Nhưng câu anh nói nhiều nhất chính là tên của Tô Nhược Vân.

Hai tuần sau, Nghiêm Dĩ Bạch tiến vào phòng bệnh ình thường.

Một tháng sau, Nghiêm Dĩ Bạch đã không còn gì đáng ngại, nhưng vết thương trên người khiến anh phải ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.

Sáng sớm hôm đó, Nghiêm Dĩ Bạch mở mắt ra, không nhìn thấy Tô Nhược Vân giống như thường ngày.

Anh có chút hốt hoảng nhìn quanh phòng bệnh, thấy Tô Nhược Vân đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía mình, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào người cô, gió nhẹ thổi bức màn bay bay.

"Nhược Vân." Anh gọi tên cô.

Cô mỉm cười quay người lại nhìn về phía anh, giây phút này chậu thủy tiên trên bệ cửa sổ nở rộ, thuần khiết tựa như cô.

Tô Nhược Vân đi tới chỗ anh, trên người thoang thoảng hương thủy tiên.

"Anh tỉnh rồi, hôm nay anh cảm thấy trong người khỏe hơn chút nào chưa? Có muốn ăn gì không, em đi làm cho anh."

Tô Nhược Vân cười, nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh.

Xuyên qua bóng hình Tô Nhược Vân, Nghiêm Dĩ Bạch nhìn thấy chậu hoa thủy tiên trên bệ cửa sổ.

"Chỉ cần là do em làm, món gì anh cũng muốn ăn."

Tô Nhược Vân nở nụ cười.

Cô đỡ Nghiêm Dĩ Bạch ngồi dậy, lót một cái gối sau lưng anh, thấy Nghiêm Dĩ Bạch cứ nhìn chậu thủy tiên trên bệ cửa sổ, Tô Nhược Vân hỏi anh.

"Thích không? Đó là gốc hoa em lấy từ đống hoa thủy tiên anh tặng em lúc trước."

Nghiêm Dĩ Bạch vẫn không nói gì, thu hồi ánh mắt rồi nhìn Tô Nhược Vân, nắm chặt tay cô.

Tô Nhược Vân dựa vào người Nghiêm Dĩ Bạch, hai người không nói gì, lẳng lặng nhìn chậu hoa thủy tiên kia.

Hai tháng sau, cuối cùng Nghiêm Dĩ Bạch cũng được xuất viện theo yêu cầu mãnh liệt của anh, buổi tối hôm đó anh trở về biệt thự, anh lén lút vào phòng khách, chạy vào phòng của Tô Nhược Vân.

Tô Nhược Vân cảm giác dưới chân có động tĩnh, thấy anh từ trong chăn chui từ dưới lên, sau khi thò đầu ra đã đến bên cạnh mình.

Tô Nhược Vân chu cái miệng nhỏ nhắn, dùng ngón tay đẩy trán anh một cái, "Tối hôm nay không được."

Nghiêm Dĩ Bạch thất vọng gục đầu, "Tại sao? Cơ thể anh đã không sao rồi, em cho anh đi, anh sắp không nhịn nổi rồi."

Tô Nhược Vân phì cười một tiếng, "Không nhịn được cũng phải nhịn, bác sĩ nói, trên người anh có vết thương, vận động mạnh sẽ nứt ra đấy."

"Nhưng mà.. Anh chậm một chút không được à?" Nghiêm Dĩ Bạch tội nghiệp nhìn Tô Nhược Vân.

Thật ra Tô Nhược Vân cũng muốn, nhưng cân nhắc đến tình trạng cơ thể của Nghiêm Dĩ Bạch, cuối cùng cô vẫn từ chối, "Không được."

Nghiêm Dĩ Bạch trực tiếp nằm trên giường Tô Nhược Vân, "Vậy anh không làm gì, ở đây ôm em ngủ thôi được không?"

Tô Nhược Vân hết cách, đành phải đồng ý, Nghiêm Dĩ Bạch vui như đứa trẻ.

Anh ôm Tô Nhược Vân từ phía sau, ngửi mùi nước hoa dễ chịu trên tóc cô, tay lại hư hỏng mà sờ tới sờ lui trên người Tô Nhược Vân.

Tô Nhược Vân từ trong chăn bắt tay anh lại, "Nếu anh còn vậy nữa thì về phòng mình ngủ đi."

Cuối cùng Nghiêm Dĩ Bạch cũng yên tĩnh lại, nhưng ngoan ngoãn được vài phút thì anh lại bắt đầu không thành thật, dần đàn Tô Nhược Vân cũng không cản anh nữa, biết anh muốn.

Cuối cùng chấp nhận hành động của anh, Nghiêm Dĩ Bạch như được cổ vũ, bắt đầu hôn Tô Nhược Vân, cơ thể của cô cũng biến thành lửa nóng.

"Nhược Vân, Nhược Vân, anh yêu em! Yêu em!"

Lời anh nói lọt vào tai mang theo sự khiêu khích, Tô Nhược Vân hùa theo hành động của anh, đêm hôm đó hai người yêu nhau điên cuồng mà yêu.

Hôm sau, Nghiêm Dĩ Bạch do bị nứt vết thương nên vào bệnh viện.

Tô Nhược Vân mắng anh đáng đời, nhưng trên mặt lại mang theo lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play