Tân Tử nhìn môi Tư Đồ Thuần không có chút huyết sắc, còn bị ánh đèn phẩu thuật chiếu thẳng vào, tim hắn như bị ai buộc chặt lại, vừa đau lại không biết làm thế nào để gỡ mối buộc này ra.
Tân Tử ngồi xổm bên cạnh, nắm lấy tay Tư Đồ Thuần mà hôn lên:" Tôi xin lỗi, chuyện khác tôi đều nghe theo em, nhưng chỉ riêng lần này, xin em cho tôi quyết định theo ý của mình."
Tư Đồ Thuần lắc đầu như trống, ở giữa hai chân máu chảy không giảm mà còn có dấu hiệu xuất huyết nhiều hơn.
Tư Đồ Thuần:" Em đã nhìn thế giới đủ rồi, con của chúng ta, vẫn chưa nhìn thấy thế giới này, nếu chú không làm theo ý em, em nhất định sẽ hận chú."
Tư Đồ Thuần còn muốn sống thêm vài năm nữa, muốn cùng Tân Tử đi tản bộ, cùng nhau dạo phố, cùng nhau đi siêu thị, cùng nhau làm đồ ăn tối, cùng nhau ngắm biển khơi rồi cùng nhau ngắm mặt trời mọc rồi lặn. Đến khi hai người già đi, cô sẽ ngã trong vòng tay Tân Tử cùng nhau xem phim trong chính căn nhà của mình.
Tân Tử muốn giữ lại Tư Đồ Thuần, nhưng hiện tại bộ dáng này của cô nếu hắn nhất quyết giữ lại Tư Đồ Thuần.
Cô sẽ hận hắn còn sống trong dày vò, cuộc sống không được vui vẻ hạnh phúc chính là sống không bằng chết.
Tân Tử cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng:" Được, tôi giữ con, tôi sẽ giữ con lại cho em, em đừng hận tôi, nếu em hận, kiếp sau tôi với em làm sao có thể gặp nhau đây."
Tân Tử ở lại chưa tới một phút, bác sĩ với y tá đi vào còn đưa cho hai người một tờ thủ tục làm phẩu thuật giữ thai nhi.
Bởi vì em bé chỉ mới hơn bốn tháng, nếu giữ thai nhi sẽ phải dùng máy ấp, trong đoạn thời gian này người thân chỉ có thể đứng bên ngoài lồng kính để nhìn, không thể chạm cũng không thể sờ.
Chỉ cần thai nhi đủ cứng cáp có thể chuyển sang phòng thường, người thân đã có thể bế được rồi.
Lúc Tân Tử rời đi, Tư Đồ Thuần còn níu lấy tay hắn, đặt lên má mình, nén cảm xúc đau đớn xuống mà lên tiếng:" Em có thể nhìn chú lâu hơn một chút không?"
Tư Đồ Thuần sợ, rất sợ, sợ ngủ một giấc này sẽ không tỉnh lại, thứ đầu tiên cô thấy khi tới thế giới này chính là khuôn mặt của Tân Tử, Tư Đồ Thuần muốn khuôn mặt cuối cùng nhìn thấy cũng là hắn.
Tân Tử:" Em muốn nhìn bao lâu? Tôi đều cho em nhìn."
Tư Đồ Thuần nhịn đau kéo khoé môi lên, ánh mắt nhiễm một tầng ý cười, nhưng khoé mắt trái lại ánh lên một tầng nước.
- Một đời, em muốn nhìn chú một đời.
Tân Tử ở lại thêm một lúc, bác sĩ để hắn đi ra bên ngoài, thai phụ mất máu rất nhiều, hiện tại chỉ có cơ hội cứu sống một trong hai, không thể cứu cả hai.
Tân Tử ngồi ngẩn người bên ngoài hành lang, tay cầm điếu thuốc mà đốt lên còn nhấp nhen tàn thuốc đỏ cam, hắn rít một hơi lại phả ra không trung, ở hành lang bệnh viện tối đen như mực trừ trước cửa phòng cấp cứu có ánh đèn, những phòng khác đều tối đen, bởi vì không còn sớm, bệnh nhân cũng đã ngủ rồi nên không cần để đèn sáng.
Tân Tử ngồi thêm một lúc A Trụ mới chạy tới, còn cầm theo một bảng hợp đồng theo ý Tân Tử.
Tân Tử đưa tay nhận lấy, mở ra xem.
Bên trong tờ hợp đồng chi chít chữ, vừa nhìn vào đập vào mắt bọn họ là dòng chữ in đậm.
" Hợp Đồng Bán Công Ty Tư Thị."
Tờ hợp đồng này chính là A Trụ đem tới cho Tư lão gia ký vào, lúc ký vào ông còn không tự nguyện muốn viện cớ kéo dài, để có thời gian chạy đến tìm Tư Đồ Thuần, nhưng A Trụ đi theo Tân Tử lâu như vậy, cách làm việc như thế nào y tất nhiên hiểu rõ, chính là chờ lúc thích hợp ra chiêu chí mạng, đối phương muốn chạy cũng không thể, muốn cầu xin càng không có cơ hội.
Chỉ có thể làm theo ý bọn họ mà trở thành thế bị động.
Tân Tử châm thêm một điếu thuốc, mới lật sang trang kế tiếp, nhìn dấu vân tay ở cưới mới hài lòng đưa lại hợp đồng cho A Trụ.
Tân Tử:" Chờ cổ phiếu Tư thị tăng giá trở lại liền bán hết, quyên góp tiền vào thùng từ thiện, mở cuộc thiện nguyện, số tiền còn dư mỗi năm sẽ tổ chức ba cuộc thiện nguyện ở vùng núi."
A Trụ nhận lấy hợp đồng mà gật đầu.
Người khác nói Tân Tử, tính tình quá nghiêm túc, khô khan, thật ra dào dạt tình ý cũng được, chỉ là hắn yêu Tư Đồ Thuần đến không màn đạo lý, cũng có người nghĩ hắn trong tình yêu như con rùa chậm chạp, nhưng nói thế nào cũng không đúng lắm đi, nhưng sự thật cũng không biết nói thế nào, chỉ cần nhìn thấy Tư Đồ Thuần, hắn cả đời cũng không muốn chậm trễ.
Hắn trước giờ chưa từng làm chuyện xấu cũng chưa từng làm việc tốt, lần này Tân Tử đẩy một nhà Tư thị vào con hẻm cục, chính là ích kỉ muốn bọn họ trả gấp đôi những thứ đã làm với Tư Đồ Thuần, việc xấu hắn đã làm còn việc tốt cũng đang chuẩn bị làm.
Nếu hắn có chết, sẽ bị trừng phạt, trừng phạt xong sẽ xét thêm việc tốt Tân Tử làm, mà để hắn gặp lại Tư Đồ Thuần thêm một lần nữa.
Bác sĩ rất nhanh liền trở ra, đèn cấp cứu vừa tắt, y tá đẩy một chiếc lồng hấp đi ra bên ngoài, lúc đi ngang qua còn cố tình dừng lại, để Tân Tử có thể nhìn em bé.
Tân Tử ngó lên một chút liền gật đầu như bảo y tá đã nhìn đủ rồi.
Y tá rất nhanh liền đẩy xe đi.
Xe phía sau đẩy ra lần nữa chính là Tư Đồ Thuần, còn đắp trên người một tấm vải trắng, tay buông lỏng rũ xuống giường, khuôn mặt cũng được đắp một tấm khăn trắng tinh.
Tân Tử lúc này mới phản ứng mà tiến lên phía trước, kích động nắm lấy tay cô.
Nhưng tay Tư Đồ Thuần sớm đã chuyển sang màu trắng đến không thật bởi vì mất máu, còn lạnh, rất lạnh như cả cánh tay được lấy ra từ hầm băng.
Hắn không thấy được tay mình bị nắm lại, liền buông tay cô ra mà lui lại phía sau ghế ngồi lại vị trí cũ.
A Trụ đứng bên cạnh nhìn Tân Tử lại nhìn bác sĩ, bác sĩ rất nhanh cho y tá đẩy cô vào phòng riêng biệt chờ người nhà làm giấy nhận xác.
A Trụ đi theo bác sĩ làm thủ tục.
Tân Tử nhìn hàng lang tối đen kéo dài như không có điểm dừng, trái tim hắn như bị xé đôi ra, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ trên đầu hất vào, khói thuốc trong tay hắn vẫn còn cháy dở gian, như tình yêu của hai người, điếu thuốc cuối cùng cháy hết chỉ còn lại một người tiếc nuối.
Hắn ngẩn mặt lên nhìn trần bệnh viện, trong mắt ánh lên một tầng nước, Tân Tử nhắm mắt lại, đợi vài giây mới mở ra, điếu thuốc trong tay cháy đến da thịt nhưng hắn lại không cảm nhận được thứ gì, ngoài cảm giác mất mát lất ác hết tất cả giác quan trên cơ thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT