Trong lòng Trúc Lâm Sâm yên lặng thì thầm nói, quyết định làm như không thấy.
Một lát sau, ba người cơm nước no nê chuẩn bị rời đi. Trúc Lâm Sâm liếc mắt về phía bàn của Kỷ Phi Ngôn, thấy người đã không còn ở đây, trong lòng không hiểu sao thở ra một hơi.
Lục Lộ lấy được chiếc xe đạp điện nhỏ từ bảo vệ, bảo Trúc Lâm Sâm trèo lên, Tiêu Vũ hơi nhíu mày, nói: “Bây giờ khá muộn rồi, hai người nữ sinh các cậu đi xe điện không an toàn. Như vậy đi, các cậu đón xe trở về, tớ lái xe điện về cho.”
“Như vậy sao được. Số lần cậu đi xe điện còn không nhiều bằng tớ đây, giao cho cậu tớ không yên tâm!” Lục Lộ lập tức từ chối.
“Cậu đừng náo nữa.” Tiêu Vũ lôi Lục Lộ từ trên xe điện xuống, “Tớ bảo đảm sẽ đưa chiếc xe điện bảo bối hoàn hảo không chút tổn hại nào mà trả lại cho cậu.”
“Nhưng buổi tối tớ ăn nhiều, ngồi xe sẽ nôn mửa đấy.” Lục Lộ khó khăn nói. Cô ấy vốn có tố chất say xe, sau bữa ăn mà ngồi xe sẽ làm dạ dày càng dễ dàng dời sông lấp biển, cho nên mới mua một chiếc xe đạp điện nhỏ làm phương tiện giao thông.
Trúc Lâm Sâm nghe xong, quyết định phương án: “Thế này đi, Tiêu Vũ lái xe chở Lục Lộ, tớ đón xe trở về.”
“Như vậy sao được. Để Sâm Sâm đi về một mình, tớ lại không yên tâm.” Lục Lộ nũng nịu ôm lấy cổ Trúc Lâm Sâm, cọ cọ khuôn mặt lên người cô.
Trúc Lâm Sâm trợn trắng mắt, đấy Lục Lộ ra: “Tớ cũng không muốn cả người toàn mùi nôn mửa của cậu đâu nhé.” Dừng một chút, cô nhìn Tiêu Vũ nói, “Yên tâm đi, tớ quen thuộc con đường này lắm.”
Xét thấy trí thông minh của Trúc Lâm Sâm so với Lục Lộ thì cao hơn nhiều, cho nên Tiêu Vũ yên lòng rời đi.
Trúc Lâm Sâm đứng trước cửa nhà hàng, vẫy tay tạm biệt với Lục Lộ ở phía xa, đang chuẩn bị đón xe, đột nhiên một chiếc xe đạp đậu lại ở trước mặt cô.
Chỉ thấy Kỷ Phi Ngôn vượt xe lên, vóc người thon dài giống như cây bạch dương cao ngất, ngước mắt nhìn Trúc Lâm Sâm, một tay cầm cây kẹo que đã ăn một nửa, cười nói: “Sư tỷ, thật là khéo.”
“Sao cậu vẫn còn ở đây thế?” Trúc Lâm Sâm Nhất sững sờ, thốt ra.
Vừa dứt lời, biểu cảm của Trúc Lâm Sâm hơi không được tự nhiên, khóe miệng Kỷ Phi Ngôn lộ ra ý cười: “Thì ra sư tỷ đã sớm nhìn thấy tôi rồi à.”
Trúc Lâm Sâm tự giác cảm thấy hơi đuối lý, nhất thời không có lời nào để nói.
“Thầy Trúc nói sư tỷ sẽ chăm sóc tôi, nhưng làm thế nào tôi lại có cảm giác sư tỷ đang muốn tránh né tôi thế nhỉ?” Ánh mắt Kỷ Phi Ngôn đen láy trong veo, thâm sâu khó lường dò hỏi khiến trong lòng Trúc Lâm Sâm bỗng nhiên cảm thấy chột dạ.
“Không có chuyện đó, cậu nghĩ nhiều rồi.” Trúc Lâm Sâm ho một tiếng, phản bác một cách khô khan, trong giọng nói không chứa chút sức mạnh nào, ánh mắt cũng chột dạ nhìn quanh bốn phía.
“Phải không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy chúng ta cùng trở về trường học thôi, đúng lúc tôi cũng không quen con đường này.” Kỷ Phi Ngôn đột nhiên cười cười, lại biến trở về bộ dáng vô hại.
“Tôi thấy cậu giống như uống rượu, đi xe chở người không an toàn.” Trúc Lâm Sâm trầm mặc một lát, nhắc nhở.
“Tôi nói là tôi chở chị lúc nào chứ?” Trong lòng Kỷ Phi Ngôn hiểu rõ Trúc Lâm Sâm là đang hiểu lầm, lại không có ý định giải thích, chỉ khẽ cười, từ trên xe bước xuống, ngồi xuống chỗ ngồi phía sau, “Loại sự tình như say rượu lái xe này, cho dù là xe đạp cũng không thể được, cho nên sư tỷ, chỉ có thể làm phiền chị chở tôi về vậy.”
“......”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT