Âu Dương Túc thừa nhận rằng, những điều này đều là sự thật, thậm chí còn bịa đặt một số chuyện, có những chuyện còn cố ý gán lên người Nghiêm Dĩ Bạch.

Điều này khiến cho Tô Nhược Vân càng thêm xấu hổ.

"Nhưng mà tôi cảm thấy, Nghiêm Dĩ Bạch không phải là người như vậy, bây giờ anh ấy đối xử với tôi rất tốt."

Tô Nhược Vân lắc đầu, muốn bác bỏ tất cả những điều bọn họ đang nói.

"Đến cuối cùng em cũng căn bản không biết được Nghiêm Dĩ Bạch là người như thế nào, Nghiêm Dĩ Bạch chính là một con sói đội lốt người, điều này đều là sự thật, nếu như em vẫn không tin, anh có thể tìm ra quán bar năm đó, tìm ra các bạn cùng lớp nhìn thấy em cởi quần áo lúc đó, để chính miệng họ nói cho em biết."

Tô nhược Vân thầm run rẩy trong lòng, cô nắm chặt tay lại, không ngờ rằng Nghiêm Dĩ Bạch có thể làm ra những chuyện như vậy với mình, mà bây giờ, anh lại nghĩ mọi biện pháp để theo đuổi cô, nhất định là có mục đích khác.

"Nghiêm Dĩ Bạch căn bản không xứng với em, ngay từ đầu, tôi đã nói với em rồi, thế nhưng trong khoảng thời gian ấy em cũng không tin tưởng tôi, bây giờ từ chính miệng người khác nói ra những chuyện này, dù sao em cũng nên tin."

Tô Nhược Vân khó xử, đặc biệt do dự.

Ngày đó Tô Nhược Vân không trở về biệt thự, khi Nghiêm Dĩ Bạch tan làm về đến nhà, ra ngoài tìm Tô Nhược Vân tuy nhiên vẫn không thấy bóng dáng của Tô Nhược Vân đâu.

Cho đến khi quản gia xuất hiện, nói cho với Nghiêm Dĩ Bạch rằng Tô Hinh Nhi từng đến đây, sau khi Tô Hinh Nhi đi, thì Tô Nhược Vân ngay lập tức, cũng rời khỏi biệt thự đến giờ vẫn chưa quay về.

Sắc mặtNghiêm Dĩ Bạch liền thay đổi, "Có nghe thấy bọn họ nói gì không?"

Thấy quản gia lắc đầu, Nghiêm Dĩ Bạch liền nổi giận, nhưng lúc này Nghiêm Dĩ Bạch muốn phải tìm được Tô Nhược Vân trước tiên, cho nên ngay lập tức chạy ra ngoài.

Bất kể Nghiêm Dĩ Bạch gọi điện thoại cho Tô Nhược Vân như thế nào, điện thoại cũng không cách nào kết nối được.

Nghiêm Dĩ Bạch đột nhiên đứng dậy, mấy ngày trước Tô Nhược Vân từng nói, điện thoại của cô hình như là có vấn đề.

Nghiêm Dĩ Bạch căm ghét bản thân mình tại sao không đổi cho Tô Nhược Vân một cái điện thoại tốt hơn, một mặt khác, hối hận vì không dặn dò người làm ngăn Tô Hinh Nhi không được đến đây.

Khi màn đêm buông xuống, thời gian càng lúc càng muộn, Nghiêm Dĩ Bạch vẫn không tìm được Tô Nhược Vân, Nghiêm Dĩ Bạch hết sức lo lắng, cuối cùng nhớ tới Tô Hinh Nhi, trực tiếp lái xe thẳng đến trước nhà Tô Hinh Nhi.

Nghiêm Dĩ Bạch tức giận vội vã lao vào cổng nhà Tô Hinh Nhi, sau khi Tô Hinh Nhi ra mở cổng nhìn thấy là Nghiêm Dĩ Bạch, nụ cười trên mặt vẫn không thể nở nổi. Lại bị gương mặt hầm hầm giận dữ của Nghiêm Dĩ Bạch làm cho sốc.

"Tô Nhược Vân đang ở đâu? Hôm nay cô đến nhà tôi đã nói những gì với Tô Nhược Vân?"

Tô Hinh Nhi sửng sốt cả người, sau đó cười lạnh nhạt, "Anh đến bây giờ còn quan tâm Tô Nhược Vân vậy sao?"

"Trả lời câu hỏi của tôi, Tô Nhược Vân đang ở đâu?"

"Em không biết Tô Nhược Vân đang ở đâu, anh có cảm thấy chị ấy cố thể ở nhà em sao?" Tô Hinh Nhi nhún vai và nói.

Nghiêm Dĩ Bạch bắt lấy cánh tay của Tô Hinh Nhi, "Hôm nay khi cô đến nhà tôi, đã nói với Tô Nhược Vân những gì?"

Tô Hinh Nhi ngang ngược liếc Nghiêm Dĩ Bạch, "Em đợi anh năm năm, trong năm năm này, em nghĩ hết mọi cách, muốn anh hóa giải hiểu lầm đối với em, muốn anh nhìn thấy tình yêu của em đối với anh, thậm chí em còn có thể chịu đựng việc trong tim của anh còn có chị ta, tại sao anh từ trước đến nay không chịu nhìn em nhiều hơn một chút? Chẳng lẽ tim của anh làm bằng đá sao?"

"Tôi hỏi cô hôm nay cô đã nói những gì với Tô Nhược Vân?"

Nghiêm Dĩ Bạch trừng mắt lớn, hét lớn túm lấy Tô Hinh Nhi.

Tay Tô Hinh Nhi bị Nghiêm Dĩ Bạch nắm đến đau nhức, nhưng mà Nghiêm Dĩ Bạch không hề có chút thương hại nào.

"Em chẳng qua chỉ muốn nói với chị ta những chuyện giữa anh và chị ta đã xảy ra vào năm đó mà thôi, nói cho chị ta biết là anh đã làm nhục chị ta như thế nào, làm hại mẹ của chị ta chết trên bàn phẫu thuật ra sao."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play