Thái Văn Kỳ đứng bất động. Tô Mộ Nghiên đang ôm anh, nói với anh rằng đừng đánh nhau nữa, anh thật sự không thể không nghe theo nên đành phải từ từ buông lỏng nắm đấm.
Tô Mộ Nghiên cảm thấy Thái Văn Kỳ đã bình tĩnh lại thì mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô chưa hoàn toàn yên tâm nên vẫn ôm anh, quan sát biểu cảm của anh.
Thái Ngạn Nhân lúc này lại lên tiếng: “Mộ Nghiên, hình như Văn Kỳ đã hiểu lầm về mối quan hệ giữa chúng ta rồi.”
“Hiểu lầm?” Thái Văn Kỳ chỉ tay vào mặt Thái Ngạn Nhân, “Đến nước này mà mày còn dám già mồm à?”
Tô Mộ Nghiên sợ Thái Văn Kỳ lại đánh nhau nên liền ôm anh chặt hơn.
Thái Văn Kỳ cảm nhận được sự lo lắng của của cô gái đang ôm mình thì liền cố gắng kiềm chế sự nóng nảy lại.
Nhớ đến chuyện socola, Thái Văn Kỳ nghĩ nếu nói cho cô biết, cô nhận định sẽ đau lòng. Nhưng không thể để cô bị Thái Ngạn Nhân lừa dối nữa, anh đành phải dứt khoát mà nói với cô: “Socola cậu đưa cho Thái Ngạn Nhân bị cậu ta đem tặng cho Hà Tuyết Sam rồi.”
Tô Mộ Nghiên nghe thấy thế thì đáp: “Ừ.”
Thái Văn Kỳ: “???”
Anh nhíu mày, đợi phản ứng gì đó từ Tô Mộ Nghiên nhưng mãi mà mặt cô vẫn tỉnh bơ. Cảm thấy quái lạ, anh liền lớn tiếng hỏi: “Đồ của cậu tặng cho cậu ta, cậu ta đem tặng cho người con gái khác mà cậu không tức giận?”
“Đồ của tôi?” Tô Mộ Nghiên nói, “Hộp socola á? Có phải của tôi đâu. Trời ạ! Hộp socola đó đắt chết đi được, tôi làm gì có tiền mà mua chứ. Dù có tiền tôi cũng chẳng dám mua đâu. Thái Ngạn Nhân vì muốn tỏ tình với Tuyết Sam nên nhờ tôi chọn socola hộ thôi. Mà tiền mua socola thì đương nhiên là cậu ấy trả rồi, tôi đi mua hộ cậu ấy mà còn được thêm tiền lãi nữa đấy.”
Thái Văn Kỳ: “…”
“Mà khoan đã!” Tô Mộ Nghiên hỏi, “Sao cậu biết tôi đưa socola cho cậu ấy?”
Thái Văn Kỳ lúc này còn đang đứng hình đứng hình vì câu trả lời của Tô Mộ Nghiên. Cô nói rằng Thái Ngạn Nhân nhờ cô mua hộ socola chứ không phải cô mua tặng anh ta.
Vậy là… không phải cô thích anh ta.
Thái Văn Kỳ thầm cảm thấy vui mừng.
Tô Mộ Nghiên lúc này nghĩ ra gì đó nên liền cau mày, hỏi: “Chẳng lẽ cậu hiểu lầm rằng socola đó là của tôi tặng cho Thái Ngạn Nhân, cho nên cậu tưởng cậu ấy tặng đồ của tôi cho Tuyết Sam, vì vậy nên cậu mới ra tay đánh cậu ấy, phải không?”
Thái Văn Kỳ bỗng thấy hơi lo lắng rằng Tô Mộ Nghiên sẽ tức giận nên bèn ngập ngừng đáp: “Đúng.”
Tô Mộ Nghiên đang ôm Thái Văn Kỳ, nghe thấy vậy thì liền buông anh ra rồi đánh vào người anh một cái không nặng mà cũng chẳng nhẹ. Ngay sau đó cô liền cằn nhằn: “Cậu đúng là… Quen tôi bao lâu rồi mà còn không biết tôi là người tiết kiệm như thế nào sao? Tôi còn keo kiệt với chính bản thân mình thì làm sao có thể mua socola tặng cho Thái Ngạn Nhân chứ?”
Mà lúc này, Thái Ngạn Nhân đang đỏ bừng mặt, bởi vì vừa nãy Tô Mộ Nghiên đã nhắc đến chuyện anh ấy định tỏ tình với Hà Tuyết Sam.
Anh còn chưa kịp tỏ tình mà, sao cô lại nói toẹt ra như vậy rồi?
Hà Tuyết Sam lúc này cũng đang xấu hổ. Cuối cùng suy nghĩ một lát, cô ấy liền nói với Thái Ngạn Nhân: “Nếu cậu thật sự muốn tỏ tình, vậy thì tớ sẽ chấp nhận.”
Nghe thấy Hà Tuyết Sam nói vậy, Thái Ngạn Nhân sững sờ một lúc rồi hai mắt sáng rực lên: “Thật sao? Cậu đồng ý trở thành người yêu tớ rồi sao?”
Hà Tuyết Sam gật đầu, Thái Ngạn Nhân liền mỉm cười hạnh phúc.
Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ lúc này đứng bên cạnh nhau, làm hai cái bóng đèn sáng chói của Hà Tuyết Sam và Thái Ngạn Nhân.
Bỗng nhiên, Tô Mộ Nghiên lại thấy trên tay Hà Tuyết Sam có vết xước nhỏ, thế là cô liền lo lắng rồi đi tới hỏi: “Tay cậu sao vậy?”
Tay Hà Tuyết Sam không đau lắm, nhưng nghĩ đến vừa rồi Thái Văn Kỳ đánh Thái Ngạn Nhân nên cô ấy liền tức giận mà mách với Tô Mộ Nghiên: “Là Thái Văn Kỳ đẩy tớ ngã. Mặc dù chỉ là vô tình, nhưng cậu ấy thật sự quá đáng. Hơn nữa cậu ấy ra tay đánh Ngạn Nhân rất mạnh, còn dọa bẻ gãy tay Ngạn Nhân nữa.”
Tô Mộ Nghiên nghe đến đây thì liền quay lại trừng Thái Văn Kỳ: “Cậu đẩy Tuyết Sam? Còn định bẻ gãy tay Thái Ngạn Nhân?”
Thái Văn Kỳ nhìn Tô Mộ Nghiên tức giận thì cổ họng nghẹn lại. Trong lòng anh bắt đầu sinh ra cảm giác bất an, lo sợ rằng vì chuyện này mà Tô Mộ Nghiên sẽ ghét mình.
Tô Mộ Nghiên lúc này lại bảo: “Cậu mau qua đây xin lỗi Tuyết Sam đi!”
Thái Văn Kỳ không thể không nghe theo, hơn nữa anh cũng cảm thấy bản thân có lỗi với Hà Tuyết Sam. Không phải chỉ vì chuyện hôm nay, mà còn vì những chuyện xảy ra trong tiểu thuyết.
Bây giờ Tô Mộ Nghiên bảo anh xin lỗi cô ấy, anh cũng chân thành mà nói với cô ấy: “Thành thật xin lỗi cậu.”
Hà Tuyết Sam nghe vậy thì cũng không còn tức giận nữa, nhưng vì đòi lại công bằng cho bạn trai mình nên cô liền nói: “Người cậu nên xin lỗi nhất phải là Ngạn Nhân. Cậu ra tay đánh cậu ấy rất mạnh, tôi mong cậu hãy xin lỗi cậu ấy.”
Thái Ngạn Nhân nghe thấy vậy thì định lên tiếng nói Thái Văn Kỳ không cần xin lỗi. Nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Tô Mộ Nghiên đã đi đến trước mặt anh ấy, nói: “Chuyện lần này nguyên nhân cũng là từ tớ, Thái Văn Kỳ là vì bênh vực tớ nên mới ra tay đánh cậu, vì vậy người xin lỗi nên là tớ mới đúng. Tớ thành thật xin lỗi cậu.”
Thái Ngạn Nhân nghe vậy thì vội vàng nói không sao, Hà Tuyết Sam thì lại không hiểu vì sao Tô Mộ Nghiên phải xin lỗi.
Thái Văn Kỳ lúc này thì thẫn thờ nhìn Tô Mộ Nghiên. Cho đến khi Tô Mộ Nghiên đi tới rồi kéo Thái Văn Kỳ rời khỏi khu đất trống, Thái Văn Kỳ vẫn nhìn cô không rời.
Lúc đi đến gần khu dạy học, Thái Văn Kỳ liền dừng lại, hỏi cô: “Tại sao cậu lại xin lỗi? Người đánh Thái Ngạn Nhân là tớ, không phải là cậu.”
Không ngờ rằng Tô Mộ Nghiên lại quay lại nhìn Thái Văn Kỳ rồi đáp: “Bởi vì tôi không muốn cậu phải xin lỗi cậu ấy.”
Thái Văn Kỳ nhận được câu trả lời này thì sững sờ. Bây giờ anh mới nhận ra trong lòng Tô Mộ Nghiên, vị trí của anh vẫn luôn cao hơn Thái Ngạn Nhân.
Lúc này, Tô Mộ Nghiên lại lấy từ trong túi áo khoác đồng phục ra một thanh socola. Hồi sáng có ý định tặng socola cho Thái văn Kỳ nên cô liền đút socola vào trong túi áo khoác. Nhưng vì sáng nay Thái Văn Kỳ cứ cư xử lạ với cô mãi nên bây giờ cô mới có cơ hội tặng anh.
Cô đưa thanh socola cho anh, sau đó nói: “Valentine vui vẻ.”
Thái Văn Kỳ thật sự bất ngờ, có chút không tin được mà nhận socola từ Tô Mộ Nghiên.
Nhìn thanh socola, trong lòng anh cảm thấy thật ngọt ngào.
Anh lại hỏi: “Không phải cậu nói mình keo kiệt với chính bản thân nên không có chuyện mua socola cho Thái Ngạn Nhân sao? Sao bây giờ lại mua cho tôi vậy?”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì chột dạ, liền kiếm đại cái cớ: “Thanh socola này rẻ mà, tôi đi qua tiệm tạp hóa nên mua bừa thôi, ở nhà còn đầy.”
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì bật cười, không vạch trần Tô Mộ Nghiên. Anh nhận ra thanh socola này là của nhãn hàng đắt tiền kia nên tuyệt đối không hề rẻ. Vậy mà cô còn nói là mua bừa, ở nhà còn đầy, đúng là ngốc mà.
Vừa ngốc, lại vừa đáng yêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT