Ông Thái thấy Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên thì khá bất ngờ, không nghĩ lại có thể tình cờ gặp được hai người.
Ông ta thỉnh thoảng vẫn đến trường tìm Thái Văn Kỳ nhưng không có cơ hội tiếp cận được anh, cho nên bây giờ ông ta liền nhanh chóng đi đến phía anh để nắm bắt cơ hội này.
“Văn Kỳ, con có thể nói chuyện với chú một lát được không?” Ông Thái nở nụ cười hiền từ mà hỏi Thái Văn Kỳ.
Không ngờ rằng Tô Mộ Nghiên lại đáp: “Không.”
Ông Thái nghe vậy thì ngoài mặt vẫn cười nhưng trong lòng không cười, “Chú chỉ nói vài điều thôi, sẽ không làm mất thời gian của hai đứa đâu.”
Tô Mộ Nghiên nghe thấy thế thì nhíu mày, Thái Văn Kỳ thì nhìn ông Thái từ trên xuống dưới bằng con mắt đánh giá, sau đó thì liền quay lại hỏi Tô Mộ Nghiên: “Cậu có thể đợi tớ một lát được không? Tớ cũng có chuyện cần phải nói với người này.”
Tô Mộ Nghiên có chút không vui, nhưng Thái Văn Kỳ đã muốn nói chuyện với ông ta thì cô còn có ý kiến gì được chứ? Cô chỉ nhìn anh rồi gật đầu, sau đó dặn dò: “Nhanh lên nhé, tớ đợi cậu ở quán trà sữa kia.”
Thái Văn Kỳ mỉm cười xoa đầu Tô Mộ Nghiên, sau đó liền chỉ tay vào quán cà phê ở đối diện quán trà sữa rồi bảo ông Thái: “Tôi với ông vào kia rồi nói chuyện.”
Ông Thái nghe vậy thì rất vui, liền cùng Thái Văn Kỳ đi vào quán cà phê.
Quán cà phê này thuộc chuỗi cửa hàng cà phê do cậu chủ của nhà Lê mở. Nhà họ Lê lại có quan hệ tốt với nhà họ Tô và nhà họ Lý, cho nên cậu chủ Lê này cũng có quan hệ khá tốt với Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ.
Tô Mộ Nghiên nhìn Thái Văn Kỳ và ông Thái đi vào quán cà phê, sau đó liền bấm điện thoại gọi cho cậu chủ Lê.
Cậu chủ Lê nhanh chóng nghe máy, Tô Mộ Nghiên liền nhờ anh ta: “Anh Lê ơi, Văn Kỳ cùng một người đàn ông vừa vào quán cà phê XXX cơ sở 3. Anh có thể gọi điện cho nhân viên, bảo nhân viên lén quay video hai người họ nói chuyện với nhau giúp em được không?”
Cậu chủ Lê đồng ý, Tô Mộ Nghiên liền cảm ơn rồi cúp máy.
Trong quán.
Ông Thái và Thái Văn Kỳ ngồi đối diện nhau.
Thái Văn Kỳ lạnh nhạt hỏi: “Ông có chuyện gì không?”
Ông Thái lại nở nụ cười hiền từ: “Văn Kỳ, dạo này con cao lên thì phải.’
Thái Văn Kỳ cười lạnh, “Ông Thái à, thứ nhất là thu lại nụ cười giả tạo của ông đi, gớm chết đi được. Thứ hai là đừng nói chuyện như kiểu tôi và ông thân lắm, dù sao công ty nhà họ Thái với công ty nhà chúng tôi cũng là đối thủ của nhau.”
Nghe đến đây, nụ cười của ông Thái cứng đờ. Gần đây công ty của ông ta làm ăn không được tốt lắm, một phần cũng là vì công ty nhà họ Lý và công ty nhà họ Tô đứng sau giở trò.
Nhưng hôm nay ông ta đến đây tìm Thái Văn Kỳ không phải vì chuyện công ty, mà là vì muốn đưa anh về nhà họ Thái.
Ông ta nhìn vào Thái Văn Kỳ ở phía đối diện, khuôn mặt tràn đầy sự ăn năn hối lỗi, “Văn Kỳ, xin lỗi con.”
“Không không.” Thái Văn Kỳ bật cười, “Đừng xin lỗi tôi, tôi không dám nhận đâu.”
“Văn Kỳ à, hãy nghe bố nói…”
Nghe đến từ “bố” Thái Văn Kỳ liền lạnh mặt lại, “Ông im miệng, đừng xưng bố với tôi.”
Ông Thái vẫn giữ vẻ điềm đạm: “Văn Kỳ, bố biết con hận bố, nhưng bố dù gì cũng là bố ruột của con. Hai chúng ta cùng chảy một dòng máu, mà không phải con cũng mang họ của bố sao?”
Ánh mặt sắc lạnh như lưỡi dao của Thái Văn Kỳ ghim chặt vào người ông Thái, giọng nói anh cũng vô cùng lạnh lùng: “Tôi mang họ của ông là vì trước khi chết, mẹ đã bảo ông ngoại tôi giữ lại cái họ đấy. Ông biết tại sao bà ấy lại muốn như vậy không?”
Ông Thái nghĩ đến vợ cũ của mình thì hai mắt đượm buồn, trong lòng đau đớn, “Bố có lỗi với mẹ của con, bố biết mình đáng chết. Bà ấy yêu bố, bố cũng yêu bà ấy, chỉ là bố đã phạm phải sai lầm mà người đàn ông nào cũng mắc phải nên đã đánh mất bà ấy - người phụ nữ bố yêu nhất trên đời. Bố thật sự vô cùng ân hận.”
Thái Văn Kỳ nhìn ông Thái làm bộ thâm tình thì càng thấy kinh tởm.
Ông ta lại nói: “Con cũng thấy đấy, bà ấy yêu bố, cũng muốn con nhận bố nên mới để con giữ họ Thái. Bố cũng đã sớm muốn đón con về nhà nhưng tại ông ngoại con không cho. Bây giờ con đã lớn khôn rồi, bố không muốn phải xa con thêm nữa. Hay là con về nhà họ Thái với bố, được không?”
Thái Văn Kỳ cười nhạt: “Ông Thái à, ông nhầm rồi đấy. Mẹ tôi muốn tôi mang họ Thái không phải là vì yêu ông, mà là vì bà ấy hận ông. Bà ấy muốn tôi mang cái họ này để nhắc nhở cho ông biết rằng ông là một người kinh tởm đến thế nào. Bà ấy muốn cho ông nhớ kỹ rằng chính ông là người đã vứt bỏ tôi và bà ấy đấy, ông Thái à.”
Mặt ông Thái biến sắc, không tự chủ được mà né tránh ánh mắt của Thái Văn Kỳ.
Thái Văn Kỳ lại nói tiếp: “Mà vừa rồi ông nói mình mắc phải sai lầm mà đàn ông nào cũng mắc phải ư? Ông đang coi thường cánh đàn ông chúng tôi đấy à? Đàn ông chúng tôi không phải ai cũng ngoại tình đâu. Ông là kẻ cặn bã thì cũng đừng có nghĩ rằng đàn ông nào cũng cặn bã, suy nghĩ như vậy là hạn hẹp lắm đấy.”
Ông Thái nghe đến đây thì siết chặt bàn tay, lớn tiếng nói: “Văn Kỳ! Bố biết bố sai, nhưng con là con của bố, con không thể mắng bố như thế được.”
“Ông Thái, tôi không phủ nhận rằng trong người mình có mang dòng máu dơ bẩn của ông, nhưng tôi đây không phải con của ông.” Thái Văn Kỳ châm chọc, “Chỉ có Thái Ngạn Nhân là con của ông mà thôi.”
“Văn Kỳ, con…”
“Tôi thấy thương cho Thái Ngạn Nhân đấy, vì thật ra nhân cách của cậu ta không tệ, vậy mà bố của cậu ta lại là kẻ ngoại tình, còn mẹ của cậu ta lại là kẻ thứ ba. Đáng thương thật mà.”
“Con im ngay!” Ông Thái tức giận đứng phắt dậy, nhưng sau đó lại cảm thấy lương tâm cắn rứt nên không nỡ quát Thái Văn Kỳ.
Sau đó ông ta lại bắt đầu khuyên nhủ: “Văn Kỳ à, bố thật sự rất ân hận, con cho bố một cơ hội để bù đắp cho con được không? Con theo bố về nhà họ Thái, bố sẽ chăm sóc con thật tốt, tuyệt đối sẽ không để con phải chịu bất cứ thiệt thòi nào. Bố biết con từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của cha mẹ, bố sẽ cố gắng bù đắp thật tốt cho con, được không?”
“Ông bảo muốn cho tôi tình thương của cha mẹ?” Thái Văn Kỳ hỏi, “Ông định làm cha tôi, sau đó cho người đàn bà làm kẻ thứ ba kia trở thành mẹ của tôi à?”
“Không phải.” Ông Thái vội vàng giải thích, “Bố không có ý đó.”
“Này ông, ông đừng có cái suy nghĩ bù đắp cho tôi để sửa chữa sai lầm, sau đó có thể tự hào mà nói rằng mình đã sửa sai và trở thành một người đàn ông tốt. Ông nghĩ mai sau người đời sẽ ca tụng ông là một người cha yêu thương con cái à? Ông hy vọng bản thân có thể được tẩy trắng lắm đúng không?”
“Không, bố thật sự muốn bù đắp cho con, bố chỉ mong con tha thứ.”
“Muốn tôi tha thứ à?” Thái Văn Kỳ nhếch mép cười, “Cũng được thôi.”
Nghe vậy hai mắt ông Thái sáng bừng, “Thật sao?”
“Thật.” Thái Văn Kỳ đáp, “Chỉ cần ông làm một việc cho tôi là được rồi.”
Ông Thái vội vàng hỏi: “Con muốn bố làm gì?”
Thái Văn Kỳ ngay lập tức nói: “Tôi muốn ông đi chết đi.”
Ông Thái sững sờ, khuôn mặt có chút kinh hãi mà nhìn Thái Văn Kỳ, miệng không nói được câu nào.
Thái Văn Kỳ lại hỏi: “Sao thế? Sợ chết à? Không phải ông nói muốn bù đắp cho tôi sao? Nhưng tôi không cần, tôi nghĩ mẹ tôi sẽ cần hơn. Mà bây giờ bà ấy mất rồi, ông nên xuống dưới suối vàng mà bù đắp cho bà ấy đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT