Edit: Samie

Trần Viễn quả thật không tiếp tục tới dây dưa với Trúc Lâm Sâm, ngược lại là có một lần Trúc Lâm Sâm gặp anh ta trong nhà ăn, cô còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy anh ta quay người bỏ chạy như gặp quỷ.

Lục Lộ bưng khay đồ ăn, ở một bên mài răng: “Nếu như anh ta dám trốn chậm một bước, tớ sẽ lấy đồ ăn chụp trên đầu anh ta!”

Trúc Lâm Sâm bị chọc cười. Đêm đó, cô quả thật bị hù dọa, cũng may Kỷ Phi Ngôn xuất hiện kịp thời, cô cũng không bị thương. Về sau, sau khi Tiêu Vũ biết việc này, lại đánh Trần Viễn một trận, cho nên bây giờ Trần Viễn đã triệt để hết hi vọng với cô, trốn cô còn không kịp.

Kết cục như vậy mặc dù hơi khó coi, nhưng tóm lại là cuộc sống của cô quay trở lại bình thường.

“Sâm Sâm, cậu còn nhớ rõ chuyện tớ đã nói, khi nào rảnh thì mời Kỷ Phi Ngôn ăn cơm, cảm ơn cậu ta vì đã cứu cậu không?” Tối hôm đó, Trúc Lâm Sâm đang đọc sách chuyên môn, ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Lục Lộ ăn dưa hấu ngồi ở trước mặt cô, vẻ mặt thành khẩn nhìn cô.

Chuyện này Lục Lộ đã thì thầm với Trúc Lâm Sâm không chỉ một lần, Trúc Lâm Sâm rất hối hận đã nói chuyện này cho cô ấy biết.

Trúc Lâm Sâm ho khan hai tiếng, giả vờ hơi khó nói: “Nhớ kỹ, có điều tớ nghe nói đợt này khoa toán học rất bận, dù tớ muốn mời thì cậu ta có thể không có thời gian.”

“Chỉ cần cậu ta có thời gian, cậu sẽ mời cậu ta ăn cơm đúng không?”

“Đó là đương nhiên.” Trúc Lâm Sâm nghiêm túc gật đầu một cái.

Nghe vậy, Lục Lộ cười hì hì, mở WeChat ra, phát ra tin nhắn thoại: “Vậy thì sáu giờ tối nay nhé, Sâm Sâm đã không kịp chờ đợi muốn mời cậu ăn tiệc rồi!”

Trúc Lâm Sâm bỗng nhiên sững sờ, sắc mặt phút chốc thay đổi. Cô lập tức đoạt lấy điện thoại di động của Lục Lộ, chỉ thấy trên màn hình là giao diện trò chuyện WeChat, tên của Kỷ Phi Ngôn bỗng nhiên nhảy ra.

“Leng keng” một tiếng, Kỷ Phi Ngôn nhắn lại, cậu ta nói: “Được.”



Tim của Trúc Lâm Sâm không hiểu sao run lên, cô không dám tin nhìn Lục Lộ: “Cậu thêm cậu ta khi nào thế?”

“Chẳng phải là lần tớ tới khóa bơi lội chặn cậu ta kia sao, tớ chỉ nói với cậu ta một chút chuyện về cậu và thầy Trúc, cậu ta đã đồng ý thêm WeChat của tớ rồi. Đúng rồi, hai chúng tớ còn trò chuyện hàn huyên về cậu rất lâu đấy!” Lục Lộ đắc ý nói.

Trúc Lâm Sâm khẽ xoa trán, làm sao cô có thể đánh giá thấp năng lực giao tiếp của Lục Lộ như thế chứ?

“Các cậu nói chuyện gì về tớ vậy?” Nửa ngày, cô vô vọng hỏi.

“Cậu ta hỏi tớ là có phải cậu ngã bệnh hay không, tớ nói không phải, chỉ đơn giản là cậu không muốn lên khóa thể dục, nằm chơi ở phòng ngủ mà thôi!”

“Tớ thực sự cảm ơn cậu lắm!” Khó trách Kỷ Phi Ngôn biết cô đang trốn cậu ta! Hóa ra kẻ đầu têu ở chỗ này!

Lục Lộ không hề mảy may nhìn ra cô đang nói mát, tâm tình thật tốt ném vỏ dưa hấu vào thùng rác, sau đó lấy giấy vẽ của mình ra, xem xét vài lần: “Ôi, đều tại tớ không bắt đầu vẽ ngay lập tức, hại tớ quên mất vẽ lại dáng vẻ hấp dẫn của Kỷ Phi Ngôn, may mà tớ cơ trí, biết tạo cơ hội thêm lần nữa!”

Cậu cơ trí cái cọng lông! Trúc Lâm Sâm vô cùng nhức đầu, âm thầm ở trong lòng mắng một câu, đồng đội heo, thật sự là đồng đội heo!

Vừa nghĩ tới đêm hôm đó, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, Trúc Lâm Sâm thật sự muốn mổ bụng tự vẫn!

Đang ảo não, điện thoại đột nhiên vang lên. Cô mở ra xem, là WeChat mà Kỷ Phi Ngôn phát tới: “Sư tỷ, tôi rất chờ mong.”

Nội tâm của Trúc Lâm Sâm lại mất khống chế run lên, cuối cùng cũng cảm thấy hơi tức giận, làm sao tên tiểu hỗn đản này lại thích trêu chọc cô như vậy chứ, xem ra cũng không phải là một tiểu sư đệ đứng đắn gì!

Giống như đêm hôm đó, lúc cậu tiễn cô đến lầu dưới của ký túc xá, cô đang muốn nhanh chóng lên lầu, cậu đột nhiên gọi cô lại: “Sư tỷ, không thêm WeChat sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play