Hạ Nam Diên không ăn nữa, nói mình không khỏe, cần nghỉ ngơi sớm một chút. Tôi nhìn đồng hồ, mới tám giờ, đúng là sớm thật.
“Bố xem bố có não không?” Tôi chỉ vào Mễ Đại Hữu mắng: “Người ta tin thần hươu, bố mang rượu dương vật hươu ra cho người ta uống?”
Dù Mễ Đại Hữu say nhưng cũng không đến mức say bí tỉ, nghe thế thì ngay lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Ông vỗ đầu mình: “Chết thật, bố quên mất, làm sao bây giờ? Bố thật sự không cố ý.”
Lúc này Quách Gia Hiên cũng đã tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào chai rượu thuốc trên bàn nói: “Cái này có tương đương với việc đưa đậu phụ cho Đường Tăng rồi nói cho đối phương biết đó thật ra là óc khỉ không?”
Khâu Duẫn ôm cánh tay rùng mình: “Con đã bắt đầu thấy buồn nôn rồi.”
Lúc này, Khâu Lỵ và bảo mẫu mang đồ tráng miệng đi tới, thấy chúng tôi đều có vẻ buồn bã, mà Hạ Nam Diên thì lại không có ở trên bàn thì thấy lạ hỏi: “Sao vậy? Không phải khi nãy còn rất tốt à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play