Lúc này, Đỗ Vũ chỉ muốn hóng chuyện, trong lòng chấn động, nào còn nhớ được trong ký túc xá có một Tưởng Diên sống sờ sờ đang thở hổn hển.
 
Cả người Tưởng Diên như bao phủ một lớp băng.
 
Vương Kiếm Phong cảm thấy bầu không khí trong ký túc xá hết sức căng thẳng, anh ta vội ngắt lời Đỗ Vũ đang tìm đường chết: “Lão út, đi! Chúng ta tới căng tin mua mì trộn. Chẳng phải cậu nói muốn ăn mì trộn sao, chậm chút nữa đến bánh quẩy và sữa đậu nành mặn cũng hết sạch.”
 
Đỗ Vũ được Vương Kiếm Phong nhắc nhở như vậy, vừa định thốt ra: “Ăn mì trộn với bánh quẩy gì nữa, đâu thú vị bằng hóng chuyện.” Anh ta đột nhiên chú ý tới khuôn mặt lạnh như băng của Tưởng Diên, lúc này mới nhận ra: ‘A! Sếp Tưởng cũng đang ở trong ký túc xá à?’
 
Đỗ Vũ không phải người không có mắt nhìn.
 
Nhân duyên của anh ta ở đại học A cũng khá tốt.
 
Đỗ Vũ vỗ trán một cái: “Xem tôi này, suýt nữa quên mất. Đi thôi lão Vương! Tôi sẽ mời.”
 
Vương Kiếm Phong muốn làm bầu không khí dịu lại, bèn nói: “Thôi đi, phiếu ăn của cậu còn tiền à? Không phải đến bây giờ vẫn chưa nạp tiền sao?”
 
Đỗ Vũ: “…”
 
Chỉ có thể nhịn.
 
Hai người điềm nhiên cầm điện thoại di động và chìa khóa ký túc xá lên như không có chuyện gì rồi đi ra ngoài. Cửa phòng vừa đóng lại, Đỗ Vũ đã túm lấy Vương Kiếm Phong: “Mẹ kiếp! Xem ra là thật rồi, nhưng có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì không?”
 
Vương Kiếm Phong còn chưa kịp nói gì.
 
Hai người vừa tới đầu cầu thang lại đụng phải mấy nam sinh thích hóng chuyện của ký túc xá khác.
 
Một nam sinh đeo kính xoa xoa hai bàn tay, khó nén tò mò và kích động: “Lão Vương, Tiểu Đỗ! Chuyện ở ký túc xá các cậu có phải là thật không? Nghe nói Giang Nhược Kiều và Tưởng Diên chia tay rồi à?”
 
Đỗ Vũ: “…”
 
Sao anh ta lại biến thành Tiểu Đỗ?
 
Vương Kiếm Phong bình tĩnh nói: “Không biết.”
 
Nam sinh viên: “Các cậu ở cùng ký túc xá mà, sao lại không biết?”
 
Một nam sinh khác cũng nói: “Đúng vậy, quan hệ của các cậu tốt như thế, sao có thể không biết? Nói đi! Chia sẻ một chút đi, thật ngại quá, bạn gái tôi rất hứng thú với chuyện này, bắt tôi phải tới đây nghe ngóng.”
 
Vương Kiếm Phong: “…”
 
“Không biết.” Anh ta trả lời rất dứt khoát: “Chúng tôi không biết.”
 
Một nam sinh khác lại hỏi: “Tôi rất tò mò, vì sao Giang Nhược Kiều lại đá Tưởng Diên? Chắc chắn là cô ấy bỏ cậu ta.”
 
Đỗ Vũ nói với khuôn mặt không cảm xúc: “Liên quan gì tới cậu!”
 
“Được rồi, câu cuối cùng, thật sự là câu hỏi cuối cùng. Có phải lão Lục đang theo đuổi Giang Nhược Kiều không? Đây mới là chuyện khiến chúng tôi tò mò nhất.”
 
Vương Kiếm Phong thốt ra một câu chửi thề hiếm có.
 

Hai người nhanh chóng bỏ lại mấy nam sinh kia rồi đi xuống lầu, rời khỏi ký túc xá nam.
 
Đương nhiên, họ cũng chạm mặt với rất nhiều bạn học trên đường đi, mọi người đều nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ lạ.
 
Tò mò, nghi ngờ, xem thường… Hưng phấn ư?
 
Đỗ Vũ lấy điện thoại di động ra: “Không được, tôi muốn hỏi sếp Lục một chút xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Sao tôi lại cảm thấy người ngoài còn biết nhiều hơn chúng ta vậy?”
 
Xã hội này thật đáng sợ.
 
Sao chuyện Tưởng Diên và Giang Nhược Kiều chia tay lại bị người ta đào bới ra?
 
Vương Kiếm Phong ngăn anh ta lại: “Tạm thời đừng hỏi. Chẳng lẽ cậu còn không hiểu con người lão Lục à? Lúc cậu ấy muốn nói thì tự nhiên sẽ nói, nếu Lục Dĩ Thành không muốn nói thì cậu có nói rách miệng cũng vô dụng thôi.”
 
Đỗ Vũ cất điện thoại: “Việc này… Sao tôi cứ cảm thấy kỳ lạ nhỉ? Tôi cảm thấy sếp Lục sẽ không làm chuyện như vậy.”
 
Chứ còn gì nữa!
 
Lục Dĩ Thành là ai chứ? Nếu Lục Dĩ Thành thật sự muốn yêu đương thì chỉ mất vài phút là thành công, nhưng anh vốn chẳng đặt tâm trí vào chuyện này.
 
Một người không có thời gian và hoàn toàn chẳng có hứng thú đối với chuyện yêu đương, cho dù có ý cũng sẽ không tìm một cô gái có thể đem đến cho bản thân nhiều phiền phức.
 
Sao Vương Kiếm Phong không nghĩ như vậy chứ? Anh ta vừa định gật đầu thì đột nhiên nhớ tới những chuyện xảy ra ở nông gia nhạc, trên mặt lập tức hiện lên vẻ lo lắng.
 
Chưa chắc chuyện đó không thể xảy ra.
 
Ví dụ như buổi trưa mà Giang Nhược Kiều muốn múc nước giếng rửa dép lê.
 
Rõ ràng lúc đó Lục Dĩ Thành đang ở trong phòng nói chuyện với anh ta, lúc nhìn thấy cô muốn múc nước thì chẳng thèm nói một câu đã ra ngoài giúp Giang Nhược Kiều múc nước.
 
Ví dụ như lúc chơi trò nói thật hay mạo hiểm, vì sao Lục Dĩ Thành lại lựa chọn uống rượu.
 
Rốt cuộc người khác phái mà anh liên lạc là ai?
 
Câu này rất khó trả lời sao?
 
Lại ví dụ như lúc Giang Nhược Kiều bắt được Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh đã kiên quyết muốn đi. Lúc ấy, bọn họ đều không tiến lên ngăn Tưởng Diên, không phải vì muốn giúp đỡ anh ta mà là khi người ta muốn chia tay thì người ngoài không tiện dính vào. Khi ấy, vì sao Lục Dĩ Thành lại xông lên?
 
Bản thân chuyện này là một vấn đề, nhưng tình huống lúc đó quá hỗn loạn nên chẳng ai bình tĩnh suy nghĩ.
 
Bình thường, dạng người như lão Lục không dễ dàng nhúng tay vào việc riêng của người khác… Trừ khi, anh có lý do không thể không làm.
 
Lý do này là gì? Không nghĩ ra.
 
“Cứ chờ xem đi.” Vương Kiếm Phong lo lắng nói: “Đợi tới khi lão Lục nói ra.”
 
Thật ra quan hệ trong ký túc xá bọn họ nhìn như đơn giản nhưng lại không phải như vậy.
 
Nếu phải lựa chọn thì Đỗ Vũ thích Lục Dĩ Thành hơn, bởi con người anh đáng tin cậy. Còn Tưởng Diên… Cũng không phải anh ta có gì không tốt, cách làm người cũng rất trượng nghĩa nhưng luôn khiến người ta cảm thấy thiếu gì đó. Nếu bây giờ xảy ra chuyện gì, bất kể là Đỗ Vũ hay Vương Kiếm Phong đều sẽ tìm Lục Dĩ Thành đầu tiên chứ không phải Tưởng Diên.

 
 
 
Cùng lúc đó, Giang Nhược Kiều cũng để ý tới chuyện này.
 
Cô không cảm thấy bất ngờ khi có một số người nặc danh trả lời bình luận, nói rằng cô bắt cá hai tay, vô liêm sỉ qua lại với hai người con trai. Nhưng những lời này nhanh chóng bị những người khác dập tắt. Mấy bình luận này là điểm gai mắt nhất trong vô số bình luận, nhưng cũng chưa tới mức nghẹn trong cổ họng. Bất kể ở đâu, dù là tin tức liên quan tới sống chết, nếu người bị hại không hoàn mỹ đều sẽ bị người ta công kích là đáng đời. Chuyện này của cô… Cũng chỉ như mưa bụi mà thôi.
 
Điều ngoài ý muốn chính là… Vì bình thường hình tượng của Lục Dĩ Thành quá nghiêm chỉnh nên chẳng ai nghĩ rằng Giang Nhược Kiều và Tưởng Diên chia tay vì anh chen chân vào.
 
Chuyện này…
 
Giang Nhược Kiều: “?”
 
Đây được coi là ví dụ thực tế cho việc người tốt sẽ nhận được kết quả tốt. Tất cả mọi người đều tin tưởng nhân phẩm của anh. Bình luận không tốt dù không nhiều nhưng cũng có, có người nhắm vào Tưởng Diên, cũng có người nhắm vào cô nhưng chẳng ai công kích Lục Dĩ Thành. Giang Nhược Kiều dở khóc dở cười. Cũng tốt, có thể nói trong toàn bộ chuyện này thì Lục Dĩ Thành là người vô tội nhất. Giang Nhược Kiều không hy vọng danh dự của anh bị ảnh hưởng vì mình.
 
Dù chuyện có lớn hơn nữa thì cũng chỉ hot trong vài ngày.
 
Chuyện làm cả ngành giải trí nổ tung cũng chỉ kéo dài ba, bốn ngày, chớ nói chi đây chỉ là chuyện xảy ra trong trường bọn họ.
 
Phần lớn sinh viên của đại học A để ý tới cuộc sống và việc học của mình hơn. Thật sự có rất ít người chú ý tới cuộc sống cá nhân của người khác một cách quá đáng. Giang Nhược Kiều có nhiều kinh nghiệm, dù chuyện này có máu chó tới mức nào, giống phim tới đâu thì nhiều nhất tới sáng ngày thứ ba cũng sẽ chẳng ai đẩy lên đầu nữa.
 
Giang Nhược Kiều thoát ra khỏi diễn đàn, nhìn lướt qua tài khoản mạng xã hội theo thói quen.
 
Từ khi phát hiện ra rằng nuôi trẻ con rất khó, cô hết sức chú ý tới thu nhập và tài sản của mình, ngày nào cũng vào xem tiền của mình, nếu không sẽ phải đeo mặt nạ oxi.
 
Mấy ngày trước, Giang Nhược Kiều đăng tải video “Hoài niệm”, hiệu quả cực kỳ tốt.
 
Lượt xem nhiều hơn những video khác, lượt thích và bình luận cũng thế.
 
Cô bỏ rất nhiều tâm sức vào trong các video nên số lượng video không nhiều, nhưng lượt người theo dõi rất ổn định, lượng người xem cũng vậy. Nền tảng này thấy video của cô có giá trị phát triển nên đẩy nó lên trang đầu. Cứ thế, video của Giang Nhược Kiều càng có nhiều người xem, ngay cả bản thân cô cũng thấy hơi kinh ngạc. Đây là dấu hiệu cho thấy cô sắp hot ư?
 
Chỉ có điều, đáng tiếc chí của Giang Nhược Kiều không ở nơi này.
 
Sau khi biết nguyên tác, cô càng chẳng có hứng thú làm KOL* gì đó.
 
*người có sức ảnh hưởng
 
Lúc xế chiều, giá viên hướng dẫn của Lục Dĩ Thành có việc tìm anh, thế là anh nhờ Giang Nhược Kiều đưa Lục Tư Nghiên đi chụp ảnh thẻ.
 
Giáo viên nhà trẻ cần mười tấm ảnh thẻ nền xanh, 2.5x3.5 cm.
 
Giang Nhược Kiều vui vẻ đồng ý.
 
Buổi chiều, Lục Dĩ Thành dắt Lục Tư Nghiên tới, anh còn cố ý dặn dò: “Ở con đường trước mặt có một tiệm ảnh tên Viên Mộng, có chụp ảnh thẻ, giá cả rất hợp lý. Chụp ảnh lấy ngay, chín cái ảnh một sấp, hai mươi tệ.”
 
Giang Nhược Kiều có vẻ đang nghe nhưng thật thế thì đợi tới khi Lục Dĩ Thành đi rồi, cô dẫn Lục Tư Nghiên đón xe tới tiệm ảnh mà mình đến vào lúc trước.

 
Tiệm ảnh Viên Mộng gì gì đó một sấp chỉ có hai mươi tệ, sao có thể diễn tả được hết vẻ đẹp trai và đáng yêu của con trai cô.
 
Đương nhiên không thể làm được rồi!
 
Tiệm ảnh mà Giang Nhược Kiều tới cũng coi như khá có tiếng, quả thật chụp ảnh thẻ đẹp hơn nhiều nơi khác, vì vậy giá cả cũng không rẻ.
 
Ngay cả thợ chụp ảnh cũng khen Lục Tư Nghiên: “Đứa trẻ này vừa đẹp trai vừa đáng yêu, đẹp hơn cả ngôi sao nhí trên truyền hình.”
 
Lục Tư Nghiên đứng trước phông nền màu xanh lam, ưỡn ngực nói: “Vì ba cháu đẹp trai nhất, mẹ cháu cũng đẹp gái nhất.”
 
“Thật à?” Thợ chụp ảnh ghẹo: “Đợi sau khi cháu lớn lên, ba cháu không còn là người đẹp trai nhất nữa.”
 
Lục Tư Nghiên hỏi: “Vì sao vậy?”
 
Giang Nhược Kiều đứng đằng sau thợ chụp ảnh, bật cười ra tiếng: “Bởi vì cháu mới là người đẹp trai nhất.”
 
Lục Tư Nghiên thẹn thùng: “Không thể để ba cháu nghe được câu này.”
 
Thợ chụp ảnh có trình độ rất chuyên nghiệp.
 
Lục Tư Nghiên cũng rất đáng yêu nên thành phẩm rất khả quan.
 
Nhà trẻ cần mười cái ảnh, lúc đầu Giang Nhược Kiều định rửa hai sấp, cuối cùng lại bảo chủ cửa hàng rửa ba sấp ảnh.
 
Lục Tư Nghiên hỏi: “Tại sao mẹ lại rửa nhiều ảnh như vậy?
 
Giang Nhược Kiều sờ cằm: “Đại khái là mẹ muốn cất đi.” Cô lấy một bức ảnh cho vào trong ví tiền: “Ví dụ như thế này.”
 
Lục Tư Nghiên cười ha ha.
 
Sau khi làm xong vẫn còn sớm, Giang Nhược Kiều dẫn cậu bé đi dạo siêu thị. Lục Tư Nghiên không chịu ngồi trong xe hàng như những đứa trẻ khác, cậu bé nghiêm túc nói: “Con đã năm tuổi rồi, sao có thể giống như đứa trẻ con được?”
 
Ở bên cạnh, một bà mẹ đẩy xe hàng. trong xe có con trai sáu tuổi của mình: “…”
 
Bà mẹ kia bật cười trêu con mình: “Con nhìn đi, cậu bé này hiểu chuyện biết bao.”
 
Rõ ràng cậu bé kia rất lười, vò đã mẻ không sợ sứt nói: “Nhưng chân con ngắn.”
 
Bà mẹ: “…”
 
Giang Nhược Kiều mỉm cười, khen ngược lại: “Con của chị đáng yêu quá.”
 
Lúc đầu, bà mẹ trẻ kia định nói con trai cô cũng đẹp trai lắm, nhưng nhìn Giang Nhược Kiều chỉ chừng hai mươi tuổi, vẫn là sinh viên nên nói: “Em trai của em cũng rất đẹp trai.”
 
Lục Tư Nghiên: “?”
 
Đâu phải em trai!
 
Dì đứng lại đó!
 
Lục Tư Nghiên phồng má ra sức đẩy xe hàng, cậu bé không cho Giang Nhược Kiều đẩy, lý do rất chính đáng: “Ba luôn làm như vậy.”
 
Ba không ở đây nên đương nhiên cậu bé phải làm rồi.
 
Giang Nhược Kiều: “… Ok, thế con làm đi.”
 

Siêu thị rất lớn, hai mẹ con đi dạo hơn nửa giờ, ngoài mua đồ ăn cho Lục Tư Nghiên thì Giang Nhược Kiều còn cố ý tới khu bán đồ vệ sinh cá nhân. Trong siêu thị có nhân viên bán hàng, người kia thấy cô muốn mua nên ba hoa chích chòe một hồi, sau đó nói: “Cô gái, bây giờ cô mua hai bộ sẽ có quà tặng đấy.”
 
Cuối cùng, Giang Nhược Kiều mua hai bộ.
 
Nhân viên bán hàng kia thần thần bí bí lấy một tuýp sữa rửa mặt dành cho nam từ trong hộp giấy ra đưa cho cô: “Lúc đầu, quà tặng là bàn chải đánh răng, nhưng nhìn cô em phóng khoáng như vậy, chị đây phá lệ tặng sữa rửa mặt cho em!”
 
Có phải rất ngạc nhiên không? Rất cảm động đúng không?
 
Giang Nhược Kiều: “…”
 
Vì cô mua quá nhiều đồ nên chất đầy cả xe hàng. Lục Tư Nghiên dự đoán được chuyện này nên đã gọi cho Lục Dĩ Thành từ lâu.
 
Anh vừa giải quyết xong việc đã vội chạy tới chỗ này.
 
Lục Dĩ Thành vừa tới lập tức nhìn thấy cảnh như thế này…
 
Giang Nhược Kiều và Lục Tư Nguyên đứng nơi đó, dưới chân họ là hai cái túi rất lớn, trong túi đựng đầy đồ vật.
 
Lục Dĩ Thành đột nhiên cảm thấy đau đầu.
 
“Hóa đơn vẫn còn đấy chứ?” Lục Dĩ Thành hỏi.
 
Giang Nhược Kiều: “Hình như vẫn còn, để tôi tìm xem.” Giang Nhược Kiều ngồi xổm xuống, tìm được hóa đơn trong một túi hàng. Hàng chữ dài vô cùng, đủ để thấy cô mua bao nhiêu thứ.
 
Lục Dĩ Thành: “Cậu cần không?”
 
“Không cần.” Giang Nhược Kiều lấy thứ này làm gì? Cô biết không bao giờ có chuyện Lục Dĩ Thành vô duyên vô cớ hỏi điều này: “Cậu muốn lấy à? Vậy cho cậu đó.”
 
Lục Dĩ Thành nhận lấy: “Ở nơi này chờ tôi một chút.”
 
Nói xong, anh cầm tờ hóa đơn rời đi.
 
Lục Dĩ Thành tới khu vực đổi quà.
 
Anh từng mua đồ ở siêu thị này, biết nơi đây có hoạt động như vậy, mua nhiều đồ có thể dùng phiếu đổi một vài thứ.
 
Lục Dĩ Thành đưa hóa đơn cho nhân viên công tác, người kia là một bác gái rất nhiệt tình: “Chàng trai, cậu chọn đi, xem muốn chọn cái gì.”
 
Lục Dĩ Thành nhìn thoáng qua kệ hàng phía sau.
 
Có túi gạo nhỏ, chai dầu ăn nhỏ, khay trứng, nước rửa bát, khăn giấy… Các loại đồ dùng hàng ngày.
 
Anh đưa mắt nhìn hết một lượt, cuối cùng dừng lại ở một vật phẩm màu hồng.
 
“Dì à, cái kia là gì vậy?”
 
Bác gái kia xoay người, cầm vật phẩm màu hồng: “Cậu nói cái này à? Đây là mũ làm khô tóc. Hình như còn màu xám nữa, tôi đổi cho cậu nhé?”
 
“Không cần.” Lục Dĩ Thành nói: “Cháu lấy màu hồng.”
 
Bác gái đưa mũ làm khô tóc cho anh.
 
Lục Dĩ Thành cúi đầu nhìn thoáng qua vật này, trông cũng không tệ. Anh cầm mũ làm khô tóc rồi bước nhanh về phía Lục Tư Nghiên và Giang Nhược Kiều. Lục Dĩ Thành hơi chần chừ, đưa vật đó cho cô: “Cho cậu cái này.”
 
Giang Nhược Kiều chuyển mắt nhìn mũ làm khô tóc: “?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play