Jane đang hành xử rất lạ. Tôi nhận ra những dấu hiệu cảnh báo và sự thay đổi trong cách cư xử từ rất lâu trước đó rồi, nhưng tôi sợ khi phải nói nó ra. Những ánh sáng trong đôi mắt của em ấy đã phai đi, để lại một cái lỗ trống không. Cô gái trẻ luôn đến muộn hoặc vắng mặt hoàn toàn trong mọi dịp. Cô thiên thần hay cười từng là hơi thở của sự sống tại mọi sự kiện xã hội đang nhìn chằm chằm vào một khoảng không cho đến khi tên cô được nhắc đến, lúc đó cô nhìn lên như thể vừa tỉnh mộng vậy.
Là nó, tôi nhận thấy, cứ như là cơ thể của em ấy không còn là của chính mình nữa. Bị chiếm hữu bởi những tiếng nói hung ác từ trong lòng mà nó vẫn chưa quen với việc trú ngụ ở trong trí óc của em ấy. Dạo này em nó trông thật yếu ớt, như là một cái tháp bấp bênh được làm từ những lá bài sẵn sàng để ngã xuống vào mọi lúc. Với Jane, tôi luôn cảm thấy mình là đứa yếu hơn. Nên sự thay đổi này đáng lo ngại nhưng cũng có chút thỏa đáng. Dù gì thì nó cũng có mọi thứ khác cơ mà.
Những quầng thâm tròn đen in trên đôi mắt không nghỉ được của em. Em vẫn đẹp, đúng vậy; nhưng có chút mệt mỏi và một chút giống con người. Sau đó, các triệu chứng ngày càng nặng hơn cho đến khi tôi không còn nhận ra em ấy là một người trước đó nữa.
Và hôm nay, có gì đó hoàn toàn không đoán trước được đã xảy ra. Chúng tôi đang uống trà với một số vị khách được mời, tất cả con gái của những người đàn ông giàu có và những gia đình đáng chú ý tới, như thường lệ. Đó là một việc dông dài, tuôn ra những lời ngon ngọt, nịnh hót, với giọng điệu trịch thượng. Tôi miễn cưỡng có mặt tại đó.
Tôi bắt gặp một vài ánh nhìn kì lạ và một ánh nhìn ác độc từ cô gái tóc đỏ trong cái đầm xanh đã khịt mũi với tôi. Bọn nó chắc hẳn rất thắc mắc liệc Jane và tôi có quan hệ ruột thịt hay không, và nếu sự nghi ngờ của bọn nó là thật, chắc chắn tôi sẽ là một đứa con riêng. Tôi đã nghĩ đến việc công khai gọi bọn nó ra khỏi những cuộc trò chuyện vô vị, nhưng nhanh chóng bỏ qua cái ý nghĩ ấy. Những lời châm biếm ấy hiếm khi đủ thông minh để chứng minh rằng bọn họ không hơn gì những tiếng kêu tuyệt vọng khi chứng thực một tâm trí nhỏ nhen và bất an. Điều đó sẽ không khiến tôi cãi lộn với những cái đầu trống không của mấy cô gái này trong sự kiện vui vẻ này được tổ chức để giải trí, những cuộc trò chuyện và sự trầm tư.
Vì vậy, tôi cắn lưỡi của mình và kiên nhẫn chịu đựng cuộc nói chuyện ngu ngốc này. Trong khi đó tôi giấu tất cả những cơn bão đang khuấy động trong lòng. Một tuần trước, Collin đã bắt tôi lập lời thề là không bao giờ được tiết lộ chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm ấy, và anh không liên lạc gì với tôi kể từ hôm đó. Tôi tự hỏi ngắn gọn liệu anh ấy đã bị thương, bị mất đi sức lực của mình hoặc tệ hơn vậy, khi sự nguy hiểm của công việc anh rất tàn khốc. Tôi xóa đi ý nghĩ này trong đầu của mình. Những ý tưởng lại làm phiền tôi hơn chúng được phép. Nhưng thay vì cảm thấy tự do, tôi lại thấy thiếu gì đó. Tôi dễ bị lãng quên đến vậy ư?
Tôi giật mình khi Jane đột ngột đứng dậy. Em ấy nhìn chúng tôi như thể chúng tôi là người lạ vậy. Cuộc trò chuyện lắng xuống. Mọi người nhìn em với sự mong đợi, cảnh giác và sự bối rối trộn lẫn với nhau.
Không nói một lời nào, em ấy cầm chiếc váy dài của mình lên và bỏ chạy. Mái tóc vàng chém vào không khí phía sau em, và tôi không thất bại trong việc phát hiện ra nó không óng ánh như trước. Tôi không biết em ấy định đi đâu. Nhưng trước khi em đi, tôi bắt được cái nhìn thoáng qua trên khuôn mặt em. Đôi mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi cảm giác được sự quả quyết, sự tuyệt vọng, sự khẩn cấp cháy lên phía sau mống mắt màu xanh pha lê.
Chị không hiểu.
Có chuyện gì đã xảy ra với em vậy?
Khi bọn tôi còn là những đứa trẻ, bọn tôi có một vú em chăm lo cho bọn tôi. Lúc đó con gái không được phép đi học, cha của bọn tôi hướng dẫn người phụ nữ nhỏ, già để chăm bọn tôi và dạy bọn tôi cơ bản của môn toán và dạy đọc, như chuyện thường trong nhiều gia đình giàu có, để bọn tôi không trở nên quá ngu ngốc. Bà ấy từng kể cho bọn tôi nghe về câu chuyện con ếch bị đun nóng.
Nếu bạn bỏ một con ếch vào cái nồi nước đang sôi sùng sục, nó sẽ điên cuồng tìm cách thoát. Tuy nhiên, nếu bạn cẩn thận đặt nó vào nồi nước âm ấm và bật lửa dưới nồi, nước sẽ dần dần nóng lên. Con ếch sẽ không hay biết và để bản thân nó bị đun đến chết, không biết gì và tự mãn.
Trước khi em ấy đi, tôi thấy em ấy được một lúc. Tôi thật sự thấy em ấy.
Em ấy bị đun sôi, và vừa mới nhận ra điều đó. Sự kết thúc đang đến gần. Nhưng sau khi ngồi trong cái nồi quá lâu khi nó đang nóng dần lên, tôi không làm gì được nhưng cảm thấy em ấy đã chạy đi mất rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT