Sau khi Bạch Tiên Tiên xuống thang máy thì gọi điện cho người bị hại.
Nghe thấy là một giọng nam trung niên mệt mỏi, nghe thấy cô tự giới thiệu, giọng điệu lúc này mới vội vã hơn: "Bây giờ ngài qua à? Được, được, được, vậy bây giờ tôi cũng trở về, lát nữa gặp ở cửa khu nhé!"
Nói xong, ban đầu Bạch Tiên Tiên tính gọi xe, kết quả nhìn giá, gọi xe từ nơi này tới đó tốn một trăm hai! Được rồi được rồi, cứ đi tàu điện ngầm thôi.
Tuy bây giờ cô là nhà giàu mới nổi, nhưng mà tiết kiệm là phẩm chất tốt đó.
Tàu điện ngầm tiện, bảo vệ môi trường, nhanh chóng, không kẹt xe, ừm!
Khoảng thời gian này, người đi tàu điện ngầm không nhiều. Bạch Tiên Tiên tìm một chỗ ngồi xuống, lại lấy điện thoại ra xem. Người bị hại tên Hàn Kỳ Minh, địa chỉ viết trên đơn đặt hàng là đại lộ Thự Sơn, quận Đông.
Cô lên mạng tra một chút, phát hiện chỗ này còn là khu biệt thự.
Dân mạng chia quận Đông thành hai khu, một khu nhà giàu cũ, một khu tân quý [*]. Bởi vì khu Đông bao quanh là nước, trước giờ vốn là khu vực lựa chọn hàng đầu xây tiểu khu cao cấp của các nhà đầu tư. Nhiều năm phát triển, nghiễm nhiên là nơi tụ tập kẻ có tiền của thành phố Vân Xương.
[*] Gần đây làm quan hoặc làm nhà giàu.
Người nói mình ở quận Đông là chứng minh không phú thì quý.
Nhà Hàn Kỳ Minh thuộc khu nhà giàu cũ, sửa từ mười năm trước, rẻ hơn khu tân quý. Cho dù hiện tại Bạch Tiên Tiên tự khoe là nhà giàu mới nổi thì cô cũng không dám tiêu tiền không cần nhìn giá.
Theo lý thuyết, khu nhà giàu cũ này sửa từ mười năm trước rồi, phải xảy ra chuyện thì cũng xảy ra từ lâu rồi, chẳng cần chờ tới lúc Hàn Minh Kỳ chuyển vào mới bắt đầu có tà ma gây rối. Trên đường đến Bạch Tiên Tiên cũng tìm kiếm tin tức trên mạng, không thấy có tin tức khu vực này từng có ma hay người chết.
Tàu điện sắp đến trạm, Hàn Kỳ Minh gọi tới: "Đại sư, tôi đã đến rồi, ngài đến chưa?"
Lần đầu Bạch Tiên Tiên cảm nhận được ý định đặt tên của Hiệp hội Đạo giáo Trung Quốc.
Người nghĩ ra cái tên Bạn Biết Không thật sự là một thiên tài không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Bạch Tiên Tiên nói: "Sắp tới rồi, còn một trạm nữa."
Hàn Kỳ Minh có đoán cũng không ngờ đại sư đi tàu điện ngầm đến, bỗng nghe thấy cô nói còn một trạm nữa còn chưa kịp phản ứng là ý gì, ngẩn người rồi mới nói: "À à, vâng vâng! Tôi đứng ở ngay cửa tiểu khu đây."
Bạch Tiên Tiên trả lời. Sau khi xuống tàu điện thì đi theo hướng dẫn trên bản đồ từ cửa C ra, cổng tàu điện ngầm cách tiểu khu một cây số, cô lấy cái xe đạp nhỏ màu xanh ở bên kia đi.
Mấy phút sau, một khu biệt thự cũ xuất hiện trong tầm mắt. Bạch Tiên Tiên đi tới cửa tiểu khu, một người đàn ông trung niên mặc âu phục cầm điện thoại đang đứng ở kia, thỉnh thoảng nhìn điện thoại, vẻ mặt vội vàng ủ ê.
Bạch Tiên Tiên chào ông: "Xin chào, ông Hàn Kỳ Minh phải không?"
Vừa rồiHàn Kỳ Minh thấy có người đi trên xe đạp công cộng tới, nhưng hoàn toàn không ngờ là người mình chờ. Ngạc nhiên nghi hoặc nhìn cô, mặt quả thực giống ảnh, nhưng người thật trẻ đẹp hơn nhiều, ông chần chờ gọi: "Cô... cô Bạch?"
Bạch Tiên Tiên khóa xe lại: "Là tôi, gọi tôi Bạch Tiên Tiên là được rồi."
Hàn Kỳ Minh lại liếc mắt nhìn giao diện đơn đặt hàng của mình.
Hiệp hội Đạo giáo Trung Quốc chính thức chứng nhận, có tích xanh, còn từng giải quyết sự kiện treo thưởng khó xử lý, có dấu mộc.
Ừm, chắc không phải lừa đảo đâu.
Cũng chẳng có ai quy định đại sư không thể ngồi tàu điện ngầm, lái xe đạp công cộng mà. Hàn Kỳ Minh xoa tay, cất điện thoại: "Không thể gọi thẳng tên húy vậy được, cứ gọi cô là đại sư vậy. Đại sư Bạch, bây giờ chúng ta đi vào chứ?"
Bạch Tiên Tiên gật đầu: "Dẫn đường."
Xinh đẹp thì xinh đẹp, khí chất vẫn rất kiêu ngạo bình tĩnh, xem dáng vẻ là người thật sự có bản lĩnh.
Trong lòng Hàn Kỳ Minh càng yên tâm hơn, vội vã dẫn đường ở phía trước.
Trên đường đi Bạch Tiên Tiên hỏi thăm tình hình: "Cả nhà ông bây giờ vẫn ở khách sạn à?"
Hàn Kỳ Minh nói: "Đúng vậy, đã ở ba ngày rồi."
Bạch Tiên Tiên: "Ở khách sạn tất cả đều bình thường à? Không xảy ra tình huống ở trong nhà sao?"
Hàn Kỳ Minh: "Đúng! Ban đầu tôi và vợ cũng rất lo lắng bị mấy thứ bẩn thỉu đuổi theo, nhưng chỉ cần không ở trong nhà thì tất cả đều bình an vô sự."
Bạch Tiên Tiên lại hỏi: "Nhà ông mua phòng lúc nào? Chuyển tới bao lâu rồi? Là mua qua trung gian à?"
Hàn Kỳ Minh trả lời: "Nhà mua từ nửa năm trước. Chúng tôi có sửa lại một chút, đổi ít đồ dùng trong nhà, cho nên để không nửa năm, một tuần trước mới chuyển vào. Chúng tôi mua trực tiếp từ chủ cũ, bạn bè giới thiệu. Nhà bọn họ di cư."
Bạch Tiên Tiên: "Bọn họ ở đây bao lâu rồi?"
Hàn Kỳ Minh nói: "Mười năm, nhà này vừa xây xong là bọn họ mua luôn, trong lúc đó chưa từng chuyển nhượng, tôi là đời chủ nhà thứ hai." Ông không chờ Bạch Tiên Tiên hỏi tiếp đã nói: "Sau khi xảy ra chuyện tôi cũng từng gọi cho bọn họ. Bọn họ nghe xong rất kinh ngạc, nói lúc bọn họ ở chưa từng có tình huống này. Tôi hỏi thăm hàng xóm xung quanh, trước đó quả thật tất cả đều bình thường, người nhà kia cũng không nói dối."
Đầu tiên Bạch Tiên Tiên còn hoài nghi là mấy đời chủ cũ có vấn đề, xem tình hình này vậy thì không phải rồi.
Hàn Kỳ Minh rất âu sầu: "Đại sư, theo ý ngài rốt cuộc là tình huống gì vậy? Còn cứu được không?" Ông lại nói: "Thật ra với vốn liếng của tôi, mua nhà chỗ này có hơi vất vả, cũng phải nghiến răng mới bỏ ra số tiền đó. Bây giờ phải làm sao đây?"
Có thể vào ở quận Đông, với những người trong giới kinh doanh mà nói không chỉ là biểu tượng thân phận và địa vị, còn có thể phát triển mối quan hệ hợp tác mới. Dù sao xung quanh qua lại toàn người có tiền, nói không chừng ngày nào đó sẽ có cơ hội gặp.
Bạch Tiên Tiên suy nghĩ rồi nói: "Không liên quan tới bản thân ông, cũng không liên quan tới chủ trước, có thể là bỏ phòng trống nửa năm có mấy thứ bẩn thỉu vào trước coi nhà là địa bàn của chúng nó. Dựa theo ông nói, bọn chúng chỉ gây ra chút động tĩnh, cũng không gây tổn thương gì, vấn đề không quá nghiêm trọng, đuổi đi là được rồi."
Hàn Kỳ Minh nghe cô nói rất nhẹ nhàng, cuối cùng không còn quá buồn nữa.
Tuy là nhà từ mười năm trước, nhưng xem bầu không khí vẫn xa hoa như cũ, trước mỗi một tòa nhà đều có một vườn hoa nhỏ, có vài người đổi vườn hoa thành hồ nước, nuôi cá chép bên trong, theo phong thủy cũng có câu nói cá sống sinh khí, nước trước cửa tụ tài.
Lúc Hàn Kỳ Minh dẫn cô tới trước cửa biệt thự nhà mình, giọng hơi run rẩy: "Đại sư, là chỗ này."
Bạch Tiên Tiên nhìn phương hướng và vị trí, ngôi nhà của Hàn Kỳ Minh ở bắc hướng nam, trước sau rất thoáng, mẫu nhà cân đối, ánh sáng cũng tốt, nhìn thế nào cũng không giống nơi tà ma âm khí tụ tập.
Trên đường đi cô cũng mở thiên nhãn ra, nơi tầm mắt đi qua sạch sẽ sáng sủa, quả thật không có gì khác thường.
Bạch Tiên Tiên nhìn một vòng, đưa ánh mắt nhìn vào trong phòng, gọi ông: "Mở cửa ra."
Hàn Kỳ Minh run rẩy mở cửa ra, chờ cô vào rồi mới dám theo sau.
Bạch Tiên Tiên làm đủ chuẩn bị tâm lý, cầm kiếm Lục Linh tìm một vòng trên tầng dưới tầng, lại không hề phát hiện thứ gì, trong phòng ngoài phòng sạch sẽ, không khỏi thấy kỳ lạ trong lòng.
Nếu như là tà ma đảo khách thành chủ, mục đích đuổi chủ nhà đi của bọn nó đã đạt được, chắc chắn sẽ tiếp tục ở lại nơi này, làm sao lại không có gì?
Hàn Kỳ Minh thấy cô tỏ vẻ nghi hoặc đi tới đi lui quan sát, tim sắp nhảy lên cổ, bất ngờ nghe thấy Bạch Tiên Tiên hỏi ông: "Tiếng đập cửa và tiếng động bất thường xảy ra vào lúc nào?"
Hàn Kỳ Minh nhớ lại một chút: "Ban đêm, mỗi lần toàn là sau khi chúng tôi nằm ngủ mới xuất hiện."
Bạch Tiên Tiên đi tới bên cửa sổ nhìn thử, bên ngoài nhà là con đường phủ cây xanh để tản bộ, ngoài ra còn có các thiết bị tập thể dục dưới những cây đa cao lớn xum xuê.
Tất cả đều cực kỳ bình thường.
Hàn Kỳ Minh chờ một lúc không thấy cô có hành động, thử thăm dò hỏi: "Đại sư, tiếp theo làm sao?"
Bạch Tiên Tiên quay lại, ngồi xuống ghế sofa, đặt kiếm Lục Linh lên bàn trà: "Chờ đi."
Chờ đến tận ban đêm.
Trong lúc đó Trần Lẫm gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô giải quyết xong chưa.
Bạch Tiên Tiên nói tình hình bên này với anh, cuối cùng nói: Thật quá kì lạ, nếu như không phải tà ma đảo khách thành chủ, vậy rốt cuộc là cái gì mới có thể rảnh rỗi mỗi lúc trời tối chạy tới gõ cửa dọa người chơi?
Có lẽ Trần Lẫm cũng lần đầu gặp tình huống này, trả lời ba dấu chấm rồi còn nói: Chú ý an toàn.
Sắc trời dần dần tối, Bạch Tiên Tiên bảo Hàn Kỳ Minh mở đèn trong nhà lên.
Đèn đóm sáng trưng cũng không làm Hàn Kỳ Minh có tí cảm giác an toàn nào. Nếu không phải Bạch Tiên Tiên có vẻ xa cách làm người khác không dám tới gần thì ông muốn ngồi sát bên cạnh cô rồi.
Không biết qua bao lâu, Bạch Tiên Tiên chơi điện thoại ở đối diện bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Đến rồi."
Cùng lúc đó, cây đa cao lớn ngoài cửa sổ như bị gió thổi qua, phát ra tiếng cành lá xào xạc. Bạch Tiên Tiên nhìn chằm chằm vị trí cửa, mấy giây sau, quả nhiên vang lên tiếng đập cửa rầm rầm.
Rầm, rầm, rầm, cốc cốc cốc, cốc cốc, rầm...
Như có như không, bỗng chốc hai cái, giống ngang ngược đe dọa.
Cả người Hàn Kỳ Minh run lên, sắc mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy, cầu cứu nhìn Bạch Tiên Tiên.
Bạch Tiên Tiên bỗng nhiên đứng lên, xách kiếm Lục Linh đi ra cửa.
Vừa đi đến cửa, tiếng đập cửa bỗng im bặt. Hình như có một cơn gió lạnh thổi qua, Bạch Tiên Tiên hít sâu một hơi rồi mạnh mẽ kéo cửa ra. Bóng đêm tràn ngập, ngoài cửa ngoại trừ lưu lại một chút âm khí, không có gì hết.
Bạch Tiên Tiên nhìn một vòng, chưa từ bỏ ý định đi ra ngoài tìm kiếm.
Mùa thu ban đêm ngoại trừ lá vàng bay xuống, không có gì hết.
Hàn Kỳ Minh căn bản không dám ở một mình trong phòng chờ đợi, thấy Bạch Tiên Tiên đi ra, vội vã chạy chậm đuổi theo, trong tay cầm lá bùa vàng Bạch Tiên Tiên đưa cho ông tăng thêm lòng dũng cảm, run rẩy hỏi: "Đại sư, hiện tại là tình huống thế nào?"
Bạch Tiên Tiên: "Tình huống hiện tại khá phức tạp." Hàn Kỳ Minh bỗng biến sắc, cô ngượng ngùng nói: "Hình như bọn họ bị tôi dọa chạy mất rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT