Sáng sớm, Tô Mộ Nghiên ngồi trước gương chải tóc, sau đó đeo một đôi bông tai nụ lên tai.

Bình thường cô không hay đeo bông tai, nhưng hôm qua ông nội vừa tặng đôi bông tai này cho cô nên cô muốn đeo để cho ông vui.

Đôi bông tai này trông gọn gàng lại xinh xắn, cho nên khi đeo đến lớp cũng không sợ quá nổi bật. Hơn nữa Tô Mộ Nghiên hay thả tóc nên tóc cũng che hết bông tai rồi, Tô Mộ Nghiên nghĩ mọi người nhất định sẽ không chú ý đến.

Tới lúc xuống dưới tầng ăn sáng, Tô Mộ Nghiên khoe đôi bông tai với ông nội, ông nội liền khen rằng cô đeo rất đẹp.

Tô Mộ Nghiên rất vui, sau khi ăn sáng xong liền mang theo tâm trạng vui vẻ đi học.

Trong khi đó, Thái Văn Kỳ lại mang theo tâm trạng đầy u ám để đến trường.

Nhưng không ngờ tài xế vừa chở anh đến cổng trường thì tài xế nhà họ Tô cũng chở Tô Mộ Nghiên đến nơi.

Tô Mộ Nghiên xuống xe, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ thu hút ánh nhìn của Thái Văn Kỳ đang ngồi trong xe.

Mới sáng ra đã có chuyện gì mà cười tươi như con ngốc vậy? Thái Văn Kỳ thầm nghĩ rằng Tô Mộ Nghiên đúng là thừa năng lượng, nhưng anh lại không biết rằng lúc này khóe môi mình đã bất giác cong lên, ánh mắt u ám của anh cũng đã dịu dàng lại.

Nhưng dịu dàng chưa được bao lâu thì ánh mắt lại chuyển sang vẻ sắc lạnh ban đầu, bởi vì anh nhìn thấy Thái Ngạn Nhân đang chạy về phía Tô Mộ Nghiên.

Thái Ngạn Nhân cũng vừa được tài xế nhà họ Thái chở đến trường. Thấy Tô Mộ Nghiên đi ở phía trước, Thái Ngạn Nhân liền lên tiếng gọi cô lại.

Tô Mộ Nghiên nghe thấy tiếng gọi thì đứng chờ Thái Ngạn Nhân, Thái Ngạn Nhân sau đó liền vui vẻ chạy về phía cô, còn đưa cho cô một chiếc bánh bông lan.

“Tớ mua được bánh rồi.” Thái Ngạn Nhân tươi cười nói, Tô Mộ Nghiên liền nhíu mày: “Đúng là loại bánh này rồi, nhưng vị này Tuyết Sam không thích ăn đâu. Tớ đã dặn kỹ với cậu rồi mà.”

“À, những vị Tuyết Sam thích tớ để trong cặp, đến giờ ra chơi sẽ đưa cho cậu ấy. Còn vị này là tớ mua cho cậu. Tớ đâu thể cậu giúp tớ không công đâu, đúng không?”

Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì vui vẻ nhận lấy bánh.

Thái Văn Kỳ nhìn thấy cảnh này thì tay liền siết chặt nắm đấm. Anh ngồi trong xe nên không nghe thấy Tô Mộ Nghiên và Thái Ngạn Nhân nói gì, anh chỉ thấy Tô Mộ Nghiên đứng chờ Thái Ngạn Nhân, Thái Ngạn Nhân mua đồ ăn sáng cho cô, còn cô thì cười tươi như hoa nhận lấy đồ ăn.

Cô và Thái Ngạn Nhân lúc này giống như bạn trai bạn gái vậy.

Thật là chướng mắt!

Lúc này, Thái Văn Kỳ lại phát hiện ra bông tai nhỏ xinh mà Tô Mộ Nghiên đeo trên tai.

Anh nhớ rõ bình thường Tô Mộ Nghiên không hề đeo bông tai, vậy tại sao hôm nay lại đeo?

Là vì muốn cho Thái Ngạn Nhân ngắm sao?

“Mẹ kiếp!” Thái Văn Kỳ không nhịn được mà nói tục.

Buổi chiều.

Tiết cuối cùng là tiết Toán, không khí trong lớp vô cùng căng thẳng.

Đến lúc tiếng chuông trường vang lên, hầu như học sinh cả lớp đều kích động reo hò, nhưng Thái Văn Kỳ ngồi ở bàn đầu vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng vô cảm rồi mà cất sách vở vào cặp.

Cất sách vở xong anh liền xách cặp sách lên, sau đó nhìn về phía Hà Tuyết Sam và Thái Ngạn Nhân rồi nở một nụ cười khó hiểu.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía cuối lớp đã thu hút sự chú ý của anh: “Lâm Tấn Lam, cậu cho tớ cái này thật đấy hả?”

Thái Văn Kỳ nghe thấy giọng nói quen thuộc thì liền nhìn về phía cuối lớp.

Lúc này trên tay Tô Mộ Nghiên đang cầm một chiếc bút bi màu hồng xinh xắn, khuôn mặt cô lộ rõ sự vui vẻ mà nhìn về phía cậu bàn cùng bàn.

Lâm Tấn Lam - cậu bạn cùng bàn lúc này liền đáp: “Ừ, cậu thích thì cứ lấy đi. Hôm nọ tớ mua nhiều lắm, ngày mai tớ mang tiếp cho cậu.”

Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì hai mắt lấp lánh: “Thật hả? Cảm ơn cậu nhiều nha, cậu đúng là một nguời bạn hào phóng!” Tô Mộ Nghiên khen xong thì đeo cặp lên vai rồi vẫy tay với Lâm Tấn Lam, “Bye bye, mai gặp!”

“Mai gặp!” Lâm Tấn Lam cũng vẫy tay chào Tô Mộ Nghiên mà không để ý thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Thái Văn Kỳ.

Thái Văn Kỳ lúc này đang nhìn chằm chằm vào Lâm Tấn Lam, hay đúng hơn là nhìn vào vị trí ngồi của Lâm Tấn Lam.

Vị trí này vốn là của anh, nhưng chính anh lại chủ động rời đi.

Một lúc sau.

Tô Mộ Nghiên ra khỏi cổng trường. Lúc này bác tài xế vẫn chưa đến đón cô, bởi vì cô muốn đi mua chút đồ ở gần cổng trường nên đã dặn bác đến đón mình muộn một chút.

Cô đi vào trong một tiệm bán đồ lưu niệm để mua vài món đồ dễ thương. Nhưng không phải cô mua cho mình, mà là mua giúp Thái Ngạn Nhân để anh ấy tặng cho Hà Tuyết Sam.

Tuy nhiên, không ngờ rằng mới lựa được hai ba món đồ thì hệ thống đã thông báo: [Thưa ký chủ, Thái Văn Kỳ đã bắt đầu ra tay, nếu không mau đến ngăn cản thì sẽ không kịp.]

“Cái gì?” Tô Mộ Nghiên hoang mang, “Thái Văn Kỳ ra tay cái gì, mi nói rõ xem nào.”

Hệ thống: [Theo như cốt truyện, Thái Văn Kỳ đã sai một nhóm côn đồ chặn đường Hà Tuyết Sam. Đến lúc Hà Tuyết Sam sợ hãi kêu cứu, Thái Văn Kỳ liền chạy ra bảo vệ cô ấy. Sau sự việc lần này, Hà Tuyết Sam đã đồng ý trở thành người yêu của Thái Văn Kỳ.]

Tô Mộ Nghiên nghe đến đây thì mới nhớ ra tình tiết này trong tiểu thuyết.

Cô hớt hải rời khỏi tiệm, sau đó chạy về hướng mà Hà Tuyết Sam hay đi bộ về nhà. Vừa chạy, cô vừa chất vấn hệ thống: “Sao mi không nhắc tao sớm hơn?”

[Tôi tưởng ký chủ biết rồi.]

“Biết cái đầu mi!” Tô Mộ Nghiên bực mình. “Trong tiểu thuyết đâu có ghi rõ ngày xảy ra chuyện này, làm sao tao biết được rằng chính xác hôm nay Thái Văn Kỳ sẽ ra tay chứ!”

Tô Mộ Nghiên thật sự tức chết với cái hệ thống này mà!

Khoảng vài phút sau.

Tại một con hẻm vắng vẻ, Hà Tuyết Sam bị một nhóm côn đồ dữ tợn chặn lại. Cô sợ hãi nhìn xung quanh để tìm người cầu cứu, nhưng xung quanh đây lúc này lại chẳng có ai…

Ngoại trừ Thái Văn Kỳ.

Tuy nhiên Hà Tuyết Sam không nhìn thấy Thái Văn Kỳ, bởi vì anh đang đứng nấp sau một cái cây ở cách đó không xa.

Cô vô cùng hoảng sợ, vội vàng cầu xin đám côn đồ: “Mấy anh tha cho tôi, tôi thật sự không có tiền.”

“Ai cần tiền của cô em chứ?” Tên cầm đầu đám côn đồ nở nụ cười đê tiện, “Anh chỉ cần cô em đi chơi với bọn anh thôi.”

Đám đàn em của tên cầm đầu nghe vậy thì cười ha hả phụ họa. Hà Tuyết Sam thấy vậy thì mặt đã tái mét, hai mắt bắt đầu đỏ hoe như sắp khóc.

Cô cố gắng tiếp tục van nài để kéo dài thời gian nhưng mãi mà chẳng có ai xuất hiện.

Nhóm côn đồ lúc này đã bắt đầu động tay động chân, lôi kéo Hà Tuyết Sam đi.

Hà Tuyết Sam sợ hãi hét toáng lên.

Thái Văn Kỳ ở cách đó không xa đang chuẩn bị ra ngoài giải cứu cô ấy thì đột nhiên lại nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Buông tay cậu ấy ra!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play