Giang Tiểu Phàm là bị đói tỉnh, hắn vuốt bụng nhìn khắp nơi, ngoại trừ nhìn thấy một mảnh đất hoang, cây cối khô héo, thì mọi vật sống đều không tồn tại.

Hắn đã tới thế giới này nửa tháng trước, ở trong thế giới nguyên bản hắn chỉ là một người công dân bình thường, mỗi ngày buổi sáng đều đi làm rồi tan tầm, buổi tối sẽ đi bày bán ở vỉa hè, nặn tượng đất đem bán.

Đây là thủ nghệ do chính tay sư phụ của hắn truyền, cho nên hắn nhất định phải nặn cho tốt, không thể lãng phí một đống tượng đất được.

Hắn cũng không biết sư phụ hắn dạy cái này có ích lợi gì, vừa nghĩ đến sư phụ là một đại thần không nên nết, có khả năng tượng đất nặn ra có thể lừa gạt người chơi thì không để trong lòng nữa.

Thẳng đến lần công tác sau được tiền lương quá thấp, hắn mới phát hiện tay nghề này của chính mình có thể phụ giúp kiếm tiền.

Một cái tượng đất được nặn tốt sau khi tô màu lên hoa văn là có thể bán mười lăm đồng một cái, một buổi tối ít nhất có thể bán mười cái, thu vào so với công việc chính có khi còn cao hơn.

Sau khi bị sư phụ biết liền hung hăng mà trừng phạt hắn một phen, sau đó cắt rách ngón tay của hắn đem máu nhỏ trên người tượng đất, tượng đất vậy mà có thể sống lại.

Lúc ấy hắn mới biết được máu của mình không giống người thường, khi nặn tượng đất tương xứng với máu của chính mình thì lại càng thêm không giống người thường, thì ra sư phụ mình cũng không phải cái loại đại thần thích lừa gạt, y có thể là một cao nhân ngoại đạo.

Sau khi năng lực được phơi bày, sư phụ bắt đầu bồi dưỡng hắn như thế nào sử dụng được lợi thế của mình, tượng đất muốn nặn như thế nào thì nặn, máu muốn dùng như thế nào thì dùng.

Cứ như vậy, ba năm trôi qua, hắn cũng đã có thể đem năng lực nặn tượng đất thi triển một cách điêu luyện.

Nhưng rồi hắn lại bắt đầu nghi ngờ bản thân. Ở thế kỷ 21, người hiện đại có được năng lực này thì có ích gì, hắn lập tức đổi thân thể đổi nơi ở, từ 25 biến thành 18 tuổi.

Chỉ là thân thể này bị suy dinh dưỡng quá mức gầy yếu, nhìn không giống 18 tuổi.

Trước mắt mọi thứ đều xa lạ, hoàn cảnh ác liệt, nhìn không thấy cây cối và nhà cửa, chỉ có bùn đất cùng đá khắp nơi, hắn không biết vì sao chính mình lại đến đây, cũng không biết rốt cuộc nơi này là chỗ nào.

Ngày đầu tiên mở mắt ra, thấy bản thân đang nằm dưới tán cây khô, bốn phía không chỗ chắn gió, gió lạnh cứ thế thổi đến, thân thể đơn bạc, mỏng manh cứ như vậy bị gió thổi đến thê thảm, trong đầu nguyên chủ vẫn còn giữ ký ức nhưng không có gì dùng được, bởi vì nguyên chủ mất trí nhớ, đến bản thân mình cũng không biết là ai, càng đừng nói đến những thông tin khác.

Bị suy nghĩ kéo về, Giang Tiểu Phàm cảm nhận được thân thể này mềm như bông, gương mặt cũng đột ngột nóng lên.

Phát sốt? Giang Tiểu Phàm nhíu mày.

Ngẩng đầu nhìn vùng đất khô nứt mênh mông trước mắt, ngay cả thảm thực vật bình thường còn không có, càng đừng nói đến việc tìm được thuốc, có nước uống cũng rất xa xỉ rồi.

Dùng sức chống đỡ thân mình từ thân cây khô héo đứng lên, hắn vác theo thân thể bệnh tật liếm đôi môi khô nứt của mình, đi lang thang khắp nơi không có mục tiêu một hồi lâu, vậy mà ngoài ý muốn hắn thấy được một thân cây.

......

【 anh em, tôi rốt cuộc đã chen vào được để xem rồi, lần này có bao nhiêu người? 】

【 báo cáo lầu trên, khu vực cằn cỗi lần này có 30 người. 】

【 tôi nhớ rõ lần trước khu vực này có 50 người mà, lần này sao lại ít hơn vậy? 】

【 cái này cũng bình thường mà, mỗi lần rơi xuống một nơi cằn cỗi thì người sẽ có nhiều có ít, không nhất thiết phải cố định. 】

【 mở đầu là 30 người, cũng không biết đến cuối cùng còn sống được bao nhiêu, không biết ở đây có vị nào là Sinh Tồn Giả hay không? tôi có thể nạp phí Hoa tệ bảo hộ hắn. 】

【 hy vọng lần này tôi có thể tìm được một Sinh Tồn Giả để bảo hộ, tôi muốn được giống Nam Dữ, tìm được từ khu cằn cỗi sau đó vẫn luôn bảo hộ đến khi trở nên giàu có, ở một nơi phong phú, nghe nói Nam Dữ chỉ dùng 800 trăm triệu Hoa tệ để bảo hộ vị Sinh Tồn Giả kia, sau đó Nam Dữ đã thu lại được đến hai ngàn trăm triệu Hoa tệ, cmn thật quá sung sướng. 】

【 a a a a a a, Nam Dữ là nam thần của tôi! Ánh mắt của hắn thật đỉnh!!!! Tôi may mắn đi theo hắn từ khu cằn cỗi cùng nhau bảo hộ vị Sinh Tồn Giả kia, cũng được không ít hồi báo, chỉ tiếc là tôi quá nghèo, không có nhiều tiền như Nam Dữ, cũng không được thông minh lắm. 】

【 tôi cũng có chơi, tôi là từ khu vực ốc đảo bắt đầu bảo hộ, nhưng mà do không phải từ khu cằn cỗi nên không có được hồi báo nhiều. 】

【 đây cũng xem như là dựa vào vận khí, có thể nhìn ra ai lợi hại ai kém cỏi, lỡ như bảo hộ thất bại, một đống Hoa tệ quăng vào không phải lỗ sao. 】

【 bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, mau xem đi! 】

Lúc này, một số người đã ổn định tại phòng phát sóng trực tiếp, bỗng một người xem gửi một cái bình luận:

【 đệch! Hắn đang làm gì vậy!!! 】

Người xem này từ trên màn hình rõ ràng tìm thấy được bóng người gầy yếu trẻ tuổi của Giang Tiểu Phàm.

......

Giang Tiểu Phàm lúc này cũng hề biết rằng hiện tại bản thân đang ở trên một tinh cầu lưu đày, hắn chỉ cảm thấy nơi này này quá hoang vắng, đến tìm cái ăn cũng đã khó rồi.

Còn hên vận may của hắn khá tốt, bị hắn tìm được rồi một cái thân cây.

Trong lòng không ngừng nói thầm, mấy nơi phụ cận đều bị hắn đi qua vô số lần cũng không có thấy một cái cây nào, vậy mà hôm nay như thế nào lại gặp được?

Chẳng lẽ lúc trước hắn không có tìm bên hướng này?

Trước mắt loại cây này hắn có biết qua, ở trong thế giới nguyên bản của hắn đã từng gặp qua loại cây này, chỉ là có hơi kỳ lạ, nó rất giống với loại cây sống trong rừng rậm, mà tuyệt đối sẽ không xuất hiện tại một nơi hoang vắng khô hạn như vậy.

Tuy rằng loại cây này có sức sống rất mạnh, nhưng tại một nơi cằn cỗi, khô hạn như vậy thì không thể nào có khả năng sinh trưởng được.

Nhưng cố tình là cái cây trước mắt này lại lớn lên khá tốt, lá cây giàu sức sống, cành khô mạnh khỏe, càng quan trọng hơn là, hắn sẽ có nước uống.

Bởi vì trên cây sẽ chứa nước.

Nơi này cái gì cũng không có, chỉ có đá với bùn đất, muốn mang nước cũng có chút khó khăn.

Bất quá, Giang Tiểu Phàm từ trong cái túi rách nát lấy ra một cái ống dài chừng ngón tay, đây là thứ lấy ra được từ trên thân thể này, chỉ duy nhất món đồ này.

Đây là một cái ống hút có hơi thô, vừa đúng lúc có thể dùng để mang nước.

Từ trên mặt đất nhặt lên cục đá, sau đó Giang Tiểu Phàm sử dụng đầu bén nhọn của đá ở trên vỏ cây bắt đầu cậy ra, vỏ cây nhanh chóng được cạy ra thành một miệng nhỏ, sau đó lại đem ống hút trong tay nhét vào cố định.

Làm tốt mọi thứ xong, Giang Tiểu Phàm lại ngồi xếp bằng xuống đất, há miệng đối với ống hút chờ đợi dòng nước chảy ra.

......

【 hắn đang làm gì vậy trời!!! Đó là cây tín hiệu đó a a a a!!! Hắn vậy mà dám phá hư cây tín hiệu của ban tổ chức đưa xuống!!!! Ôi má ơi, tôi thật vất vả mới tìm được tín hiệu, hắn cứ vậy dứt khoát chặt đứt tín hiệu a! 】

【 Tên ngốc từ đâu ra vậy! Cây tín hiệu mà cũng dám phá hư? Bệnh tâm thần à! 】

【 không phải, các ngươi xem thằng nhóc đó đi, đột nhiên dùng ống hút nhét vào bên trong vỏ cây, hắn đang muốn làm gì vậy! 】

【 tôi mặc kệ hắn làm gì, ta chỉ lo lắng cho tín hiệu bên tôi có phải bị chặt đứt hay không! 】

【 hu hu hu, đợi lâu như vậy rốt cuộc mới đợi được đến năm phát sóng trực tiếp sinh tồn, đừng có mẹ nó làm rớt mạng của tôi! Ai đem thằng ngu này ném vào đây vậy! Cây tín hiệu cũng không biết hả!!! 】

【 chuyện gì xảy ra vậy? Tôi đang xem video của Sinh Tồn Giả bên kia, ai động vào cây tín hiệu vậy? 】

【 đi xem video của một tuyển thủ 18 đồng, hắn bị điên rồi! 】

Người xem ở phòng phát sóng trực tiếp đều nóng nảy, dưới đôi mắt khiếp sợ của bọn họ tên nhóc ngu ngốc Giang Tiểu Phàm dùng sức phá hư cây tín hiệu của dân chúng toàn cầu, làm cho bọn họ vô cùng chướng mắt trò chơi sinh tồn phát sóng trực tiếp năm nay.

Nhưng giây tiếp theo làn đạn cũng an tĩnh trở lại, chỉ thấy trên màn hình Giang Tiểu Phàm đối với chất lỏng trong suốt này mở miệng ra, chỉ một lúc sau liền thấy có một ít chất lỏng trong suốt từ cái ống trượt xuống, vào trong miệng Giang Tiểu Phàm, từng giọt từng giọt tuy rất chậm, nhưng đối Giang Tiểu Phàm mà nói thì rất quý giá.

Rốt cuộc cũng có nước uống.

Tuy rằng nước đi ra rất chậm, nhưng tích trữ ở trong miệng một lúc thì được một ngụm to, nuốt vào một ngụm cũng không quá thỏa mãn.

Uống xong một ngụm này Giang Tiểu Phàm lại tiếp tục giương miệng ra đựng đầy, lặp lại như vậy năm lần hắn mới đem ống hút rút ra, đem vỏ cây dính lại bình thường.

Có cái cây này, mấy ngày kế tiếp cũng không cần lo không có nước uống, Giang Tiểu Phàm ở trong lòng nghĩ.

【 cho nên cây tín hiệu là cây thật hả? Còn có thể chứa nước sao? 】

【 không biết nữa, tôi còn chưa từng uống thử loại nước này, không biết mùi vị ra sao. 】

【 đừng nói đến chuyện uống, ta còn không nghĩ đến cái cách mang nước này cũng là lần đầu tiên thấy đấy. Mọi năm cũng chỉ có nơi này thiếu nguồn nước, các khu vực khác thì đều có nước, cho nên căn bản là không cần mang nước theo. 】

【 đúng vậy á, nơi tàn khốc đến đâu cũng có nước mà, chỉ là rất khó để tìm thôi, huống hồ chi nếu vận khí tốt được lọt vào mắt xanh của người bảo hộ, người kia có thể dùng Hoa tệ mua nước cung cấp cho đối phương uống, nơi nào cần dùng thì mang theo. 】

【 thằng nhóc này dám lấy nước từ trên cây tín hiệu, có tố chất! 】

【 hỏi một câu nhé, có phải lầu trên muốn bảo hộ cái người mười tám đồng kia không? 】

【 tôi đã nhìn qua, 29 người kia ai nấy đều cao to chỉ có cái người 18 đồng kia là gầy yếu như thế, nếu mà bọn họ gặp nhau khẳng định không thể sống lâu, tôi cũng không muốn lãng phí Hoa tệ. 】

【 cái này phải cẩn thận tính toán, tôi suy nghĩ lại đã. 】

......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play