Hứa Tông Dương đi đến bàn của nhóm Tô Mộ Nghiên rồi hỏi mấy cô bạn của cô rằng có thể cho anh ấy ngồi cùng không.
Một bàn ăn ở canteen có tối đa sáu chỗ ngồi, nhóm bạn của Tô Mộ Nghiên có năm người nên vẫn còn một chỗ trống cho nên liền đồng ý.
Tô Mộ Nghiên thì không nói gì nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Ở đây đâu có thiếu gì chỗ trống, sao cậu ấy lại ngồi ở đây chứ? Nhất định là để tiếp cận Tuyết Sam rồi.
Kết quả Hứa Tông Dương ngồi xuống ăn một lúc thì liền tiếp cận Hà Tuyết Sam thật. Anh ấy hỏi Hà Tuyết Sam với giọng điệu nửa thật nửa đùa: “Cậu với lớp trưởng thân thiết nhỉ, hai người không phải là người yêu đấy chứ?”
Hà Tuyết Sam hơi xấu hổ. Mặc dù cô với Thái Ngạn Nhân không phải người yêu, nhưng gần đây Thái Ngạn Nhân luôn luôn chu đáo và quan tâm đến cô, còn tặng cô rất nhiều quà. Hơn nữa cô vốn đã có cảm tình với Thái Ngạn Nhân nên bây giờ đã nhanh chóng xác định rằng mình thích anh ấy, chỉ là hai người vẫn chưa nói rõ tâm ý của nhau ra mà thôi.
Bây giờ bị Hứa Tông Dương hỏi về mối quan hệ với Thái Ngạn Nhân, Hà Tuyết Sam có chút ngại ngùng mà trả lời: “Hiện tại chúng tớ chỉ là bạn bè.”
Hiện tại là bạn bè, còn mai sau thì chưa xác định.
Hứa Tông Dương nhận được câu trả lời thì mỉm cười gật đầu, “Vậy hả? Tớ cảm thấy cậu và lớp trưởng rất xứng đôi đó.”
Mấy bạn nữ cùng bàn cũng tán thành ý kiến này.
Nhưng đột nhiên, Hứa Tông Dương lại quay sang hỏi Tô Mộ Nghiên: “Tớ cũng cảm thấy cậu và bạn cùng bàn của cậu rất thân thiết, không phải hai người là một đôi đó chứ?” Câu hỏi này mới là câu hỏi mà Hứa Tông Dương thật sự muốn hỏi. Nhưng để giấu giếm tâm tư thật sự, anh ấy đành hỏi Hà Tuyết Sam trước rồi mới hỏi Tô Mộ Nghiên.
Tô Mộ Nghiên lúc này đang định lên tiếng trả lời thì Thái Văn Kỳ ở bàn bên cạnh đã lên tiếng chen vào: “À đúng rồi Tô Mộ Nghiên! Vừa rồi ông ngoại nhắn tin, bảo tôi hỏi cậu xem hôm nào cậu rảnh thì qua nhà tôi ăn cơm.” Nói dứt lời, Thái Văn Kỳ liền dùng ánh mắt cảnh cáo để liếc nhìn Hứa Tông Dương một cái.
Hứa Tông Dương nhanh chóng hiểu ra đối phương đang đối đầu với mình.
Lúc này các bạn nữ lại kích động:
“Gì vậy gì vậy?”
“Mộ Nghiên à, cậu và Thái Văn Kỳ đã đến giai đoạn gặp phụ huynh của nhau rồi à?”
Có cô bạn trêu: “Sắp đám cưới rồi phải không?”
Tô Mộ Nghiên bị hỏi cho ngượng ngùng, liền vội vàng giải thích: “Ông ngoại của cậu ấy và ông nội của tớ là bạn tốt nên thỉnh thoảng chúng tớ đến nhà nhau ăn cơm thôi.” Dứt lời cô liền quay lại nói với Thái Văn Kỳ: “Tôi vẫn rảnh mà, lúc nào ăn cơm thì cậu quyết định đi.”
Thái Văn Kỳ giả bộ hờ hững mà nói: “Vậy ngày 14-2 tôi đưa cậu về nhà tôi ăn cơm.”
14-2?
Không phải là ngày lễ Tình nhân sao?
Tô Mộ Nghiên vừa nhận ra điều này thì mấy cô bạn lại xôn xao: “Ủa ủa? Sao lại ăn cơm vào ngày Valentine vậy? Hai người có chuyện gì giấu giếm bọn tớ phải không?”
Hứa Tông Dương nghe đến đây thì lén siết chặt bàn tay, cố kìm nén sự không vui trong lòng. Thái Văn Kỳ thì rất vui vẻ khi người khác hiểu nhầm về mối quan hệ giữa mình và Tô Mộ Nghiên.
Tô Mộ Nghiên lúc này lại giải thích: “Không phải mà, mối quan hệ giữa tớ và Thái Văn Kỳ hoàn toàn không có nửa điểm mờ ám. Tớ với cậu ấy còn suốt ngày cãi nhau kia kìa.”
Một cô bạn liền nói: “Mà vậy mới nhớ, lúc trước có vẻ Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ không ưa nhau nhỉ?”
“Phải đó! Lúc đầu hai người ở lớp hay có thái độ không tốt với nhau, hôm tham gia biểu diễn còn cãi nhau, Mộ Nghiên còn mắng Thái Văn Kỳ trên sân khấu nữa.”
Tô Mộ Nghiên nghe đến đây thì liền nhớ đến quãng thời gian như chó với mèo của mình và Thái Văn Kỳ. Sau đó đột nhiên lại nhớ đến chuyện Thái Văn Kỳ chuyển chỗ, Tô Mộ Nghiên chợt thấy tức, liền liếc xéo Thái Văn Kỳ rồi nói với nhóm bạn: “Thái Văn Kỳ ghét tớ lắm, trước kia còn lấy lý do mắt kém để xin chuyển chỗ với tớ cơ mà. Bây giờ lại phải quay về ngồi với tớ, chắc cậu ấy tức lắm đó.”
Thái Văn Kỳ nghe đến đây thì toát mồ hôi hột, thầm hỏi sao Tô Mộ Nghiên thù dai như thế?
Lúc này Hứa Tông Dương lại lên tiếng, nói với Tô Mộ Nghiên: “Chắc cậu hiểu lầm rồi. Cậu tốt như vậy, sao Thái Văn Kỳ lại muốn chuyển chỗ được chứ. Nếu tớ mà là cậu ấy thì dù mắt có kém thật cũng sẽ nhất quyết không chuyển đi đâu.”
Mấy cô bạn nghe vậy thì cũng lên tiếng phụ họa, nhưng Tô Mộ Nghiên tự nhiên lại cảm thấy những lời mà Hứa Tông Dương nói dường như có chút thảo mai.
Tuy nhiên sau đó Tô Mộ Nghiên lại nghĩ rằng mình đã nghĩ nhiều rồi, không nên chỉ vì mấy lời nói mà có nhận định xấu về người ta được, dù sao trong tiểu thuyết Hứa Tông Dương cũng là một chàng trai tốt.
Trong khi đó,Thái Văn Kỳ lại cực kỳ khó chịu, ngứa mắt Hứa Tông Dương. Anh thừa biết Hứa Tông Dương đang muốn đâm chọc vào mối quan hệ giữa anh và Tô Mộ Nghiên, cho nên anh càng ngày càng cảm thấy Hứa Tông Dương là cái gai trong mắt.
Mà cái gai này còn dám tơ tưởng đến Tô Mộ Nghiên?
Đừng có hòng!
…
Ngày 12-2, trước ngày Valentine hai ngày.
Thái Văn Kỳ đến đón Tô Mộ Nghiên như thường ngày, nhưng thái độ của Tô Mộ Nghiên hôm nay lại không giống như thường ngày cho lắm.
Tay cô cầm điện thoại, mắt thì cứ chăm chăm nhìn lên màn hình để xem cái gì đó. Sau khi lên xe thì cô cũng chẳng thèm nói chuyện với Thái Văn Kỳ một câu nào, mắt vẫn dán chặt vào chiếc điện thoại.
Thái Văn Kỳ thật sự không thoải mái, đến lúc không nhịn được nữa thì liền quay sang hỏi Tô Mộ Nghiên đang làm gì.
Tô Mộ Nghiên thờ ơ đáp: “Đang xem điện thoại.”, Thái Văn Kỳ liền tức đen mặt nhưng không làm gì được.
Đến lúc xe đi gần tới trường, Thái Văn Kỳ lén nhìn vào màn hình điện thoại của Tô Mộ Nghiên thì mới thấy cô đang xem socola trên một trang web.
Thái Văn Kỳ lúc này mới nhớ đến chuyện sắp đến Valentine, mà Valentine thì các cô gái thường nhận được socola từ bạn trai.
Bây giờ xem ra Tô Mộ Nghiên cũng thích có socola, cho nên Thái Văn Kỳ liền ghi nhớ tên trang web mà cô đang xem để mua socola cho cô.
Chiều hôm đó về nhà, Thái Văn Kỳ ngay lập tức vào trang web.
Trang web này là của một nhãn hàng socola nổi tiếng trong nước. Mà socola của nhãn hàng này được bán với giá rất cao, bình thường học sinh sinh viên sẽ không nỡ bỏ ra số tiền lớn như vậy chỉ để mua một hộp socola.
||||| Truyện đề cử:
Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Tô Mộ Nghiên thì càng không. Thái Văn Kỳ biết rằng bình thường Tô Mộ Nghiên rất tiết kiệm, tuyệt đối sẽ không mua socola của nhãn hàng này. Chắc chắn là sắp đến Valentine, Tô Mộ Nghiên lại thèm đồ ngọt nên mới vào trang web của nhãn hàng này ngắm socola cho đỡ thèm thôi.
Thái Văn Kỳ nghĩ như vậy thì nhoẻn miệng cười, thầm nghĩ Tộ Mộ Nghiên đúng là tham ăn. Đợi hai ngày nữa đến Valentine, anh phải tặng socola cho cô bé tham ăn này thôi.