Rõ ràng trong hợp đồng có nói không được xâm phạm thân thể của đối phương. Và Ngụy San cũng chắc chắn một điều rằng cô không bao giờ s.ờ ngực Diêu Tề. Có cho cũng không thèm.
Lúc ngủ Ngụy San đặc biệt vô cùng ngoan. Sẽ chẳng bao giờ quá phận, lấn sang cả chỗ riêng tư của Diêu Tề chỉ vì cái sở thích biến thái đó.
“Tôi không biến thái như anh nghĩ đâu. Lần sau... à... làm gì có lần sau? Anh tốt nhất quản mấy ngón tay thật kĩ. Để tôi biết anh đang vi phạm hợp đồng, mọi chuyện không chỉ dừng lại ở việc nhắc nhở đâu.”
Ngụy San hừ một tiếng cảnh cáo. Cô quấn tạm chiếc chăn mỏng quanh người, bước xuống đất nhặt lấy chiếc áo rồi đi vào nhà tắm.
Dù sao bọn họ cũng là người trưởng thành, mấy chuyện này diễn ra khá bình thường đối với một cặp vợ chồng dù kết hôn thật hay giả.
Tuy nhiên, Diêu Tề đã hứa không đụng chạm đến thân thể cô thì chắc chắn không chạm. Vậy mà hắn dám nuốt lời. Ngụy San đang nghĩ cách làm sao để moi thêm tiền tổn hại tinh thần từ tay hắn.
Vậy mà tay vừa đặt lên nắm cửa, phía sau đã truyền tới tiếng khóc ing tai.
“...”
Ngụy San dừng bước, ba chấm nhìn tên đàn ông to xác đang mếu máo trên giường.
Cái gì vậy trời? Không cãi lại được cô nên quay ra chơi trò khóc nhè à?
“Anh... anh khóc cái gì? Nghĩ mình oan... à?”
Nói là khinh bỉ người ta, thế mà hai chân Ngụy San đã đứng không vững. Cô cuống quýt chui vào nhà tắm, mặc đại cái áo rồi chạy nhanh về phía chiếc giường lớn.
Dù là đúng hay sai nhưng để ông chủ khóc thì cô chính là người sai. Mà Diêu Tề nhìn qua đã khó đối phó. Chính hắn ta cũng cảnh cáo lấy ba tỷ của hắn không phải dễ. Cho nên gương mặt tái mét của Ngụy San đang chứng tỏ cô rất sợ Diêu Tề sẽ trả thù mình bằng cách trừ tiền lương.
Mà Ngụy San lại ghét nhất điều đó.
“Tôi không oan... là em đổ lỗi cho tôi.”
Diêu Tề mếu mếu máo máo lau nước mắt.
Hắn vốn mắc bệnh khó ngủ, đêm qua quay bên này, lật bên nọ mà hai mắt vẫn sáng quắc. Đến khi vừa chợp mắt được một lúc, cảm thấy lồng ngực có gì đó rất mát. Hắn mới giật mình tỉnh dậy thì phát hiện cái tay của Ngụy San không yên phận, đã đặt trên cổ hắn lúc nào không hay. Nhìn người con gái vùi đầu vào lồng ngực hắn, ngủ say không biết trời đất, Diêu Tề không khỏi ghen tị.
Hà cớ gì cô ta ôm hắn vẫn ngủ ngon lành, còn Diêu Tề muốn nhắm mắt cũng khó.
Hắn trằn trọc mãi mới nhớ ra, nguyên do đều tại cái tay hư của Ngụy San đặt không đúng nơi, làm hắn mất ngủ.
Bực mình, Diêu Tề làm theo Ngụy San, luồn tay vào trong áo, rất tự nhiên xoa nắn bầu ngực của cô để trả đũa. Lại chẳng ngờ nghịch ngợm mãi, cô có tỉnh giấc đâu. Hết cách, Diêu Tề cởi luôn chiếc áo ngủ của Ngụy San, ném xuống đất, sau đó tiếp tục công việc đánh thức cô.
Mãi đến tận sáng sớm bị Ngụy San đá văng xuống đất, hắn chưa tin nhờ việc xoa n.gực cô lại có thể ngủ một giấc dài.
Bây giờ, Ngụy San một mực đổ tội cho hắn. Diêu Tề muốn giải thích, cô lại trừng mắt, giơ nắm đấm cảnh cáo. Diêu Tề đâu muốn dùng cách cực đoan này đâu. Chỉ là cô không tin hắn, cho rằng hắn là kẻ biến thái.
Diêu Tề lại không muốn tấm thân trong trắng của mình bị vấy bẩn.
Đến nước này, nói không nhẫn nhịn, bao năm lăn lộn trong giới kinh doanh của Ngụy San đổ sông đổ bể.
“Được. Anh không sai. Vạn lần đều không sai.”
Nếu không phải vì ba tỷ của hắn, cái bản mặt đẹp trai kia còn nguyên vẹn sau tiếng khóc oan ức sao?
Nhưng thôi, vì mục tiêu sau này trở thành người giàu, chút tổn thương tinh thần này có là gì?
Chỉ cần sếp vui, cô nhất định sẽ không tính toán, so đo chuyện tối qua. Cũng như không cần Diêu Tề phải bồi thường phí xâm hại thân thể đối tác.
Diêu Tề thấy bản thân được rửa tội, cuống quýt lau nước mắt. Trong một khắc, vẻ mặt lạnh tanh liền trở lại khiến Ngụy San ngã ngửa.
Người này... có thể thay đổi sắc mặt nhanh tới vậy sao?
“Tôi có nói rằng tôi sai đâu?”
“Nhưng vừa qua, em đã làm tôi thất vọng. Cho nên...”
Mặt mày Ngụy San xanh lè. Cô vội vàng chèo tót lên giường, ôm chân khẩn thiết cầu xin Diêu Tề giơ cao đánh khẽ, rủ lòng thương đừng truy cứu tới chuyện tiền nong.
“Ông chủ... à không chồng... Anh muốn phạt em cái gì cũng được. Nhưng đừng trừ tiền lương của em. Cầu xin anh.”
Ngụy San cúi đầu nên chẳng nhìn rõ biểu cảm trên mặt Diêu Tề. Cô đơn giản cảm nhận được luồng khí nóng trên đầu, như muốn áp đảo cô.
Toi rồi! Diêu Tề muốn cô nhớ bài học khi chọc giận hắn nên im hơi lặng tiếng nãy giờ.
Diêu Tề trầm ngâm nhìn Ngụy San. Phải mất một lúc lâu, đuôi mắt hắn mới cong nhẹ.
Hắn ho nhẹ, thỏ thẻ hỏi Ngụy San:
“Vậy... cho tôi s.ờ ngực em một lần nữa đi. Không cho cũng không sao. Tiền lương tháng sau của em không cần nhận nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT