"Đồ điên, đồ tâm thần, tôi không quen anh, anh nghe không hiểu hả? Thả tôi ra, khốn kiếp."

Tô Nhược hét toáng lên, liên tục dùng tay còn lại đánh Nghiêm Dĩ Bạch.

Sơ mi trắng trên người anh loang lổ vết máu, còn bị rách mấy lỗ lớn.

Nhưng anh căn bản không để ý tới giãy giụa của Tô Nhược, "Em sẽ nhớ lại, em sẽ nhớ lại rốt cuộc anh là ai."

"Hít.."

Nghiêm Dĩ Bạch hít vào một hơi, lúc quay đầu lại chỉ thấy Tô Nhược cắn mạnh vào tay anh, đã sắp chảy máu, Nghiêm Dĩ Bạch càng nắm chặt hơn, không làm gì cô.

"Vô dụng thôi, trừ phi em cắn đứt tay anh, nếu không anh sẽ không buông tay, cho dù cắn đứt, anh vẫn còn cái tay khác bắt em lại."

Tô Nhược nhận định tên trước mắt là đồ điên, hơn nữa trong lúc cô bị bắt đi vậy mà không có ai đến giúp cô.

Nghiêm Dĩ Bạch vừa dứt lời, Tô Nhược đã tát vào mặt anh.

Nghiêm Dĩ Bạch quay mặt qua trầm mặc một lát, Tô Nhược sợ đến mức muốn lùi về sau, tưởng rằng anh sẽ tức giận, nhưng khi quay đầu lại mặt anh lại mang theo vui vẻ, "Đánh hay lắm."

"A.. Cứu mạng."

Tô Nhược bị Nghiêm Dĩ Bạch đè vai nhét vào trong xe, thư ký và nhân viên công ty bên cạnh đều thấy choáng váng, Nghiêm Dĩ Bạch như vậy, tổng giám đốc Nghiêm của bọn họ, đây là lần đầu bọn họ nhìn thấy.

Nghiêm Dĩ Bạch dẫn Tô Nhược trở lại biệt thự của mình, xe chậm rãi dừng lại trên bãi cỏ cách biệt thự mấy trăm mét.

Nghiêm Dĩ Bạch đích thân xuống xe mở cửa cho cô, "Xuống xe."

Mặc dù là mệnh lệnh nhưng mang theo một chút dịu dàng không rõ.

"Đây là đâu?"

"Nhà anh."

"Tại sao lại đến nhà anh? Rốt cuộc anh là ai?"

Cánh tay Nghiêm Dĩ Bạch chống lên xe, cúi người nói, "Em yên tâm, anh không phải bệnh nhân tâm thần, cũng sẽ không gì em, chỉ muốn để em tới đây thôi."

Trên đường đi Tô Nhược đã bình tĩnh lại, bây giờ tâm trạng đã hơi ổn định, nhưng vẫn có chút sợ Nghiêm Dĩ Bạch.

"Để tôi tới đây làm gì?"

"Làm nữ chủ nhân của nơi này đó! Em xem, sau này tất cả mọi thứ ở đây đều thuộc về em, kể cả anh."

Tô Nhược chớp mắt, càng xác nhận tên đàn ông này có vấn đề về tinh thần.

Thế nhưng thấy cô làm anh bị thương, mà anh lại không đụng đến một sợi tóc của cô, Tô Nhược cũng không còn hoảng hốt như trước, "Bạn tôi đâu?"

"Anh ta không sao, tôi chỉ kêu người dẫn anh ta đi mà thôi, em cũng không muốn nhìn hai người bọn anh đánh nhau mãi chứ."

Câu này ngược lại là thật, "Anh thật sự sẽ không làm tổn thương bọn tôi chứ?"

"Em thì không, Âu Dương Túc, chưa chắc."

Vẻ mặt Tô Nhược lần nữa trở nên nghiêm túc, "Tôi cảm thấy.. Tôi đã nói, anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải Tô Nhược Vân, tôi là Tô Nhược."

"Anh không biết tại sao em lại mất trí nhớ, nhưng anh chắc chắn em chính là Tô Nhược Vân."

Dường như cho dù Tô Nhược giải thích thế nào hắn cũng không hiểu, thế nhưng thật sự cô mất một phần trí nhớ vì bệnh, sau khi tỉnh táo lại, cô ngược lại bắt đầu nửa tin nửa ngờ với những gì Nghiêm Dĩ Bạch nói.

"Xuống đi, em xem bọn họ đang chờ em kìa."

Tô Nhược nhìn thoáng qua một hàng người trước cổng biệt thự lớn, nhíu mày lại, "Anh chắc chắn sẽ không làm gì tôi chứ? Sẽ không.."

"Đối với em.. anh nhất định sẽ có ý."

"Cái gì?" Tô Nhược sợ tới mức vội vàng ôm chặc người.

"Thế nhưng, phải chờ sau khi em yêu anh lần nữa, không được sự cho phép của em, anh sẽ không làm gì em, anh thề."

Nghiêm Dĩ Bạch bình thường vô cùng cao ngạo, người khác khó có thể giao tiếp với anh, thế nhưng lúc này lại biến thành một chàng trai ấm áp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play