Nếu anh ấy xem qua các báo cáo nội bộ của cục vài năm trước đây, sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy tên của mình xuất hiện ở cột tuyên dương phòng chống ma túy và bị thương khi làm nhiệm vụ.
Lâm Tự trong thời gian hoạt động ngầm làm nội gián ( đặc vụ ngầm) đã nghiện ma túy.
Đồng thời sau khi kết thúc nhiệm vụ làm đặc vụ ngầm của mình, anh đã bị mắc chứng rối loạn tâm thần hoang tưởng.
Cũng chính là rối loạn hoang tưởng.
Anh ấy coi hầu hết mọi người xung quanh mình là kẻ thù, bao gồm cả tôi.
Gồm có người anh ấy từng nói thích nhất, muốn dùng cả tính mạng để bảo vệ tôi.
Từng là một người dịu dàng sớm đã không còn nữa rồi, anh ấy đã bị kéo vào địa ngục vô tận, ánh mắt anh ấy nhìn tôi giống như là hang động ngàn năm lạnh lẽo.
Ánh đèn phòng ngủ lờ mờ, tôi kéo cổ áo anh ấy, rõ ràng là anh ấy bị tôi đè dưới thân nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh.
Cho dù nghiện ma túy anh ấy vẫn thuần khiết giống như là một vị thần cao cao tại thượng.
Anh ấy nhếch khóe miệng sẽ giống như cảnh đẹp ý vui.
Tôi cúi người xuống muốn hôn anh ấy, nhưng lại bị anh ấy lật người lại đè dưới thân một cách dễ dàng.
Anh ấy lần mò trong túi áo ngực của tôi và tìm thấy ống kim tiêm.
Thuần thục dùng kim tiêm đâm vào cánh tay phải của mình.
............
Ống kim tiêm này đối với anh ấy mà nói chính là chất gây nghiện.
Thực chất không phải, đó là loại thuốc tâm thần có chứa thuốc an thần được đặc chế riêng cho anh ấy.
Quá trình cai nghiện không thể đạt được trong một sớm một chiều mà phải giảm liều lượng từ từ.
Tôi chợt nhận ra tại sao anh ấy lại hận tôi như vậy.
Bởi vì ở trong mắt anh ấy.
Tôi không phải người thân yêu anh ấy nhất của anh ấy.
Mà là người đã khiến anh ấy nghiện ngập.
Sau đó mỗi ngày đều lấy một ít thuốc phiện giả trêu anh ấy...
Và là một người xấu mà thôi...
Truyện được đăng tải tại page Deĩng, theo dõi mình để đọc được một số bộ truyện khác mình dịch nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT