng la hét và tiếng kêu la ầm ĩ của bọn trẻ đang chơi đùa bên ngoài. Hôm nay chắc là Chủ Nhật.
Tôi nhảy chân sáo trên đôi chân trần, mang vớ vải lanh vào và đút chân mình vào chiếc dép da nguyên chất. Tôi cảm thấy thật khác biệt. Tôi cảm thấy thật tự do.
Tôi cảm thấy thứ gì đó vướng ở trên cổ. Một sợi dây chuyền vàng mỏng bao quanh nó. À, Charlotte thường xuyên đeo sợi dây chuyền này. Chị ấy chẳng bao giờ nói cho tôi biết chị ấy tìm thấy nó ở đâu, nhưng chị ấy chưa bao giờ gỡ nó ra. Tôi cho rằng nó có thể là quà của bố hay một món đồ trang sức chị ấy mua để đeo với số tiền tiêu vặt ở khu chợ. Tôi tháo cái móc khóa nhỏ ra, để sợi dây trượt trên lòng bàn tay tôi. Nó có mặt dây hình hoa hồng.
Một cảm giác u uất trỗi dậy trong tôi. Tôi chẳng muốn gì ở chị ấy là của tôi. Không phải sau khi biết được chị ấy ích kỷ thế nào. Đúng là một con nhỏ thích thao túng người khác. Tất cả những lần chị ấy cười trước mặt tôi, tỏ ra là một người bạn và chị gái tốt, chị ấy đang cười vào trong mặt tôi. Một con nhỏ lừa đảo, xấu tính.
Ngón tay tôi mơn trớn mặt dây chuyền. Nó lạnh ngắt trong bàn tay tôi. Một cảm giác bất chợt của sự liều lĩnh nắm bắt tôi và tôi ném nó ra ngoài khung cửa sổ mở. Sợi dây chuyền vàng phản chiếu ánh sáng của mặt trời, lấp lánh một lần, rồi biến mất. Để những người nông dân nghèo tìm thấy nó và bán nó lấy tiền. Tôi không thể quan tâm hơn.
Tôi lục tủ của chị ấy. Hay đúng hơn bây giờ là của tôi. Chị ấy có thật nhiều áo choàng đẹp. Bố sẽ luôn mang về cho chị ấy quần áo giày dép và hoa và trang sức sau chuyến đi của ông ấy. Những thứ như vậy đã bị lãng phí với tôi. Tâm trạng của tôi dần trở nên u ám hơn.
Cuối cùng tôi đã chọn một chiếc đầm lưng cao màu xanh dương nhạt với một cái vạt áo lụa cứng màu trắng. Nó là một chiếc váy dài, rũ xuống với những lớp vải mỏng. Tôi xoay một vòng, ngưỡng mộ cách nó lung linh và gấp khúc.
Sau khi dùng lược của Charlotte- ý tôi là, chiếc lược của tôi chải vào lọn tóc vốn đã hoàn hảo của tôi thêm lần nữa, tôi đi ra khỏi phòng và đi vào hành lang. Bố đã rời khỏi nhà, như thường lệ. Và Charlotte.. một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Chẳng thấy đâu cả.
Trong thỏa thuận tôi đạt được với Medea, tôi sẽ lấy lại danh tính cũ của mình. Điều đó có nghĩa gì với Charlotte chứ? Chị ấy sẽ ra đi mãi mãi ư? Một giọt mồ hôi nhỏ xuống sau tai tôi.
"Buổi sáng tốt lành, Jane." ai đó nói. Tôi quay xung quanh, giật mình.
Đứng trên cầu thang với bàn tay của chị ấy vịn vào lan can, là tôi. Không, là Charlotte. Nhưng thay vì một người con gái đẹp, một người con gái mười lăm tuổi hay cười mà tôi từng biết với cái tên, chị ấy là một sinh vật xấu xí, hay cáu bẳn. Chị ấy mặc một bộ váy đen sần và mang giày của con trai. Đôi mắt đờ đẫn của chị ấy nhìn tôi và lướt quanh phòng. Tôi thật khó để tưởng tượng cô gái này đã từng là tôi. Sâu bên trong, tôi cảm thấy một chút thương hại.
"Charlotte." tôi chào chị ấy cộc lốc. Chị ấy nhìn có vẻ ngạc nhiên. Tôi đáng nhẽ là cô em gái Jane mà chị ấy biết nói chung vui vẻ và hoạt bát hơn.
"Chị sẽ đến bờ sông để đọc sách," Chị ấy nói nhỏ nhẹ. "Tạm biệt."
"Charlotte?" tôi gọi chị ấy một cách ai oán. Chị ấy quay người lại, vai cứng đờ.
"Tránh xa khỏi khu rừng. Có những điều đáng sợ xảy ra ở đó, và chị lo cho em." Chị ấy ngập ngừng, gật đầu một cái. Tự hỏi ý tôi là gì.
Tôi nhìn chị ấy rời đi, đôi mắt lạnh lùng hơn cả nụ cười của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT