Âu Dương Túc có thể cảm nhận được anh có bao nhiêu đau đớn, nhưng tất cả việc này đều là chính anh gieo gió gặt bão.
"Rời khỏi chỗ này đi, cô ấy đã không còn cần anh, bây giờ cô ấy không cần ai cả." Giọng nói Âu Dương Túc trở nên bình tĩnh lại.
Nghiêm Dĩ Bạch lại không chịu rời đi, cảm xúc có chút mất khống chế.
Thậm chí còn tiến lên kéo Âu Dương Túc.
"Vì sao? Anh là bác sĩ của Nhược Vân, nếu biết tất cả chuyện này, vì sao không nói cho tôi sớm?"
Đối mặt với sự chất vấn của Nghiêm dĩ Bạch, Âu Dương Túc cảm thấy anh quả thực chính là một kẻ điên.
Dùng sức đẩy Nghiêm Dĩ Bạch ra cả giận nói, "Con mẹ anh, có phải anh điên rồi không, nếu như tôi biết anh là cậu chủ nhà họ Nghiêm, nếu như biết anh có tiền có thể cứu Nhược Vân tôi sẽ không đi tìm anh sao? Con mẹ nó lúc ấy tôi cũng cho rằng chẳng qua anh chỉ là một kẻ từ khe suối nghèo mà thôi, anh bảo tôi đi tìm anh như thế nào?"
Âu Dương Túc mắng xong cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, "Tôi không có tâm tình ở đây dong dài với anh, nhanh chóng cút đi."
Âu Dương Túc nhìn thoáng qua đồng hồ, trong lòng có chút sốt ruột, nhất định phải khiến anh nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Thấy không khống chế được Nghiêm Dĩ Bạch, Âu Dương Túc đành phải gọi hai bác sĩ tới, lấy thuốc an thần, mạnh mẽ tiêm cho anh một mũi.
Rất nhanh, Nghiêm Dĩ Bạch bình tĩnh lại, sau đó hôn mê, được bác sĩ bệnh viện và y tá đưa tới phòng bệnh khác.
Cho tới khi Nghiêm Dĩ Bạch tỉnh lại, anh đang nằm ở một phòng bệnh chăm sóc đặt biệt của bệnh viện.
Trong phòng ngoại trừ vài vệ sĩ ở bên cạnh mình đang ở ngoài, còn có cả Tô Hinh Nhi.
"Dĩ Bạch rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi, bây giờ cảm thấy thế nào?" Tô Hinh Nhi thấy Nghiêm Dĩ Bạch mở to mắt vội vàng tiến lên.
Đầu Nghiêm Dĩ Bạch rất đau, bị ánh đèn trong phòng chiếu vào càng đau.
"Bảo người khác đi ra ngoài."
Cũng không cần Tô Hinh Nhi mở miệng, mấy người vệ sĩ khác đã ra khỏi phòng bệnh, trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Hinh Nhi và Nghiêm Dĩ Bạch.
Tô Hinh Nhi đỡ Nghiêm Dĩ Bạch ngồi dậy, cẩn thận đặt một cái gối đầu ở sau lưng anh.
Lúc này đại não Nghiêm Dĩ Bạch mới tỉnh táo một chút.
Nhìn thấy người trước mắt là Tô Hinh Nhi, Nghiêm Dĩ Bạch nhíu mày, "Sao em lại ở đây?"
"Em vẫn luôn tìm anh." Tô Hinh Nhi ấm ức nói, "Gọi điện thoại cho anh vô số lần, nhưng mà anh đều không nghe, sau đó em tìm đến nhà anh, nghe được từ chỗ người nhà anh mới biết anh ở bệnh viện, sau đó thì chạy tới đây."
Nhìn thấy Tô Hinh Nhi, Nghiêm Dĩ Bạch lại nhớ tới việc lần trước ở quán bar.
Anh làm trò muốn Tô Nhược Vân cởi quần áo ở trước mặt mọi người, dáng vẻ chật vật lúc ấy của cô còn rõ ràng trước mắt.
Đầu Nghiêm Dĩ Bạch đau muốn nứt ra, dùng sức ấn lên phần đầu mình.
"Dĩ Bạch anh rất khó chịu sao? Em giúp anh mát xa một chút."
Tô Hinh Nhi đi lên muốn giúp Nghiêm Dĩ Bạch, lại bị anh ghét bỏ đẩy ra.
Nét mặt oan ức của Tô Hinh Nhi, anh còn chưa từng đối xử với mình như vậy, "Làm sao vậy? Có phải em làm không tốt chỗ nào hay không, chọc cho anh tức giận?"
Cô ta vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm Nghiêm Dĩ Bạch.
Ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô ta, tuy rằng Tô Hinh Nhi và Tô Nhược Vân là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng ánh mắt của hai người, vẫn có rất nhiều điểm giống nhau.
Đến bây giờ Nghiêm Dĩ Bạch mới hoàn toàn hiểu rõ, vì sao lúc trước mình lại lựa chọn ở bên cạnh Tô Hinh Nhi.
"Dĩ Bạch làm sao vậy?" Tô Hinh Nhi lại dò hỏi lần nữa.
"Chuyện của chị gái em, em biết không?"
Tô Hinh Nhi hơi hơi sửng sốt, không ngờ anh sẽ đột nhiên dò hỏi Tô Nhược Vân, hơn nữa dáng vẻ của anh giống như là đang lo lắng cho Tô nhược Vân.
Cho dù trong lòng mắng kỹ nữ kia đáng chết, nhưng trên mặt lại giả vờ đau khổ, "Em đã biết rồi, chị ấy quá đáng thương, chỉ trách lúc ấy em cho chị ấy quá ít tiền, nếu không đã nhất định có thể giúp chị ấy làm phẫu thuật."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT