Edit: Samie

Làm thế nào cô có thể giải thích với ông lí do cô xuất hiện ở đây, còn trong tình huống cô cùng Kỷ Phi Ngôn ở chung với nhau chứ?

Trúc Lâm Sâm sờ lên khẩu trang trên mặt mình, trong lòng hơi ổn định lại, quả nhiên đeo khẩu trang là sáng suốt, Trúc Hạo Nhiên hẳn là không nhận ra cô.

Ý nghĩ này của cô vừa lướt qua đại não, liền nghe Trúc Hạo Nhiên nghi ngờ hỏi: “Sâm Sâm, con làm gì ở đây vậy?”

“......” Chỉ dựa vào một cái bóng lưng liền đã đoán được thân phận của mình, ánh mắt Trúc Hạo Nhiên cũng quá tinh tường rồi!

Trúc Lâm Sâm gần như cứng ngắc xoay người lại, mới mở miệng chính là: “Bố, con tới tìm bố cùng nhau về nhà, bánh xe của con bị hỏng rồi.”

“Thầy Trúc, vừa rồi sư tỷ còn hỏi em thầy đang ở chỗ nào đấy ạ.” Kỷ Phi Ngôn nhịn ý cười trong mắt xuống, giúp Trúc Lâm Sâm nói láo.

“Vậy làm sao không bảo Tiêu Vũ đưa con về?” Trúc Hạo Nhiên hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua tương đối trẻ trung, có thể nói là soái đại thúc số một số hai ở trường học. Có điều, biểu cảm của ông lúc nào cũng rất nghiêm túc, hơn nữa mang theo một bộ kính đen, nhìn dáng vẻ rất đàng hoàng trí thức, Trúc Lâm Sâm từ nhỏ đã sợ ông rồi.

“Hôm nay Tiêu Vũ có việc, cậu ấy đi trước rồi ạ......” Trúc Lâm Sâm trấn định mà nói.

Trúc Hạo Nhiên nghe xong, hơi hơi nhíu nhíu mày, ông cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Bố còn nhiều bài thi chưa phê xong, nhất thời không về cùng con được.”

Dừng một chút, ông nhìn về phía Kỷ Phi Ngôn, nói: “Phi Ngôn, em giúp thầy một chuyện, đưa sư tỷ của em về nhà nhé.”

“Thầy yên tâm, em nhất định đưa sư tỷ về nhà an toàn.” Kỷ Phi Ngôn lập tức nói, giọng điệu vô cùng thành khẩn.



“......”

Từ trường học về đến nhà Trúc Lâm Sâm, đạp xe hết gần hai mươi phút. Giờ này phút này, bóng đêm hơi lạnh, cả người Trúc Lâm Sâm căng thẳng ngồi ở phía sau Kỷ Phi Ngôn, cảm thấy mình giống như là cá đặt trên thớt, một giây dài như một năm.

“Phi Ngôn!” Lúc đi ngang qua một phòng chơi bi-da, bên trong đột nhiên chui ra mấy người, ngăn bọn họ lại.

Trúc Lâm Sâm vô thức liếc mắt nhìn, có khoảng năm sáu người, ngoại trừ một nữ sinh, những người khác đều mặc đồng phục của trường trung học số 5.

Trình độ dạy học của trường trung học số 5 thấp hơn khá nhiều so với các trường trung học khác ở thành phố Giang, đội ngũ giáo viên tương đối yếu kém, quản lý bên trên cũng không nghiêm ngặt như trường trung học số 1, thậm chí đã sớm hủy bỏ tự học buổi tối, cho nên giờ này lúc nào cũng có thể nhìn thấy học sinh của trường trung học số 5 lang thang ở bên ngoài.

“Tôi còn tưởng rằng Đỗ Phong nhìn lầm rồi, không nghĩ tới thật sự là cậu, Phi Ngôn.” Nữ sinh mở miệng đầu tiên, giọng nói của cô ta rất êm tai, chỉ thấy cô ta hướng về trên người Trúc Lâm Sâm liếc nhìn một cái, “Tôi nhớ cậu không phải loại người này, như thế nào, đưa bạn học nữ về nhà sao?”

Nữ sinh kia tra hỏi rất trực tiếp, Trúc Lâm Sâm nhịn không được nhìn cô ta một cái. Chỉ thấy cô ta để từng lọn tóc dài hơi xoăn, trên người mặc một bộ trang phục có họa tiết bóng chày, trang điểm tinh xảo, gương mặt dễ nhìn, giọng nói cũng rất êm tai.

Trúc Lâm Sâm không hiểu sao cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.

“Sao mọi người lại ở đây?” Kỷ Phi Ngôn không trả lời câu hỏi của nữ sinh kia, hỏi.

“Nguyệt Đồng Tả nói muốn đánh bi-a, cho nên liền gọi chúng tôi cùng tới chơi.” Nam sinh được gọi là Đỗ Phong cướp lời, “Chúng tôi còn tưởng rằng cậu ở trường trung học số 1 học tập chăm chỉ, sớm biết như vậy liền gọi cậu ra luôn!”

Nghe được ba chữ “Nguyệt Đồng Tả”, tâm Trúc Lâm Sâm hơi động một chút, cô nghĩ tới, nữ sinh trước mắt là Quý Nguyệt Đồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play