Như thường lệ, chỉ cần Thu Vãn làm nũng một chút, Tiêu Vân Hoàn sẽ chủ động vươn tay ôm lấy nàng. Nhưng lúc này, mặc cho Thu Vãn kêu meo meo vài tiếng, Tiêu Vân Hoàn vẫn trầm mặt, ngồi yên không nhúc nhích như cũ.
“Meo?”
Thu Vãn thật cẩn thận đánh giá thái độ của hắn, nhìn thấy sắc mặt hắn âm trầm, trong lòng lập tức sinh ra vài phần khiếp đảm.
“Mèo……”
Không phải bệ hạ đã phát hiện ra thân phận của nàng rồi chứ?
Thu Vãn lập tức tuyệt vọng, nàng co rúm người lại lui về phía sau mấy bước, chậm rì rì kéo ra khoảng cách giữa mình và Tiêu Vân Hoàn.
Trong đầu Thu Vãn miên man suy nghĩ: Bệ hạ sẽ làm gì nếu phát hiện mình là người biến thành? Sẽ thiêu chết nàng sao? Hay là sẽ cho nàng chết thống khoái một chút ? Khi quân là tội lớn, hơn nữa còn liên quan đến mấy việc quỷ thần, chỉ sợ ngay cả cha nương nàng cũng đều bởi vậy mà bị liên lụy.
Trong lòng Thu Vãn bắt đầu hối hận. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước thời điểm lần đầu tiên biến thành miêu, nàng nên ngoan ngoãn ở lại Bích Tú Cung, không nên ra ngoài đi loạn.
Nhưng đi đã đi rồi, hiện giờ sự tình đã bị bại lộ, lúc này nàng không có cơ hội hối hận.
Thu Vãn chán nản cúi thấp đầu.
Ở trong mắt Tiêu Vân Hoàn, mèo trắng nhỏ sợ hãi lui về phía sau vài bước, sau đó nó dừng lại, trực tiếp ngồi xổm xuống, hai chân trước ngoan ngoãn đặt song song ở phía trước thân thể, rũ đầu xuồng, bộ dáng giống như đang muốn xin lỗi.
Hắn nhìn chằm chằm chiếc đầu xù lông màu trắng, oán khí tích tụ cả đêm đột nhiên biến mất toàn bộ, ngay cả một chút cảm xúc tiêu cực cũng không còn.
Tiêu Vân Hoàn thở dài một hơi, vươn người ôm lấy mèo trắng.
“Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ngươi thật sự coi nơi này của trẫm là khách điếm à?” Ngay chính bản thân Tiêu Vân Hoàn cũng không chú ý tới bên trong ngữ khí của mình có vài phần oán trách: “Chỉ khi nào đói bụng mới chạy về tìm trẫm?”
“Meo?”
Thu Vãn không dám tin tưởng ngẩng đầu lên.
Hoàng Thượng đang nói gì vậy?!
“Nhìn trẫm làm gì?” Tiêu Vân Hoàn xụ mặt nghiêm túc nói: “Chuyện ngươi không rên một tiếng đã bỏ đi, trẫm sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.”
Di di di?

Chẳng lẽ bệ hạ vẫn chưa phát hiện ra nàng là người biến thành?
Nghe ý tứ trong lời nói…… dường như hắn đang oán trách nàng tối hôm trước đột ngột biến mất?
Thu Vãn cũng không biết mình trở lại thiên điện Bích Tú Cung từ khi nào, trước khi nàng biến lại thành người, ấn tượng cuối cùng là nàng ngủ thiếp đi trong lòng Hoàng Thượng,  đoán chừng cũng giống như khi nàng biến thành mèo, mơ mơ hồ hồ trở về Bích Tú Cung. Chỉ là dưới cái nhìn của Tiêu Vân Hoàn thì nàng bỗng dưng bỏ chạy, cuối cùng chẳng biết đi đâu, bằng không cũng sẽ không sai cung nhân đi tìm kiếm Ngự Miêu khắp nơi.
Nghĩ như vậy, Thu Vãn lập tức meo meo làm nũng với hắn.
Bệ hạ, ngài hiểu lầm rồi!
Không phải Thu Vãn cố ý bỏ chạy, ngay cả nàng cũng không biết rốt cuộc mình trở về bằng cách nào nha!
Tiếng kêu mềm như bông vang lên bên tai, thanh âm vừa mềm lại vừa ngọt, so với kẹo ngào đường còn ngọt ngào hơn. Tiêu Vân Hoàn bạnh mặt, nhưng nét mặt đang cố trở nên nghiêm túc vẫn nhịn không được mà giương lên, người sáng suốt đều có thể nhìn ra tâm tình vui vẻ của hắn lúc này.
Cao Bình Sơn đứng một bên quan sát kỹ vẻ mặt của hắn, nhìn thấy rốt cuộc hoàng thượng cũng mỉm cười, lúc này cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Đêm hôm trước mèo trắng bỗng dưng nhảy ra khỏi vòng tay Hoàng Thượng sau đó chạy mất dạng, tốc độ nhanh tới mức ngay cả thị vệ trong cung cũng đuổi không kịp. Hoàng Thượng lập tức phái người đi tìm, nhưng mèo trắng này giống như bốc hơi khỏi thế gian, tìm thế nào cũng không thấy, cho nên Hoàng Thượng đã một đêm chưa ngủ. Hôm nay khi thượng triều Hoàng Thượng luôn trầm mặt, các đại thần trong triều ngay cả rắm cũng không dám thả, còn có rất nhiều người trộm tới tìm hắn hỏi thăm. Hiện tại mèo đã trở lại, cuối cùng Hoàng Thượng cũng có thể mỉm cười.
Ánh mắt Cao Bình Sơn dừng lại trên mặt đất.
Vừa rồi thời điểm mèo trắng được ôm tới đây, trong miệng còn ngậm lục lạc, vừa tới bên người Hoàng Thượng liền buông xuống, hiện tại lục lạc còn đang nằm trên mặt đất.
Lục lạc vàng ròng được thiết kế tinh tế nhỏ xinh, chiếc dây đeo màu vàng này là hắn đích thân xỏ qua, Cao Bình Sơn chắc chắn sẽ không nhận sai.
Hắn vội vàng nhặt lục lạc lên, nhắc nhở nói: “Bệ hạ, lục lạc.”
“Lục lạc?” Tiêu Vân Hoàn rũ mắt, nhìn thấy lục lạc hắn cũng sửng sốt.
Nút thắt đó là hắn tự tay buộc, chỉ bằng một con mèo không có khả năng tháo ra, trừ phi có người hỗ trợ nó cởi bỏ.
“Ngươi là mèo trong cung nào?” Tiêu Vân Hoàn hỏi ra miệng, lại cảm thấy không đúng. Mặc kệ nó là mèo trong cung nào, nhìn thấy màu sắc của chiếc lục lạc này đều phải biết đây là mèo của hắn.
Thu Vãn vô tội nhìn hắn, kêu “Meo meo” hai tiếng.
Cao Bình Sơn suy đoán: “Các nương nương không biết bệ hạ nuôi mèo, đại khái là vì hiểu lầm nên mới cởi xuống. Hiện giờ thanh danh Ngự Miêu đã được lưu truyền trong cung, các nương nương cũng đã biết chuyện này, nói vậy về sau sẽ không hiểu lầm nữa.”
Lúc này Tiêu Vân Hoàn mới yên tâm.

Hắn tự mình động thủ đeo lục lạc lên cổ cho nàng, sau khi đeo xong còn thuận tay vuốt ve lông phía sau lưng, vừa vuốt vừa nói: “Hôm nào để các nàng nhìn thấy, tránh trường hợp có người dám động thủ với mèo của trẫm.”
Thu Vãn nằm trong ngực hắn trợn tròn đôi mắt màu xanh lam.
Gặp…… gặp các nương nương?!
Này này này này này……
Đây không phải là đang kéo cừu hận cho nàng hay sao!
Nếu các nương nương biết nàng…… Nha, các nương nương sẽ không biết, hiện tại nàng là một con mèo đấy.
Lòng mang chút tâm tư không thể cho ai biết, Thu Vãn thỏa mãn tìm một tư thế thoải mái trong lòng Hoàng Thượng.
Nếu đổi lại là các phi tần bình thường, Hoàng Thượng quan tâm đến ai đều sẽ bị các phi tử khác ghen ghét, nhưng nàng thì không giống, nàng là mèo nha! Ngự Miêu Hoàng Thượng khâm điểm đấy!
Dưới bầu trời này, cũng chỉ có một mình nàng biết chân tướng sự việc.
Không biết có phải do động tác vuốt ve của Tiêu Vân Hoàn quá thoải mái hay không, Thu Vãn chỉ cảm thấy lúc này mình còn vui vẻ hơn thời điểm biết mình được lựa chọn tiến cung.
Lần đầu tiên biến thành mèo vào ban ngày, lúc nào Thu Vãn cũng nhắm mắt theo đuôi dính bên người Tiêu Vân Hoàn. Tiêu Vân Hoàn bị chính vụ quấn thân, sau khi chơi đùa với nàng một lát liền giao nàng cho Cao Bình Sơn, còn mình thì đi xử lý chính vụ.
Cao Bình Sơn cũng cầm bút lông quơ quơ trước mắt nàng, lực chú ý của Thu Vãn lập tức thay đổi, nhưng sau khi phục hồi tinh thần, ánh mắt nàng theo bản năng tìm kiếm bóng dáng màu vàng kia. Tìm được rồi, hai mắt nàng tỏa ánh sáng lộc cộc chạy về phía người nọ.
Tiêu Vân Hoàn mới vừa phê xong vài quyển tấu chương, cảm giác được một quả bóng nhỏ lông xù nóng hầm hập đang quanh quẩn dưới chân mình. Hắn dừng bút, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên chạm phải đôi mắt tròn xoe màu lam đẹp tựa ngọc bích của Ngự Miêu nhà mình.
Tiêu Vân Hoàn nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà giương khóe miệng. Hắn buông bút, khom lưng ôm lấy Thu Vãn, trong miệng oán trách nói: “Ngươi ngay cả nửa khắc cũng không rời được trẫm.”
“Meo ~” Thu Vãn cọ cọ làm nũng.
Nàng thích nhất là nằm trong lòng bệ hạ!
“Một khi đã như vậy, trẫm sẽ cho ngươi ở bên cạnh ngồi xem.” Tiêu Vân Hoàn đặt nàng trong tầm tay, lại dặn dò nói: “Ngoan ngoãn, trẫm còn có sự vụ phải xử lý, chờ trẫm làm xong sẽ chơi với ngươi.”
“Meo ~”

Thu Vãn dẫm dẫm móng vuốt, ngoan ngoãn kêu một tiếng trả lời, nàng nằm bò ở bên cạnh chuyên chú ngắm nhìn sườn mặt hắn, ngoan ngoãn đáng yêu vô cùng.
Ngược lại là Tiêu Vân Hoàn không thể tĩnh tâm, thời điểm phê tấu chương còn thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, ngay cả chữ trên giấy cũng không thể vào đầu, một quyển tấu chương còn chưa phê xong. Thu Vãn bị ánh mắt của hắn làm cho hoang mang.
Meo meo meo? Hoàng Thượng, Thu Vãn rất ngoan, không hề quấy rầy ngài nha.
Tiêu Vân Hoàn nghiêm túc dừng bút lại.
“Cao Bình Sơn.”
“Có nô tài.”
“Truyền lệnh cho Công Bộ, bảo bọn họ làm vài món đồ chơi cho Ngự Miêu, phải nhanh một chút.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Thu Vãn ngây ngốc.
Meo meo meo???
Bệ hạ ngài vừa nói gì???
Hình như Thu Vãn nghe sai rồi!
Lệnh Công Bộ làm đồ chơi cho mèo???
Nếu món đồ chơi này được làm ra, ngày mai nhóm ngự sử chắc chắn sẽ thượng tấu chọc sống lưng Hoàng Thượng!
Trong nháy mắt, Thu Vãn đã nghĩ mình là yêu phi hại nước hại dân, lập tức cả người đều không thoải mái.
Nàng vội vàng đứng lên, kêu “Meo meo” về phía Tiêu Vân Hoàn, ý đồ muốn hắn thu hồi chủ ý. Chỉ là tiếng kêu của nàng vào trong tai Tiêu Vân Hoàn lại bị hiểu sai, Tiêu Vân Hoàn chẳng những không thu hồi mệnh lệnh, ngược lại còn sờ đầu nàng trấn an: “Trẫm biết, ngươi khẳng định rất nhàm chán, chờ Công Bộ làm xong đồ chơi mới là tốt rồi, kiên nhẫn một chút.” Hắn quay đầu thúc giục Cao Bình Sơn: “Dặn Công Bộ làm nhanh một chút.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Thu Vãn nhất thời há hốc mồm.
“Meo meo meo!” Bệ hạ, ta không có ý này!
Tiêu Vân Hoàn vui vẻ lại có chút bất đắc dĩ vuốt lông nàng: “Tốt tốt tốt, làm nhiều thêm mấy món. Trẫm còn có chính sự phải xử lý, ngươi không cần làm nũng.”
Thu Vãn: “Meo!!” Bệ hạ!! Ngài nghe ta giải thích nha!!!
“Trẫm thật sự thua ngươi rồi.” Tiêu Vân Hoàn buông bút, sủng nịch ôm lấy nàng: “Được được được, trẫm chơi với ngươi.”

Thu Vãn: “……”
Thu Vãn thất bại ngã gục xuống dưới bàn.
Nàng xoay người qua, đưa lưng về phía Tiêu Vân Hoàn, hiếm khi không muốn nhìn thấy hắn.
Tiêu Vân Hoàn lập tức nhíu mày, rút một cây bút lông sạch sẽ trên giá, đưa tới trước mặt nàng vẫy vẫy, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của nàng. Thu Vãn lại giữ vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà quay đầu đi, không muốn chơi đùa.
Lông mày Tiêu Vân Hoàn càng nhăn càng sâu.
Hắn buông bút, nói với Cao Bình Sơn: “Mau truyền thái y khám cho Ngự Miêu.”
Thu Vãn giật mình đứng lên, một con mèo hung hãn nhào tới chiếc bút trên bàn.
“Bệ hạ?”
Tiêu Vân Hoàn chần chờ nhìn nàng một cái, thấy mèo trắng hoạt bát nhào đến chơi đùa với bút lông, cái đuôi phía sau còn ve vẩy vô cùng vui sướng, một chút cũng không còn bộ dáng uể oải lúc vừa rồi, hắn nói: “…… Không cần truyền thái y, ngươi cũng lui ra đi.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Thu Vãn khóc không ra nước mắt chơi đùa với bút lông suốt một buổi trưa, thẳng đến khi đói bụng kêu lộc cộc lộc cộc. Lúc này Cao Bình Sơn mới bưng cái bát nhỏ quen thuộc xuất hiện, cuối cùng nàng cũng thở hồng hộc mà dừng lại.
Còn chưa ăn được mấy miếng thịt gà đã nghe thấy tiếng bẩm báo của thái giám bên ngoài: “Lệ phi nương nương cầu kiến.”
Thu Vãn giật giật lỗ tai, quay đầu nhìn về phía ngoài phòng.
Lệ phi nương nương là phi tử được sủng ái nhất trong cung, các phi tần khác trong hậu cung mỗi ngày đều ở sau lưng nàng ta tặc lưỡi ghen tỵ. Nàng ta trẻ tuổi xinh đẹp, sau khi vào cung liền được Hoàng Thượng sủng ái, trở thành phi tử tấn chức nhanh nhất trong cung. Nhất thời nổi bật vô song, ngay cả Đức phi có tư lịch rất cao cũng bởi vì nàng mà bị Hoàng Thượng phạt cấm túc, không giống nàng – một tiểu Thường Tại sống ở thiên điện nhiều năm không có người biết đến……
Tiêu Vân Hoàn hết sức chuyên chú xoay mặt mèo nhỏ lại đối diện với mình, tiếp theo cầm lấy một miếng thịt gà đút cho nàng, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Không gặp.”
Thu Vãn: “……”
Nha, hiện tại trong cung được Hoàng Thượng sủng ái nhất, hình như là nàng…… Ngự Miêu này đi……
Tác giả có lời muốn nói: 
Thu Vãn: Ta, họa quốc yêu miêu QAQ

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play