Chúng tôi chôn cô ấy trong lùm cây ở gần bờ sông. Cô gái tội nghiệp. Mấy khớp tay của tôi trắng bệch, tái lại, ngược với bóng đêm đang mờ dần khi tôi quỳ kế bên mộ đá dùng tạm. Váy của tôi bị trầy, đất dính trên nó. Tôi không biết tại sao con gái phải mặc đầm. Có lẽ để dễ bị tổn thương hơn khi khám phá. Colin đứng lên, phủi đất ra khỏi đầu gối và khuỷu tay của anh. Tôi quay lại và muốn hét vào mặt anh. Tôi muốn chạy. Nhưng đôi mắt của anh chứa sự bình tĩnh trong đó khiến tôi do dự và đợi lời giải thích.
"Cô không hiểu," anh bắt đầu nói. "Nếu chúng ta để cô ta tự do đi khắp nơi, cô ta sẽ hại nhiều người hơn. Tôi không thể để điều đó xảy ra được."
"Tại sao?" Giọng tôi trở nên tức giận, điên cuồng bởi tội giết người mà tôi vừa chứng kiến và sự bình tĩnh tách biệt toát ra khi tên sát nhân nói. "Cô ta chỉ là một cô gái." Tôi nhớ khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi của cô. Hơi thở thoi thóp, run rẩy qua đôi môi đầy máu của cô. "Nếu anh có bằng chứng của tội ác này, đem nó ra trước mặt của những người thẩm quyền đi. Anh đã giết người. Anh đã lên án cả hai ta! Máu của người vô tội vấy đầy tay anh và tôi do bị liên lụy đến."
"Đó không tính là giết người," Collin kiên nhẫn giải thích như đang dạy một đứa trẻ môn số học. "Nếu cô ta không phải là con người."
"Tôi!"
"Để tôi nói xong đã. Thứ đó cô vừa thấy ban nãy chỉ là sự ghê tởm. Một căn bệnh, ăn sâu vào người thường và người dân để tạo ra sự khổ sở và hỗn loạn. Một đặc vụ của sự tàn ác, sinh ra bởi những hành động xấu xa và sức mạnh dị thường. Một người sử dụng phép thuật, một kẻ biến dị bởi cái nhìn của nó."
"Kẻ biến dị? Ý anh là chúng cũng có phân chia cấp độ sao?"
Sự hân hoan sáng lên trong mắt anh. "Như cô thấy đấy, có tới hàng trăm thứ như bọn chúng đang lẩn trốn. Cả nghìn, có lẽ vậy. Những phù thuỷ, *arcanist, kẻ biến hình, *elementalist, nhà ảo thuật.. mỗi loài đều có khả năng gây chết người và nguy hiểm. Nhưng chúng đều có một điểm chung: Đều giết người. Những người như ta. Thậm chí là trẻ em. Nó không giống như chúng biết phân biệt đối xử." Có một cơn giận sâu thẳm từ trong mắt anh tỏa ra như đang làm nóng lò rèn sắt.
[Arcanist: Là học giả của tất cả mọi thứ phép thuật. Họ liên tục tìm kiếm những hình thức ma thuật mới để khám phá cách chúng hoạt động và trong nhiều trường hợp, thu thập năng lượng của những ma thuật đó để sử dụng cho riêng mình.
Elementalist: Là kẻ mê hoặc gây ra những thay đổi vật lý trong vũ trụ thật bằng tác động của Mana (năng lượng ma thuật) vốn có bên trong họ.] - Internet
"Những người như tôi," anh đưa bàn tay chỉ mình, "Được giao nhiệm vụ để bảo vệ những người vô tội khỏi thứ ma thuật độc ác đó. Chỉ có mỗi chúng tôi biết sự thật về thực tại bị che giấu của mọi người. Chúng tôi không thể để con người tìm kiếm những sinh vật này. Kết cục của nó, và tôi nói nhỏ điều này- thật sự tệ hại."
"Ý anh là sao.. những người như anh?"
Collin nhìn tôi trong một thời gian dài. Anh có vẻ như đang vật lộn với một quyết định khó khăn, một cuộc chiến nổi lên sau mắt anh. Cuối cùng, anh thở dài và nhún vai. Sau đó anh cúi xuống và dang bàn tay thô ráp của mình ra.
"Tôi có thể cho cô thấy."
Tôi đứng dậy, lẩm bẩm một mình, khi anh ngăn tôi lại. Cái chạm của anh khiến tôi lùi bước.
"Cô có chắc về điều này không?"
Tôi bắt mình phải nhìn vào mắt của tên sát nhân. Và anh ấy là một tên sát nhân, cho dù anh cố biện minh rằng hành động của mình là đúng. Tôi nhận ra sự quan trọng vào giây phút này. Collin cần phải biết nếu tôi đã sẵn sàng, để nghe lời tôi nói từ chính miệng mình. Bởi vì sâu trong thâm tâm, tôi biết rằng khi mặt trời mọc, thế giới của tôi không còn như cũ nữa rồi.
"Có."
Tôi nắm lấy tay anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT