“Tiêu Vũ, đã bảo cậu không cần chờ tớ rồi mà.” Trúc Lâm Sâm chạy nhanh đến trước mặt Tiêu Vũ, khuôn mặt còn hơi ửng đỏ, nhưng mà sắc mặt tự nhiên hơn rất nhiều so với lúc ở cùng Kỷ Phi Ngôn.
“Nếu như cậu có chuyện gì, thầy Trúc chắc chắn sẽ lột da tớ mất.” Tiêu Vũ cười nói. Cậu cũng là học sinh của Trúc Hạo Nhiên, cũng là hàng xóm của Trúc Lâm Sâm, trước đây khi mới vừa vào năm học, Trúc Hạo Nhiên đã tự mình dặn dò cậu phải chăm sóc cho Trúc Lâm Sâm thật tốt.
Trúc Lâm Sâm nghe xong, không thể nhịn cười: “Xem ra, sống ở dưới bóng của bố tớ không phải chỉ có mình tớ.”
“Chứ còn gì nữa, học sinh của thầy Trúc, không thể không sợ thầy ấy được.” Tiêu Vũ nói, ánh mắt rơi xuống người Kỷ Phi Ngôn, “Đó là Kỷ Phi Ngôn, người mà thầy Trúc đã nói tới à?”
“Không phải đề cập tới, mà hiện tại cậu ta chính là người mà bố tôi thích nhất đấy.” Tên nhóc kia trong ngoài không giống nhau, cũng không sợ Trúc Hạo Nhiên, đáng tiếc cậu ta giả vờ quá giỏi, đến bây giờ mà Trúc Hạo Nhiên vẫn còn tin cậu ta là một chú cừu non bé bỏng.
Trúc Lâm Sâm còn ước gì nhanh chóng rời xa khỏi cặp mắt của Kỷ Phi Ngôn, vội vàng gật đầu. Đi song song với Tiêu Vũ vào trong trường học, cô không dám quay đầu nhìn Kỷ Phi Ngôn, bước chân cũng nhanh hơn, chỉ sợ cậu ta lại hô một tiếng “sư tỷ” ở sau lưng cô. Rất nhiều người gọi cô là “sư tỷ”, nhưng chỉ có duy nhất một tiếng “sư tỷ” này của cậu, lúc nào cũng khiến cô có một loại xúc động muốn chạy trốn.
Kỷ Phi Ngôn đứng tại chỗ, ánh mắt sâu thẳm nhìn Trúc Lâm Sâm cùng Tiêu Vũ sóng vai đi xa. Thật lâu sau, cậu khẽ nhếch khóe môi, im lặng thì thầm: “Trúc Lâm Sâm, chị cứ trốn đi.”
“Sâm Sâm, khoa của các cậu năm nay lại siêu hot rồi, độ nổi tiếng của Kỷ Phi Ngôn vượt qua cả cậu luôn cơ đấy! Khắp mọi nơi trong diễn đàn đều là tin tức của cậu ta!” Lục Lộ ngồi xổm ở trước máy vi tính lướt xem diễn đàn lớn của đại học Hán, sau khi lăn chuột hai cái, tìm được một bài đăng, cảm thán nói, “Đến cả thời khóa biểu cũng đã bị moi ra, còn muốn lập nhóm đi vây xem cậu ta lên lớp, đám nữ sinh này cũng quá mê trai đi!”
Trúc Lâm Sâm đang lắp ráp cánh tay cho bảo bối trứng, nghe vậy trợn trắng mắt, không rảnh để ý.
Mấy ngày nay, cô chưa đụng phải Kỷ Phi Ngôn ở trường học một lần nào, chương trình học của tân sinh viên đã được sắp xếp đâu ra đấy, chắc hẳn Kỷ Phi Ngôn cũng không có thời gian để ý tới cô, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Tên tiểu thịt tươi này cũng thật đẹp trai quá đi, tớ cảm thấy nếu là tớ lúc trước, nếu không phải vì thi đại học, tớ đã sớm đi vây xem cậu ta rồi.” Lục Lộ ở một bên vừa xem ảnh chụp lén của Kỷ Phi Ngôn trên diễn đàn vừa nói, “Sâm Sâm, không phải cậu ta là học sinh của bố cậu sao, hay là hôm nào cậu gọi cậu ta ra đây cho tớ nhìn thử xem?”
“Cậu đường đường là một đàn chị lớn hơn 3 tuổi, cũng đừng đánh chủ ý lên em trai tiểu thịt tươi nữa.” Trúc Lâm Sâm cầm tua vít vặn ra một con ốc, lơ đễnh nói.
“Cậu cũng đã lắp cánh tay của bảo bối trứng bao nhiêu lần rồi chứ, vẫn chưa xong sao?” Lục Lộ quay đầu, nhìn về phía Trúc Lâm Sâm, buồn bực hỏi.
“Bảo bối trứng nhất định phải có một đôi cánh tay hoàn hảo nhất.” Trúc Lâm Sâm không chớp mắt cầm lấy linh kiện trên bàn, nhìn chằm chằm bảo bối trứng.
“Đừng quan tâm bảo bối trứng nữa mà, cùng đi xem tiểu thịt tươi với tớ đi!” Lục Lộ đứng lên, cường ép Trúc Lâm Sâm thả linh kiện trong tay xuống bàn, kéo cô chạy ra ngoài.
“Ôi trời! Nhìn tiểu thịt tươi gì chứ, lát nữa tớ còn phải đi học bơi đấy!” Trúc Lâm Sâm bất đắc dĩ nói.
Còn nữa, tiểu thịt tươi làm sao có thể dễ nhìn bằng bảo bối trứng của cô.
Nhưng mà, mặc dù vóc dáng Lục Lộ nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng sức lực lại rất lớn, Trúc Lâm Sâm muốn tránh thoát mấy lần đều không thể được, chỉ có thể chấp nhận, theo sát cô ấy ra khỏi ký túc xá.
Lục Lộ lôi thẳng Trúc Lâm Sâm đến sân bóng rổ, Trúc Lâm Sâm có dự cảm chẳng lành: “Chẳng lẽ cậu thật sự muốn đi xem Kỷ Phi Ngôn sao?”
“Đương nhiên rồi, gần đây tớ đang thiếu linh cảm, tớ cần tìm hình mẫu mới cho bản thân.”
Trúc Lâm Sâm chợt tưởng tượng gương mặt Kỷ Phi Ngôn sẽ xuất hiện trong manga của Lục Lộ, cảm giác thật sự không dám nhìn thẳng. Cô nhìn Lục Lộ, nghiêm túc nói: “Vậy tốt nhất cậu đừng để bị cậu ta nhìn thấy, bằng không...... Tớ vô cùng nghi ngờ cậu sẽ chết trong tay cậu ta đấy.”
Lục Lộ nghe vậy, không hề nể mặt bật cười: “Tớ tin cậu mới là lạ!”
Hai người tới sân bóng rổ, lúc này sân bóng đã bị bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài, đông nhất vẫn là nữ sinh, còn náo nhiệt hơn so với chợ bán thức ăn.
“Thời đại này, sức hút của tiểu thịt tươi đã lớn thành như vậy rồi ư?” Lục Lộ cũng bị cảnh tượng trước mắt làm choáng váng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT