Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi cô. Những từ ngữ, những câu hỏi xoáy liên tục trong cổ họng tôi, ngứa ngáy như muốn tuôn hết ra ngoài, tôi không cho phép chúng. Tôi bắt đầu với những câu hỏi nhỏ.
"Cô thật sự là gì vậy?"
"Ta là phù thuỷ." Cô ta đáp lại đơn giản. Tôi sửng sốt với giọng điệu thản nhiên của cô ta. Cứ như là cô ta đang bàn luận về thời tiết.
"Đúng vậy," Cô nói khi nhìn thấy biểu cảm của tôi. "Ta có phép thuật từ trong mạch máu. Ta có nhiều phép thuật trong ngón tay nhỏ nhất hơn tất cả trong toàn bộ cơ thể. Ta có thể giết cưng theo ý thích, nếu ta muốn."
Tôi nhìn vào mắt cô, tìm kiếm sự lừa dối. Nhưng chẳng có gì cả. Phép thuật đã ở ngoài vòng pháp luật từ Thời Kỳ Đen Tối. Những người được sinh ra với phép thuật có thể làm ra những hiện tượng siêu nhiên mà người khác không thể. Trong vài thế kỷ trước, những người có phép thuật và những người không có sống hòa bình với nhau. Nhưng rồi nhân loại phát triển và không còn tin những điều hoang tưởng về người sử dụng phép thuật. Họ cảm thấy như thể những người sử dụng phép thuật ngày càng trơ tráo và đang lên kế hoạch để thống trị người thường, biến họ thành nô lệ. Thậm chí sự kỳ thị ngày càng nhiều hơn, con người tụ lại với nhau để tẩy rửa vùng đất của tất cả những người sử dụng phép thuật. Tôi không biết tại sao người phụ nữ này có thể sống sót qua trận Thanh Trừng Ma Thuật cuối cùng, hoặc làm sao cô ấy có thể ở đây.
Chỉ còn một điều cuối cùng để làm.
"Chứng minh nó đi."
Cô thở dài. "Cưng cứng đầu thật."
Cô búng tay và tôi la lên. Một ngọn lửa chói lọi nổ trên không trung, có vẻ như biến mất vào hư không. Tôi có thể cảm nhận được hơi nóng phả vào sọ tôi, chỉ cách vài inches từ mặt tôi. Nó quả thật là ảo giác. Mùi khói bụi thật nồng nặc. Tôi ho, mắt chảy nước. Ngọn lửa lớn dữ dội ấy đi nhanh như khi nó đến.
Nhìn chằm chằm vào ả phù thuỷ với sự thận trọng mới, tôi cố và thất bại trong việc nhìn như không bị bối rối. Những ngón tay đang run rẩy của tôi chà vào cái bàn gỗ sồi. Nó thậm chí còn chưa nóng lên.
"Cô hãy nói cho tôi biết ban nãy cô có ý gì," Tôi yêu cầu. "Về chị tôi." Charlotte.
"Chị cưng đã lừa dối cưng. Nó không như những gì cưng nghĩ." Đôi mắt của cô sáng lên vẻ hân hoan độc ác. "Ta đã biết."
"Cái gì? Cô đã gặp chị ấy ư?" Không thể che giấu được sự tuyệt vọng trong giọng tôi lôi Medea vào tôi như con cá mập với máu tươi. Cô ta vui mừng bởi sự bối rối của tôi và khốn khổ, nhưng tôi không còn quan tâm đến điều đó nữa.
"Ta gặp rồi. Nó vô tình đi ngang qua nhà ta. Khi ta cho nó xem sức mạnh của ta, nó run rẩy trong lo sợ và cầu xin được sống. Nó không dũng cảm như cưng. Nhưng nó đã may mắn vượt qua bài kiểm tra của ta và ta ban cho nó một điều ước. Tất nhiên là phải trả một cái giá."
"Ta đã tốt với con nhỏ. Ta đã lắng nghe nó khi không ai làm vậy. Ồ, nó lúc đó thật khổ sở. Nhỏ đã kể ta nghe tất cả về gia đình của mình. Khổ sở vì bị xa lánh, bỏ rơi từ người em tốt hơn và được yêu mến của mình. Thế nên chế đã giúp nhỏ một tay và cho nó mọi thứ nó muốn."
"Cái gì?" Những từ ngữ khó khăn phát ra từ cái miệng khô khan của tôi. Điều này thật vô nghĩa. Tuy nhiên.. có một cảm giác khó chịu được đặt sâu trong dạ dày của tôi. Nó không thể là thật.
"Charlotte đã mệt mỏi vì cuộc sống cũ của nó rồi. Nó muốn trở thành một người khác. Đó là điều bất khả thi của người từng mơ đến, nhưng trò chơi trẻ con với phép thuật hiện hữu. Một công tắc liền mạch, thật sự. Ảo giác, những ảo giác, lau đi ký ức."
Không. Không. Không. Không.
"Nó gần như hài hước. Một lần nữa, tại sao cưng lại ở đây?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT