Giây phút Nghiêm Dĩ Bạch nghe thấy Tô Nhược Vân nói vậy, lập tức giận đến mức hoàn toàn không nói nên lời!
Tiền tiền tiền!
Người phụ nữ Tô Nhược Vân này, chẳng lẽ trong mắt thật sự chỉ có tiền sao!
Chỉ vì mười vàn, cả quần áo cô cũng có thể cởi!
Vì tiền, cuối cùng còn có chuyện gì mà cô không làm được!
"Cho cô!" Lửa giận trong lòng Nghiêm Dĩ Bạch càng lớn, anh không thèm suy nghĩ, lấy tờ chi phiếu ném thẳng vào mặt Tô Nhược Vân, khiến gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô đỏ bừng, "Cầm tiền rồi cút đi cho tôi! Đừng để tôi nhìn thấy dáng vẻ bị coi thường này của cô nữa!"
Tô Nhược Vân cầm chi chiếu, cố nén nước mắt, thấp giọng mở miệng: "Cảm ơn cậu Nghiêm tặng cho."
Nói xong, cô căn bản không liếc Nghiêm Dĩ Bạch vì tức giận mà mặt mày vặn vẹo lấy mấy lần, chỉ xoay người, đầu cũng không thèm quay lại bước ra khỏi phòng.
Mãi đến khi đến khi ra khỏi cửa phòng, rốt cục nước mắt của Tô Nhược Vân mới rơi xuống từng giọt, từng giọt rơi lên tờ chi phiếu.
Đương nhiên cô biết, tất cả hành động vừa rồi của mình, cuối cùng ti tiện biết bao nhiêu.
Thế nhưng, vì mẹ.. Cô chỉ có thể làm như vậy..
Dù sao cô cũng đã là một kẻ hấp hối sắp chết từ lâu, chỉ cần mẹ có thể khỏe lại, gì mà tôn nghiêm, tình yêu gì gì đó, tất cả cô có thể không cần.
Tô Nhược Vân hít sâu một hơi, nhanh chóng lau nước mắt, vội vàng thay quần áo, sau đó gọi điện cho bệnh viện.
-
Một bên khác.
Sau khi Tô Nhược Vân rời khỏi phòng, trong phòng hoàn toàn im lặng.
Nghiêm Dĩ Bạch ngồi chính giữa buồn bực uống rượu, sắc mặt u ám như thể nhỏ được ra mực, mọi người thấy anh như thế, thở mạnh một chút cũng không dám.
Cuối cùng vẫn là Tô Hinh không nhịn được cẩn thận kéo ống tay áo của anh một cái, nhẹ giọng mở miệng: "Dĩ Bạch, anh giận hả?"
Hiện tại có thể nói là Tô Hinh Nhi tâm tư rối bời.
Không phải Nghiêm Dĩ Bạch đã hết hy vọng với Tô Nhược Vân từ lâu rồi ư? Vậy tại sao, mới nãy anh lại đột nhiên cản Tô Nhược Vân cởi quần áo, thậm chí còn có dáng vẻ tức giận để ý như vậy?
Chẳng lẽ.. Anh vẫn chưa dứt tình với Tô Nhược Vân?
Từ khi suy nghĩ này xuất hiện trong lòng Tô Hinh Nhi, cô ta cảm thấy dạ dày xoắn thành một nùi khó chịu.
Nghiêm Dĩ Bạch hít thở sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, ôm lấy Tô Hinh Nhi, lộ ra nụ cười không sao cả, mở miệng: "Anh không tức giận, chỉ là Tô Nhược Vân loại phụ nữ đó buồn nôn muốn chết, anh liếc mắt nhìn đã thấy buồn nôn nên vừa rồi mới không để cô ta cởi."
Nghe thấy lời giải thích này, trong lòng Tô Hinh Nhi mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt vẫn giải vờ giả vịt nói: "Dĩ Bạch anh đừng trách chị, nhất định chị có lý do riêng mới cần tiền gấp như vậy."
"Cô ta có thể có lý do riêng gì?" Nghiêm Dĩ Bạch cười lạnh, chán ghét trong mắt càng đậm, "Cô ta chính là ham hư vinh như vậy, chắc cần tiền mua túi xách này nọ, loại con gái hám giàu như vậy anh đã thấy nhiều rồi."
Nghe thấy Nghiêm Dĩ Bạch hoàn toàn không biết Tô Nhược Vân cần tiền là để chữa bệnh cho mẹ mình, Tô Hinh Nhi không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt quá.
Cứ để Nghiêm Dĩ Bạch hiểu lầm vậy đi, dù sao, cô ta cũng sẽ không giải thích hộ Tô Nhược Vân đâu.
Ngược lại, cô ta không chỉ không giải thích cho Tô Nhược Vân, cô ta hận không thể bỏ đá xuống giếng, khiến Nghiêm Dĩ Bạch ghét Tô Nhược Vân hơn!
Đúng vậy, cô ta cho Tô Nhược Vân tiền, còn giới thiệu cơ hội làm việc cho Tô Nhược Vân, tất cả những chuyện này đều là cô cố ý sắp xếp.
Đồng thời cô ta đã sớm mua chuộc tổng giám đốc ở chỗ này, đặc biệt sắp cho Tô Nhược Vân đến phục vụ phòng của bọn họ.
Cô ta làm thế chính là để cho Nghiêm Dĩ Bạch nhìn thấy Tô Nhược Vân mặc loại quần áo hớ hang như vậy, dáng vẻ thấp hèn ngoắt ngoắt đuôi ra sức nịnh nọt người đàn ông khác!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT