Buổi tối, tại nhà họ Tô.
Lúc ăn cơm với ông Tô, Tô Mộ Nghiên do dự một hồi rồi quyết định nói với ông: “Cháu muốn đi học một mình, không cần làm phiền Thái Văn Kỳ đến đưa đón nữa.”
Tô Mộ Nghiên còn tưởng rằng ông Tô sẽ suy nghĩ một lúc rồi mới đưa ra quyết định, nhưng không ngờ ông lại ngay lập tức nói: “Không được, cháu phải đi cùng Văn Kỳ. Để cháu đi một mình ông không yên tâm.”
Tô Mộ Nghiên định tìm cách thuyết phục ông Tô, nhưng ông Tô lại nói tiếp: “Có lẽ việc mất trí nhớ khiến cháu ngại tiếp xúc với Văn Kỳ, nhưng dần dần rồi cháu sẽ quen. Trước kia cháu rất thân thiết với Văn Kỳ, ông tin một thời gian nữa mối quan hệ giữa cháu và thằng bé sẽ trở nên tốt như trước thôi.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì không thể nói gì nữa, chỉ đành yên lặng ngồi ăn cơm, trong lòng thầm nghĩ: Thân thiết gì chứ? Xem ra ông nội cũng bị Thái Văn Kỳ qua mặt rồi. Khả năng lừa người của cậu ta đúng là giỏi.
Đến đêm, trời đổ cơn mưa rào, tới tận sáng hôm sau mưa mới tạnh nên đường vẫn còn ướt.
Thái Văn Kỳ đến đón Tô Mộ Nghiên đi học. Lúc hai người ngồi trên xe, Tô Mộ Nghiên bỗng nhiên lên tiếng: “Đi học cùng nhau thật là bất tiện, tôi lại không muốn làm phiền người khác, vì vậy từ nay cậu có thể đừng đến đón tôi được không?”
Tô Mộ Nghiên muốn thử thương lượng với Thái Văn Kỳ, nhưng không ngờ cô vừa mới dứt lời thì Thái Văn Kỳ đã dứt khoát nói: “Không được!”
Tô Mộ Nghiên rất bất ngờ với thái độ này của Thái Văn Kỳ, cô nhận ra lúc này anh đang hơi mất bình tĩnh. Nhưng cô không biết rằng ngoài mất bình tĩnh ra thì anh còn lo lắng, hoảng sợ vì nhớ lại chuyện lần trước.
Lần trước đi một mình, Tô Mộ Nghiên đã gặp tai nạn rồi quên đi anh. Bây giờ cô lại bảo muốn đi một mình, làm sao anh có thể không thấy lo sợ đây?
Vụ tai nạn đó bây giờ đã trở thành bóng ma trong anh, nhưng Tô Mộ Nghiên nào có hay biết.
Tuy nhiên, thấy thái độ kiên quyết của Thái Văn Kỳ, Tô Mộ Nghiên chắc chắn rằng dù có nói thế nào thì anh cũng không đồng ý tách khỏi cô. Cô vẫn sẽ phải cùng anh đi học, thật là khó chịu.
Ngôn Tình Xuyên KhôngVài phút sau, xe đã dừng lại trước cổng trường, Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ xuống xe.
Thái Văn Kỳ vốn định cùng Tô Mộ Nghiên đi lên lớp, nhưng không ngờ cô lại đề nghị: “Đừng đi bên cạnh tôi. Chúng ta ngày nào cũng đi cạnh nhau như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy. Tôi không thích bị hiểu lầm, cho nên hy vọng ở trường cậu hãy cách xa tôi ra.”
Tô Mộ Nghiên nói dứt lời thì liền quay người đi vào trường.
Thái Văn Kỳ vẫn đứng trước cổng, chỉ lẳng lặng nhìn theo Tô Mộ Nghiên. Đợi Tô Mộ Nghiên đi được một đoạn khá xa, Thái Văn Kỳ mới bắt đầu bước chân vào trường.
Anh biết rằng bây giờ cô rất ghét anh, nếu anh mà không nghe theo cô thì cô sẽ càng chán ghét anh hơn nữa. Thôi thì đành giữ khoảng cách với cô một chút, đợi khi nào cô nhớ lại rồi thì có lẽ quan hệ giữa hai người sẽ trở lại như xưa.
Nhưng đến bao giờ cô mới nhớ lại đây?
Thái Văn Kỳ buồn rầu, trong lòng vô cùng chua chát. Lúc này Hứa Tông Dương bỗng nhiên từ phía sau vượt qua anh, chạy thẳng về phía Tô Mộ Nghiên ở đằng trước. “Mộ Nghiên, chờ tớ với!”
Thái Văn Kỳ cau mày, nắm đấm siết chặt. Còn Tô Mộ Nghiên nghe thấy có người gọi thì dừng lại, Hứa Tông Dương lúc này cũng đã nhanh chóng đuổi kịp được cô.
Tô Mộ Nghiên nhìn Hứa Tông Dương, phát hiện ra gấu quần anh ta hơi ướt, cô liền bảo: “Hôm qua trời mưa, đường vẫn còn ướt, cậu chạy như vậy nước sẽ bắn lên quần áo đấy.”
Được Tô Mộ Nghiên quan tâm, Hứa Tông Dương vô cùng vui vẻ. Hai người sau đó liền sóng vai cùng nhau đi trên sân trường.
Thái Văn Kỳ ở phía sau vừa đau lòng lại vừa ghen tức. Anh đi theo hai người họ, ánh mắt trông vừa đáng sợ lại vừa có chút đáng thương.
Lúc này, Tô Mộ Nghiên đang đi bên cạnh Hứa Tông Dương thì nhìn thấy phía trước có một vũng nước lớn. Cô liền nhanh chân bước sang bên cạnh để tránh vũng nước đó, không ngờ rằng từ phía sau lại có một bạn học chạy đến, va vào cô.
Tô Mộ Nghiên giật mình, quay lại nhìn bạn học kia thì bạn học liền xin lỗi, nói rằng mình đang vội nên mới chạy nhanh, không cẩn thận va vào Tô Mộ Nghiên.
Tô Mộ Nghiên bảo mình không sao, bạn học đó liền vội vàng chạy đi.
Tô Mộ Nghiên sau đó định tiếp tục cùng Hứa Tông Dương đi lên lớp, nhưng bỗng nhiên cô lại nghe thấy giọng nói của Thái Văn Kỳ: “Móc treo cặp của cậu bị rơi rồi.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì nhìn xuống dưới đất, liền phát hiện ra móc khóa treo trên balo của mình đã bị rơi vào vũng nước. Chẳng cần suy nghĩ cũng biết là do vừa nãy bị bạn học kia va vào nên móc khóa mới rơi ra.
Tô Mộ Nghiên nhìn chiếc móc khóa bằng sứ nằm trong vũng nước, nó đã rất cũ rồi, vậy nên mới dễ rơi ra như thế. Nhưng có thể nó là một vật quan trọng với “Tô Mộ Nghiên trước kia”, vậy nên dù cũ thì cô vẫn cúi người, định nhặt nó lên.
Tuy nhiên Hứa Tông Dương ở bên cạnh lại ngăn cô: “Đừng nhặt, bẩn lắm, để chốc nữa tan học tớ mua cho cậu cái mới.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy nhíu mày, mặc dù biết Hứa Tông Dương có ý tốt nhưng cô vẫn có chút không vui. Đúng lúc này, Thái Văn Kỳ lại bước tới, cúi người nhặt chiếc móc khóa từ vũng nước lên.
Tô Mộ Nghiên hơi bất ngờ, một người ưa sạch sẽ như Thái Văn Kỳ lại nhúng tay vào vũng nước bẩn chỉ để nhặt đồ cho cô sao?
Tô Mộ Nghiên nhìn Thái Văn Kỳ, lúc này anh đã mang móc khóa đến vòi nước gần đó rồi rửa cẩn thận, sau đó thì lấy khăn tay trong túi quần ra rồi lau sạch sẽ.
Tô Mộ Nghiên thấy đúng là như vậy, Thái Văn Kỳ rõ ràng là một người ưa sạch sẽ. Vậy thì tại sao… lại nhặt đồ cho cô, hôm qua còn… còn ăn cả đồ của cô nữa.
Tô Mộ Nghiên thầm hỏi: Để lấy lòng cháu gái của ông Tô, Thái Văn Kỳ có thể làm đến mức này sao?
Tô Mộ Nghiên còn đang suy nghĩ thì Thái Văn Kỳ đã bước đến, mỉm cười dịu dàng mà đưa lại móc khóa cho cô.
Tô Mộ Nghiên không dám nhìn vào nụ cười ấy, cô vội vàng nhận lấy móc khóa rồi nói hai chữ “cảm ơn”, sau đó liền nhanh chóng quay người rời đi.
Hứa Tông Dương định đi theo, nhưng Thái Văn Kỳ đã nhanh chóng đi tới giữ anh ta lại.
Hứa Tông Dương khó chịu với hành động của Thái Văn Kỳ nhưng vẫn giả bộ ôn hòa mà hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
“Tránh xa Mộ Nghiên ra.” Thái Văn Kỳ nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào khuôn mặt Hứa Tông Dương.
Hứa Tông Dương nhất thời bị ánh mắt này làm cho căng thẳng, nhưng sau đó anh ta đã nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh mà nói: “Tôi thích Mộ Nghiên, cho nên không thể tránh xa cậu ấy được.”
Thái Văn Kỳ siết chặt nắm đấm, cố kìm nén bản thân để không tức giận mà đánh thẳng vào mặt Hứa Tông Dương.
Sau đó, Thái Văn Kỳ liền nói: “Mộ Nghiên sẽ không thích cậu. Bởi vì người cậu ấy thích…” anh nhìn Hứa Tông Dương rồi dứt khoát nói: “Là tôi.”
Nói xong Thái Văn Kỳ liền đẩy Hứa Tông Dương một cái rồi rời đi.
Nhìn Thái Văn Kỳ đã đi xa, Hứa Tông Dương siết chặt bàn tay, nghiến răng nghiến lợi, “Ai nói cậu ấy thích mày chứ? Người như mày chỉ khiến cậu ấy chán ghét mà thôi.”