Trong tủ trưng bày của cửa hàng bán đồ cúng chỉ có thuốc lá và kẹo cao su, chủ tiệm chỉ anh sang siêu thị đối diện: “Chỗ tôi không có, cậu qua đó xem thử đi.”
Trần Lẫm im lặng một chốc, lại lắc đầu: “Không cần.”
Quay lại văn phòng, ma nữ đang chán chường nằm dưới đất, nhìn thấy nhang đèn trên tay thì mắt cô ta bỗng chốc sáng lên: “Mua cho tôi hả? Lâu rồi tôi chưa ăn gì, đói meo luôn!”
Trần Lẫm lấy ra một tờ bùa vàng, vừa chấm bút vào chu sa vừa cúi đầu hỏi: “Tên và ngày tháng năm sinh.”
Ma nữ vội vàng nói ra.
Sau khi viết xuống, anh niệm vài tiếng rồi đốt cả bùa vàng và giấy tiền vàng bạc. Đốt nhang đèn xong xuôi, ma nữ lập tức ngửi được mùi thơm thức ăn đã lâu chưa được hưởng đến khiến nước bọt chảy ròng ròng, vội loi nhoi bò qua.
Vừa thoả mãn hít nhang, cô ta vừa khóc sướt mướt: “Kể từ sau khi chết, lúc nào tôi cũng đói, cha mẹ cúng nhang khói cho tôi mà tôi chẳng ăn được gì hu hu hu quá thê thảm tôi đã nhịn đói hơn nửa năm rồi đấy…”
Trần Lẫm ngồi bên cạnh, đột nhiên mở lời: “Vì cô không chịu xuống địa phủ báo tên, sau khi chết không xuống địa phủ nên không thể nhận được sự thờ cúng từ người thân, cứ thế mãi sẽ trở thành cô hồn dã quỷ đấy.”
Ma nữ nghe thế chợt tỉnh ngộ.
Trần Lẫm cụp mắt, ngón tay nổi rõ khớp xương quẹt một cây diêm, vừa khẽ hỏi: “Cô tự tìm tới phải không?”
Đang tập trung ăn, ma nữ nghe anh hỏi thì suýt nữa đã bị sặc nhang. Rõ là câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng cô ta vừa nghe đã hiểu anh đang hỏi gì.
Trần Lẫm không quan tâm đến phản ứng của cô ta. Anh nhìn diêm trong tay: “Cô tự đến. Cô không có tư tâm hại người, không biết đây là một tà thuật có thể hại người và cũng không biết nếu mình hại người sau này sẽ bị âm phủ xử phạt. Cô chỉ tình cờ nghe nói có một trò chơi có thể hoàn thành tâm nguyện khi còn sống của cô, nên mới chủ động tìm tới.”
Anh ngoái đầu nhìn ma nữ vốn mới vừa ăn ngấu ăn nghiến, nay đang rụt đầu lại và động tác cũng chậm chạp dần, trong đôi mắt đen láy của anh không thể hiện bất cứ cảm xúc gì: “Cô nghe nói trò này từ đâu?”
Ma nữ vội che miệng mình, không màng hít nhang nữa mà chủ động quay mặt vào vách tường và co mình lại, tiến vào trạng thái tự kỷ.
May mà Trần Lẫm không định ép buộc cô ta, nói xong một tràng thật dài này thì anh lại im lặng. Một hồi lâu, anh kéo ghế đến góc tường, ngồi xuống và thừ người nhìn hàng sen đá tươi tốt kia.
...
Sáng hôm sau, Bạch Tiên Tiên vừa thức giấc đã nhận được tin nhắn của Trần Lẫm: Trong những nơi cô ta đi qua, có nơi nào dễ dàng tụ tập âm hồn không?
Bạch Tiên Tiên vừa đánh răng vừa hồi âm: Sao thế?
Trần Lẫm nhắn một đoạn khá dài để giải thích. Nghiêm túc đọc, Bạch Tiên Tiên xem như đã hiểu ý anh.
Ma nữ là ma mới chết, không nhận được sự thờ cúng từ người nhà nên bị bỏ đói nửa năm, thậm chí không biết cả việc trộm hương hỏa. Vậy sao biết được cái trò bàng môn tả đạo này?
Một cô hồn lãng đãng ngây ngô dại dột như cô ta, rất có thể một ngày nào đó trong những nơi hồn ma tụ tập, cô ta tình cờ nghe ngóng được nên mới nảy ra ý tưởng này.
Cô ta và người đứng sau ký khế ước, nhưng người đó lại không cho cô ta biết hậu quả. Hôm qua, cô ta còn không biết ngượng mạnh dạn nói sẽ chủ động xuống địa phủ báo tên sau khi hoàn thành tâm nguyện, mà không biết với tình hình của cô ta như thế thì xuống âm phủ chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới cả.
Cô ta không biết tính nghiêm trọng của chuyện này, hiển nhiên, người đứng sau không hề nói cho cô ta biết.
Nhưng không phải tất cả cô hồn dã quỷ đều dễ lừa như cô ta, người đó đã tốn hết tâm tư để tạo ra trò chơi như vậy, chắc chắn không phải chỉ để lừa gạt mấy con ma ngây ngô này.
Nếu nói thiết kế ra một trò chơi thì cần đánh giá thị trường và nhóm khách hàng mục tiêu, dạng ma nữ này có lẽ chỉ được coi là khách hàng sơ bộ thôi, tức là loại khách hàng tình cờ nghe được và cảm thấy khá hay rồi tuỳ tiện tới chơi thử.
Một trò chơi nhất định phải có nhóm khách hàng chính của nó, nhóm người đó mới chính là những người chơi chủ lực của trò chơi.
Mong muốn của ma nữ là được yêu đương và kết hôn, vậy cô ta sẽ bỏ ra thù lao nào đó để lấy được cơ hội hoàn thành ước nguyện. Trong khi đó, chấp niệm của những hồn ma khác chưa chắc chỉ có thế, đoán chắc trò chơi này nhất định không chỉ kết hôn đơn giản vậy.
Sự thật ra sao giờ vẫn còn khó đoán, nhưng giả sử có thể tìm đến nơi mà ma nữ nghe nói về trò chơi này lần đầu, hoặc hỏi thăm được vài thông tin hữu ích từ những hồn ma lang thang chưa ký kết khế ước.
Bạch Tiên Tiên thấy anh nói quá có lý, bèn nhắn lại khen anh: Anh thông minh thật nha! Giỏi ghê á!
Đại khái Trần Lẫm không biết trả lời cô thế nào.
Qua một lúc lâu, anh gửi một từ “Ừ…” tới.
Bạch Tiên Tiên cảm thấy dấu ba chấm kia mới đáng yêu làm sao.
Rửa mặt xong, cô cẩn thận nghiên cứu những địa chỉ mà hôm qua ma nữ cho cô biết.
Nửa năm, thành phố Vân Xương hầu như đều có dấu chân của cô ta, nhưng mỗi nơi cô ta dừng lại không lâu, hơn nữa phần lớn thời gian đều lang thang không có ý thức.
Địa chỉ mà cô ta nói với Bạch Tiên Tiên hẳn là nơi duy nhất cô ta có trí nhớ và ý thức.
Nếu cô ta thật sự tình cờ nghe được, vậy nhất định đã nghe được từ những nơi này.
Trên bản ghi nhớ có nhà của cô ta, toà nhà văn phòng nơi cô ta nhận được offer, có quán cà phê thư viện nơi cô ta từng đến và trường đại học nơi cô ta học tiến sĩ.
Hầu hết đều là những nơi cô ta dành nhiều thời gian lui tới khi còn sống.
Những nơi này có âm khí hay không thì không thể quơ đũa cả nắm được, chủ yếu phụ thuộc vào vị trí và phong thuỷ. Bạch Tiên Tiên lên mạng tra cứu, phát hiện ra rằng tiền thân của những nơi đó không phải là mộ chôn tập thể gì cả, phong thuỷ cũng vô cùng tốt, không phải là địa điểm cô hồn âm khí sẽ tụ tập.
Trái lại, có một con phố quán bar nhỏ ven sông ở cổng sau trường, vào ban đêm có rất nhiều cuộc xa hoa truỵ lạc ăn chơi đàng điếm. Bạch Tiên Tiên nhớ lại khi còn học đại học, cô từng đọc tin tức rằng có hai người say xỉn chân nam đá chân chiêu làm sao rồi bị ngã xuống sông và chết đuối sau khi ra khỏi quán bar.
Nếu ma nữ muốn về trường, khả năng đi qua đó là khá cao.
Bạch Tiên Tiên quyết định tới đó xem thử.
Con sông trong thành phố Vân Xương còn có tên gọi là sông Nước Thối, bởi vì bên cạnh có một quán bar KTV nhỏ hỗn loạn, tình trạng ô nhiễm rất nghiêm trọng, cộng với lượng nước chảy ít, đặc biệt là vào mùa khô rất dễ gây ứ đọng, môi trường nước vẫn chưa được quản lý tốt lắm.
Những nơi bẩn thỉu hỗn loạn thế này chẳng những dễ sinh sôi vi khuẩn, mà còn dễ sinh ra âm khí và thu hút tà ma.
Sách Đạo gia có nói: Con người vào chạng vạng và rạng sáng là lúc dương khí yếu nhất. Phố quán bar về đêm rất đông người, đến khi tờ mờ sáng, sau khi cả con phố dần dần yên tĩnh lại, những kẻ say khướt lang thang một mình rất dễ trở thành mục tiêu của tà ma.
Tới đây lúc ban ngày, Bạch Tiên Tiên đã mở thiên nhãn ngay ở trong xe. Lúc xuống xe, quầy bar sôi động về đêm hiện giờ vắng tanh, ngoài mấy nhân viên quét dọn vệ sinh thì chẳng thấy nửa bóng người nào.
Gần đây trời không mưa nhiều, nước sông đối diện đường cái chảy rất ít, bốc ra mùi khó chịu, cả con sông vì bị ô nhiễm nghiêm trọng mà chẳng có lấy một vật sống nào. Bạch Tiên Tiên đến gần xem xét, quả nhiên mặt sông trôi nổi âm khí như có như không.
Ban ngày, quán bar không kinh doanh. Bạch Tiên Tiên đi trên đường cũng không có ai chào mời cô. Cô tới lui một vòng không phát hiện điều gì bất thường. Ngẫm nghĩ, cô lại đi xuống đập sông theo bậc thang.
Đằng sau, một nhân viên quét sân mới gọi cô: “Chị gái ơi, chị tới chơi à?”
Bạch Tiên Tiên giẫm lên bậc thang, quay đầu lại: “Đi dạo chơi chơi thôi.”
Nhân viên: “Vậy chị đi dạo ở phía trên là được, tốt hơn hết đừng xuống bờ sông đấy.” Sắc mặt cậu ta hơi kiêng kỵ: “Chẳng những dơ bẩn, mà trước kia còn có người chết đuối. Hai ngày trước còn có một chị gái uống say mèm bị trượt chân rơi xuống đó, suýt nữa đã chết đuối rồi, may mà nước nông, quẫy đạp một lúc thì được người ta vớt lên.”
Bạch Tiên Tiên mỉm cười thân thiện với cậu ta: “Cảm ơn, nhưng bây giờ là ban ngày, tôi chỉ xem qua qua chút thôi.”
Nhân viên lẩm bẩm đôi câu, rồi lại quay về quét dọn.
Bạch Tiên Tiên tiếp tục đi xuống, mặc dù độ chênh lệch giữa mặt đường và đập sông chỉ hơn nhau khoảng hai mét, nhưng khi đi xuống bậc thang có thể cảm nhận được sự ẩm ướt và lạnh lẽo tăng lên rất nhiều. Trên đường vẫn còn hơi người mỏng manh mà lúc xuống sông lại chẳng còn chút dấu vết nào.
Là một Bạch Tiên Tiên “đã quen với cảnh đời rộng lớn”, tâm thái vượt qua nỗi sợ hãi cỏn con này vẫn phải có.
Có một cây cầu đá bắc qua mặt sông, ban nãy đứng bên trên không nhìn thấy, bây giờ xuống dưới mới nhìn thấy hầm cầu bên dưới rất lớn. Cỏ dại mọc um tùm, rác rưởi khắp nơi, hàng đống bẩn thỉu tụm trong bụi cỏ tụ thành từng mảng âm khí, bởi vì ban ngày nên có vẻ mỏng manh trong suốt.
Bạch Tiên Tiên thầm nghĩ: Trong bụi cỏ này sẽ không giấu thứ gì chứ?
Cô lấy kiếm Lục Linh ra, thử thăm dò khẩy nhẹ hai cái.
Kiếm Lục Linh mang theo linh khí tới gần khiến âm khí bốn phía lập tức tản ra. Bạch Tiên Tiên còn chưa phản ứng kịp thì vài bóng đen mờ nhạt như thỏ chạy ra khỏi hang từ từ lủi đi mất dạng.
Bạch Tiên Tiên sửng sốt, xách kiếm đuổi theo, vừa đuổi vừa hô: “Đứng lại!”
Những bóng đen nọ càng chạy trốn nhanh hơn. Bạch Tiên Tiên bước thấp bước cao thật sự không đuổi kịp, bèn lấy một tờ linh phù trong túi ra ném về phía trước: “Triệt kiến biểu lý, vô vật bất phục!”
Bùa vàng sượt qua và dính lên bóng ma, đầu tiên là nghe mấy tiếng hét thảm rồi mới té xuống đất.
Bấy giờ, Bạch Tiên Tiên mới xách kiếm Lục Linh tới. Cô đến gần, quả nhiên phát hiện ra là những hồn ma lang thang, quần áo lam lũ gầy trơ cả xương, thuộc những linh hồn nhỏ không có tính uy hiếp.
Thấy cô xách kiếm tới, tất cả bọn chúng túm tụm lại và la toáng cả lên. Bạch Tiên Tiên không dám tiếp cận quá gần, chỉ chĩa kiếm vào họ, cất giọng tỏ vẻ ta đây là cao nhân đắc đạo: “Đừng la nữa, ta hỏi mấy câu đã.”
Lúc này, mấy hồn ma mới “ú ớ” dừng lại.
Bạch Tiên Tiên hỏi: “Nghe nói gần đây có một trò chơi âm hôn rất hot, ma quỷ có thể kết hôn với con người. Bọn bây từng nghe tới chưa?”
Mấy hồn ma liếc nhìn nhau, một con ma trong đó - thân thể không quá nhạt nhoà - lí nhí trả lời: “Từng nghe nói rồi, chỉ cần nộp một lượng công đức nhất định thì có thể kết hôn với con người.”
Bạch Tiên Tiên hỏi tới: “Nộp ở đâu? Nộp cho ai? Nộp bằng cách nào?”
Hồn ma nọ run lẩy bẩy: “Con chỉ nghe nói ở bên khu Dung Nam thôi. Những chuyện khác tôi chẳng biết gì cả, chúng tôi cũng chỉ tình cờ nghe được thôi.”
Bạch Tiên Tiên ngờ vực quan sát chúng: “Thật không đấy? Vậy nếu đã biết ở khu Dung Nam, sao bọn bây không tới đó đi?”
Mấy con ma mặt buồn rười rượi: “Bọn tôi cũng muốn, nhưng lang thang quá lâu rồi. Khi còn sống không làm được chuyện gì tốt, từ lâu đã không còn công đức trong người nữa, đến đó người ta cũng không chịu nhận đâu.”
Cuối cùng, Bạch Tiên Tiên đã biết được thù lao mà ma nữ kia nói là gì rồi.
Hoá ra kẻ đứng sau muốn có được công đức của người ta.
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT