Bạch Tiên Tiên đã khóc đến nỗi không thể kiềm chế được, ôm Đại trưởng lão ai nói gì cũng không nghe lọt, vậy nên bác sĩ buộc lòng phải gọi Tam trưởng lão vào rồi hỏi ông: “Ông xem muốn đưa thi thể đến nhà tang lễ luôn hay mọi người tự mang về an táng?”
Tam trưởng lão khẽ đáp: “Để chúng tôi mang về.”
Bác sĩ bảo ông đi làm thủ tục.
Đang nửa quỳ trước di thể, Bạch Tiên Tiên đột nhiên cắn răng thì thầm: “Thiên địa huyền khí, vạn pháp căn bản, bình tâm ngưng thần, tụ linh nhĩ nhĩ, vạn hối linh căn, lấy mở thiên mục, linh tông linh tổ, tổng lĩnh vạn thần, sắc dĩ lĩnh mệnh! Lấy thân hóa ngũ hành, lấy thần chí thượng thanh, cấp cấp như luật lệnh!”
Nhân viên y tế xung quanh nhìn cô như nhìn một kẻ tâm thần.
Chỉ có Tam trưởng lão biết cô muốn làm gì, bèn thở dài một hơi.
Bạch Tiên Tiên cố gắng mở to đôi mắt sưng đỏ, khóc hỏi: “Đại trưởng lão, ông ở đâu? Ông ở đâu thế ạ?”
Không phải đã nói mở Thiên Nhãn có thể nhìn được âm dương sao? Tại sao cô không thấy hồn phách của Đại trưởng lão chứ?
Bác sĩ khó xử nói với Tam trưởng lão: “Có lẽ thân nhân bị đả kích quá lớn, bác nên mau đưa cô ấy về đi.”
Tam trưởng lão gật đầu, xoay người kéo Bạch Tiên Tiên. Bạch Tiên Tiên bắt lấy tay ông khóc hỏi: “Tam trưởng lão, tại sao con không nhìn thấy Đại trưởng lão? Không phải thần chú này đã mất hiệu lực rồi chứ ạ? Người đã chết chẳng phải đều có hồn phách sao, tại sao con không tìm được ông?”
“Tiên Tiên, Tiên Tiên con hãy nghe ông nói...” Mắt Tam trưởng lão đỏ hoe, ông đột nhiên nghiêm nghị: “Bạch Tiên Tiên!”
Bạch Tiên Tiên mím môi, nhìn ông kèm theo chóp mũi đỏ au. Ngón tay Tam trưởng lão siết chặt, bóp lấy bả vai cô, ông gằn giọng: “Đi gọi điện thoại cho ba con nhờ nó thông báo với mọi người đi.”
Bạch Tiên Tiên nức nở, cuối cùng nhắm mắt lại và ngừng nỉ non.
Tam trưởng lão đi làm thủ tục, còn Bạch Tiên Tiên ngồi trên ghế dài ở hành lang bấm số Bạch Hướng Vọng.
Nửa đêm về sáng, Bạch Hướng Vọng đang say ngủ. Ông mơ màng bắt máy hỏi: “Tiên Tiên hả, sao rồi con?”
Bạch Tiên Tiên nghẹn ngào: “Ba, Đại trưởng lão qua đời rồi.”
Bạch Hướng Vọng lộn nhào ngồi bật dậy khỏi giường, sau khi thở gấp vài tiếng thì buồn bã nói: “Thảo nào mấy ngày nay ba luôn cảm thấy tâm thần không yên... Ba sẽ mua vé tàu cao tốc! Tiên Tiên, con là con gái lớn, phải tỉnh táo lên để chăm sóc cho hai trưởng lão nhé.”
Bạch Tiên Tiên đáp: “Dạ!”
Khi hoàn thành các thủ tục, sắc trời đã trắng xoá. Chiếc xe cấp cứu đã đưa Đại trưởng lão tới đây nay lại đưa họ về. Người y tá đi cùng họ có lẽ là nhân viên mới, bởi người đó cứ sợ hãi không thôi khi phải ngồi cùng xe với xác chết.
Tam trưởng lão lấy một tấm bùa trừ tà trong ngực ra - tấm bùa mà trước đó Đại trưởng lão đã dán vào thân xe nhưng bị Trương Xung cầm vào - đưa cho y tá: “Cầm đi, đừng sợ.”
Y tá luôn miệng nói cảm ơn.
Lúc tới trấn Bách thì trời sắp sáng rồi, xe cấp cứu không thể nào tiếp tục đưa họ vào núi, chỉ đưa họ đến cửa nhà họ Trương rồi rời đi.
Suốt cả đêm, Nhị trưởng lão đã giải quyết những chuyện phía sau khá ổn. Dưới sự chỉ huy của Nhị trưởng lão, Trương Xung đưa thi thể bà cụ Trương vào lại quan tài.
Linh đường được sắp xếp lại, sau khi ba đứa con bất hiếu tỉnh dậy thì lập tức quỳ thẳng trước bài vị không dám đứng lên.
Nhị trưởng lão thực hiện khai đàn và siêu độ oan hồn cho bà cụ Trương trước linh cữu.
Đại trưởng lão chém một kiếm vào tà khí của bà cụ Trương, con người sau khi chết đã đánh mất toàn bộ lý trí, tất cả đều làm theo oán khí, và thật ra nhát kiếm ấy đã giúp bà cụ Trương lấy lại đôi chút lý trí.
Bà ấy vốn là người trong Đạo Môn, đi âm ở nhân gian cũng có công đức. Nhưng hôm nay gây ác hại người, công tội bù trừ cho nhau. Sau khi yên tâm tiếp nhận siêu độ, bà ấy nhanh chóng đến âm phủ nhận lệnh, đến lúc đó xử phạt hay trừng trị âm phủ sẽ tự có quyết định.
Trái lại, ba đứa con bất hiếu kia dẫu cho Nhị trưởng lão đã tụng trì thần chú Tịnh Thiên Địa giúp họ loại trừ tà khí trong người nhưng vì tà khí xâm nhập cơ thể của ba người này đã quá nặng đến nỗi tuổi thọ hao tổn, sau này chỉ e sẽ không thuận lợi.
Anh cả bị mất đứa con trai. Đứa con thứ hai, thứ ba, thứ tư bị hao tổn tuổi thọ. Tội lỗi mà chúng nó gây ra từ giây phút này trở đi, chúng sẽ phải bắt đầu gánh chịu.
Thấy xe cấp cứu trả di thể của Đại trưởng lão về, Trương Xung cũng đau buồn khôn nguôi.
Người khác không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta là người biết rõ nhất. Trước khi vào đó, Đại trưởng lão còn khoẻ như vâm. Tuy rằng ông ta không nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong nhưng nghĩ thôi cũng biết Đại trưởng lão đã liều cả mạng của mình mới giải quyết được chuyện này.
Trương Xung càng tôn sùng hai trưởng lão và tiên cô trong mắt mình hơn, chủ động đưa di thể của Đại trưởng lão lên xe mình rồi chở họ về núi.
Trấn Bách khá lạc hậu, hỏa táng chưa quá phổ biến nên vẫn mai táng những người qua đời theo lệ cũ. Ở quê có tập tục, người ta thường chuẩn bị quan tài cho người lớn tuổi trong nhà nên đương nhiên ba trưởng lão cũng có và được đặt trong nhà chính.
Bạch Tiên Tiên đi theo Trương Xung tới tiệm quan tài trên trấn để mua những vật dụng cần thiết cho tang lễ. Khi về, cô thấy có một chiếc xe đến nhà họ Trương, rồi một ông lão đạo sĩ mặc đạo bào bước xuống xe.
Vừa xuống xe, thấy cảnh tượng bên trong, ông ta vội “ồ” một tiếng.
Nhị trưởng lão bước ra cửa, ba đứa con bất hiếu cũng gào khóc đuổi theo sau lưng ông như nắm lấy cây cỏ cứu mạng: “Đạo trưởng! Đạo trưởng, ông không thể bỏ rơi chúng tôi được!”
Nhị trưởng lão lạnh nhạt nói: “Chuyện nên làm tôi đã làm xong. Mấy người chỉ cần an táng bà ấy như bình thường theo di nguyện của bà cụ là được.”
Ba ông con trai gật đầu lia lịa: “Dạ dạ dạ! Chúng tôi nhất định sẽ làm theo! Nhưng chúng tôi vẫn còn sợ đạo trưởng à, ông có thể cho chúng tôi thứ trừ tà nào đó để phòng thân không? Bao nhiêu tiền ông cứ tuỳ tiện ra giá đi!”
Nhị trưởng lão khẽ cau mày, ngẩng đầu chợt thấy ông lão đạo sĩ đang quan sát ở cửa, bèn chỉ về phía ông ta: “Những chuyện còn lại cứ tìm vị đạo trưởng đó là được.”
Ông lão đạo sĩ hành lễ chào: “Bần đạo là Chử Chính Minh của võ quán Vân Xương, xin hỏi đạo trưởng bây giờ tình hình thế nào rồi?”
Nhị trưởng lão thuật sơ lại mọi chuyện.
Ông không đề cập tới mức độ nguy hiểm, nhưng người mà bốn người con giàu có nhà họ Trương này mời tới sao có thể là hạng người bình thường được.
Chử Chính Minh này chính là đạo sĩ của Chân Vũ quán thuộc thành phố Vân Xương, chủ thần của Chân Vũ quán cúng bái là Chân Vũ đại đế, đạo trưởng nổi tiếng trên núi Võ Đang chính là Chân Vũ đại đế thuộc phái Toàn Chân.
Ở thành phố Vân Xương, Chử Chính Minh cũng là một đạo sĩ nổi danh lừng lẫy. Hôm qua vừa nghe quan tài đập chết người trong khi đang trên đường đi chôn, cũng như ba trưởng lão, ông ta chợt nhận ra chuyện không ổn, bèn dẫn theo các đệ tử đi suốt đêm tới đây.
Nhưng ông ta thấy chuyện họ lo lắng đã không xảy ra.
Độ nguy hiểm của chuyện này không phải chỉ bằng vài câu bâng quơ của Nhị trưởng lão là có thể ví von.
Đúng lúc thấy di thể bọc vải trắng của Đại trưởng lão bên trong xe, Chử Chính Minh như nhận ra điều gì, vẻ mặt bỗng dưng trở nên đau thương rồi chắp tay xá về hướng trong xe.
Nhị trưởng lão đi tới chỗ chiếc xe: “Oan hồn đã được siêu độ, chuyện còn lại đành nhờ cậy đạo trưởng.”
Chử Chính Minh nhận lời. Thấy Bạch Tiên Tiên ôm kiếm Lục Linh đi ngang qua, ông ta lập tức nhận ra kiếm này cũng là một vật phi phàm.
Sau khi họ đi, ông ta mới nói với các đệ tử: “Không ngờ ở đây lại có cao nhân ẩn thế, không biết họ kế thừa phái nào. Cô gái trẻ kia thoạt trông rất có thiên phú, nếu các con trao đổi đạo pháp với cô bé ấy, chắc chắn sẽ thu hoạch được rất nhiều. Chỉ có điều không biết sau này còn cơ hội gặp lại không.”
Một đệ tử của Chử Chính Minh hỏi một cách vô cùng ngây thơ: “Sư phụ, vậy tại sao chúng ta không thêm Wechat của cô ấy ạ?”
Chử Chính Minh: “...!”
Tiếc thay, chiếc xe đã đi khuất dạng rồi.
Trên đường về núi, Bạch Tiên Tiên vẫn ôm kiếm Lục Linh, im thin thít.
Cô nghĩ mình đã có thể hiểu cụm từ “trưởng thành trong nháy mắt” này rồi.
Mong muốn của Đại trưởng lão là cô có thể trưởng thành.
Nhưng trưởng thành có nghĩa là phải gánh vác trách nhiệm.
Mỗi người trưởng thành đều có trách nhiệm của riêng mình. Cô sinh ra ở nhà họ Bạch, vừa sinh ra đã là linh cốt, tiếp nhận truyền thừa gia tộc là trách nhiệm của cô.
Trốn tránh trách nhiệm chỉ sẽ càng xảy ra những chuyện cô không thể nào gánh nổi mà thôi.
Bạch Tiên Tiên nhìn hai trưởng lão tuổi tác đã cao ở đối diện, đột nhiên cất lời: “Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, con quyết định sẽ học Đạo pháp ạ. Đợi lo liệu xong hậu sự của Đại trưởng lão, các ông dạy con đi.”
Hai trưởng lão kinh ngạc nhìn sang.
Nhị trưởng lão khựng lại rồi dịu dàng khuyên: “Tiên Tiên, con đừng vì áy náy mà cố ép bản thân mình.”
Bạch Tiên Tiên lắc đầu: “Không gượng ép ạ, con muốn học.”
Không chỉ riêng vì trưởng lão và gia tộc.
Cô cảm động trước dáng vẻ của những dân làng lên núi nhờ giúp đỡ đêm qua, và trước người mẹ trẻ ôm con trai trong tay liên tục cảm ơn cô.
Sinh ra là người phàm, nếu đã có thiên phú thì sao lại phải tầm thường cả đời chứ.
Đại trưởng lão nói đúng, học giỏi rồi thì bất kể yêu ma quỷ quái nào cô cũng chẳng sợ nữa.
Không biết mới là đáng sợ nhất.
Tam trưởng lão đột nhiên hô to: “Giỏi! Đây mới là truyền nhân của nhà họ Bạch ta! Đại trưởng lão của con dưới suối vàng có biết chắc chắn sẽ rất vui mừng!”
Bạch Tiên Tiên nhìn di thể trong xe, mỉm cười kèm theo đôi mắt kiên định.
Lái xe về tới núi thì sắc trời đã sáng. Nhận được tin, các cô các chú đã chờ sẵn ở cửa núi, mọi người đau buồn khiêng di thể lên rồi nhập liệm bố trí linh đường.
Con cháu nhà họ Bạch lần lượt quay về quê nhà.
Bạch Hướng Vọng đến vào lúc trưa, vẫn mặc chiếc áo khoác dài màu xanh lam, mang theo một gói gồm áo cà sa và những vật dụng cần có để làm pháp sự. Đồng thời, ông quay về cùng một số đạo sĩ, vài người đang bố trí pháp đàn trước linh cữu rồi bắt đầu tụng kinh trì chú.
Tiếng nhạc của đạo du dương vang vọng khắp núi rừng, không chỉ siêu độ vong hồn, mà còn mang lại sự an tâm cho người còn sống.
Ngoài người của nhà họ Bạch, thôn dân dưới chân núi và khá nhiều người ở trấn trên đều tới bái lạy, bởi ba trưởng lão đã cư ngụ ở đây mấy chục năm nên cũng có tiếng tăm, khiến núi rừng vốn luôn yên ắng nay náo nhiệt hơn nhiều.
Bạch Tiên Tiên không bỏ cuộc, nhiều lần lén mở Thiên Nhãn ra mong muốn nhìn thấy hồn phách của Đại trưởng lão trên linh đường.
Tuy nhiên, cô không thấy Đại trưởng lão đâu, mà lại thấy một con yêu quái trong núi, không biết do cái gì biến thành trông nó vừa xấu xí vừa hung dữ. Nó đang ngồi xổm trên tảng đá lớn ngoài sân nhe răng trợn mắt với cô, hại Bạch Tiên Tiên hoảng hồn đến nỗi khóc lóc chạy đi tìm Nhị trưởng lão: “Làm sao để đóng Thiên Nhãn này vậy ông ơi!”
Nhị trưởng lão: “... Hết giờ thì dĩ nhiên nó sẽ đóng lại.”
Bạch Tiên Tiên lấy tay che mắt không dám nhìn lung tung nữa, sợ rằng con yêu quái kia sẽ chạy đến tìm cô. Nhưng khi cô ra ngoài lén lút nhìn xung quanh thì yêu quái nọ đã biến mất tăm.
Trên tảng đá nó ngồi ban nãy có hai vết cào, hình như để lại lúc chạy trốn, Bạch Tiên Tiên thoáng liếc qua rồi vội vàng thu lại ánh nhìn.
Phần mộ tổ tiên nhà họ Bạch nằm trên sườn núi, chôn cất vô số tổ tiên của nhà họ Bạch. Nhị trưởng lão xem tinh tượng rồi quyết định thời gian hạ táng Đại trưởng lão. Sau khi quan tài nhập thổ, những người đến viếng cũng dần rời đi.
Rất nhiều con cháu nhà họ Bạch không biết tổ tiên mình làm nghề gì, chỉ biết họ phải trở về bái lạy ông cố đã khuất, từ nhỏ không thường liên lạc nên không có quá nhiều đau buồn.
Họ không giống Bạch Tiên Tiên - người được công nhận là thiên tài linh cốt trời sinh khi vừa đầy tháng, cô đã dành phần lớn thời thơ ấu của mình bầu bạn với ba trưởng lão.
Mọi người vừa đi, trong núi lại khôi phục yên tĩnh.
Nghe nói cuối cùng con gái cũng đồng ý tiếp nhận truyền thừa gia tộc, Bạch Hướng Vọng tỏ ra rất vui mừng. Vốn dĩ ông muốn ở lại cùng dạy kinh văn cho Bạch Tiên Tiên nhưng lại bị Tam trưởng lão đuổi đi: “Đi đi đi, bọn tôi không dạy thì anh dạy cái gì, chờ chúng tôi dạy xong thì mới đến lượt anh!”
Bạch Hướng Vọng: “...!”
Không nhìn thử xem là ai đẻ nó ra!
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT