Tiêu Vân Hoàn rối rắm cả đêm, rối rắm tới khi Thu Vãn ngủ rồi cũng không chờ được hắn rối rắm ra kết quả
Buổi chiều ngày hôm sau, Thu Vãn cho người dọn ghế dựa tới bên ngoài cửa sổ phòng Huệ tần, cách một bức tường hai người vừa ăn dưa hấu vừa nói chuyện. Thời điểm đang ăn uống vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thông báo của tiểu thái giám bên ngoài, lại là Cao công công tới.
Huệ tần đang bị cấm túc, không tiện ra ngoài gặp người, thân là phi tần còn lại duy nhất của Bích Nguyệt Cung, Thu Vãn vội vàng buông dưa hấu, sửa sang lại đầu tóc y phục sau đó đi ra ngoài.
Thật trùng hợp, Cao công công cũng tới đây tìm nàng.
“Hoàng Thượng có chỉ, thưởng cho Thu thường tại một trăm cây gậy trêu mèo, 50 con chuột vải, 50 con chuột có dây cót, 10 chiếc ổ mèo……” Cao công công nhìn thánh chỉ, chậm rãi đọc tên các đồ vật một lần. Mỗi lần hắn đọc tới một món lại có tiểu thái giám nâng đồ vật đó ra ngoài, đọc đến món cuối cùng, chung quanh đã xếp đầy rương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khóe miệng Thu Vãn giật giật, thiếu chút nữa nàng còn tưởng mình sinh ra ảo giác.
“…… Cùng với 10 bộ xiêm y cho mèo. Khâm thử.” Cao công công xụ mặt, đọc xong chữ cuối cùng, gấp thành chỉ lại, nói với Thu Vãn: “Thu thường tại, tiếp chỉ đi.”
Thu Vãn vội vàng lãnh chỉ tạ ơn.
Đồ vật Hoàng Thượng ban thưởng chất đầy toàn bộ chủ điện, số lượng rương tuy rằng rất nhiều, nhưng Thu Vãn tưởng tượng đến thứ bên trong là gì, cảm giác cả người đều không tốt.
Chẳng những nàng không tốt mà ngay cả nhóm thái giám cung nữ cùng nàng đi tiếp chỉ cũng không tốt. Thậm chí Cao công công tới tuyên chỉ, trên mặt cũng không tránh khỏi việc lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Mắt thấy Cao công công chuẩn bị rời đi, cuối cùng Thu Vãn vẫn không nhịn được, nàng tiến lên một bước, chủ động hỏi: “Cao công công, ngài xem mấy thứ này……”
Cao công công xoay người lại, hiền lành nói: “Nếu là Hoàng Thượng đã ban thưởng cho Thu thường tại thì Thu thường tại cứ nhận đi.”
“Công công, nhưng mà……” Thu Vãn dừng một chút, khóc không ra nước mắt nói: “Tần thiếp biết đây là đồ vật Hoàng Thượng ban thưởng cho Ngự Miêu, thế nhưng Ngự Miêu…… Ngự Miêu hành tung bất định, thật sự chỗ này quá nhiều rồi.”
Đồ vật Hoàng Thượng ban thưởng thật sự quá nhiều, cơ gần như tất cả những thứ dùng cho mèo mà Thu Vãn có thể nghĩ đến đều được đưa tới đây. Kỳ thật Thu Vãn rất muốn nhận, tuy nhiên nàng là người rõ ràng nhất, tất cả những thứ này đều không dùng được.
Dám cự tuyệt ban thưởng của Hoàng Thượng, có lẽ nàng là người đầu tiên đi?

“Thu thường tại đang lo lắng trong viện không có chỗ để sao.” Cao công công nói: “Thu thường tại không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần nói với Huệ tần một tiếng, trong Bích Nguyệt Cung này đương có thể thu xếp được phòng để Thu thường tại chứa mấy thứ này.”
Thu Vãn ngẫm nghĩ một lát, vội vàng đáp ứng.
Cao Bình Sơn tiếp tục nói với nàng: “Hoàng Thượng nói, những đồ vật này đều là đồ vật dùng cho Ngự Miêu.” Hắn cố ý cường điệu: “Trong đó đồ vật dùng cho người là niệm tình Thu thường tại có công dưỡng dục Ngự Miêu, ban thưởng cho Thu thường tại.”
Ở đây có món đồ nào người sử dụng được hay sao?
Thu Vãn liếc mắt nhìn quanh, miễn cưỡng từ bên trong ký ức tìm ra một thứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xen lẫn bên trong những món đồ chơi của mèo là mấy cuộn tơ lụa, nếu không phải cố ý tìm kiếm, nói không chừng sẽ tưởng nhầm đó là vải vóc chuẩn bị cho Ngự Miêu.
Trong lòng Thu Vãn vô cùng bất đắc dĩ, nàng cảm tạ ân điển của Hoàng Thượng, cuối cùng mới nhìn Cao công công rời đi.
Nếu nàng không biết chuyện tối qua, khẳng định nàng sẽ không rõ Cao công công đang ám chỉ điều gì, không rõ ý tứ chân chính của Hoàng Thượng. Thế nhưng tối hôm qua nàng đã chứng kiến sự rối rắm của Hoàng Thượng, đương nhiên cũng biết Hoàng Thượng cố ý muốn nàng nhớ tới sọt dưa hấu kia.
Đó là sọt dưa hấu cho người ăn.
Hoàng Thượng ban thưởng cho nàng.
Không phải ban thưởng cho mèo.
Thì ra đây là biện pháp giải quyết mà Hoàng Thượng nghĩ ra được sao? 
Thu Vãn nhịn không được đỡ trán.
“Chủ tử.” Tình Hương đi lên, nhìn những chiếc rương chung quanh, biểu cảm gương mặt liên tục thay đổi, cuối cùng đầy yêu thích và ngưỡng mộ nói: “Hoàng Thượng đối xử với Ngự Miêu thật tốt.”
Còn không phải là sao.

Ngay cả bên trong tẩm cung Hoàng Thượng, tất cả đồ vật của Ngự Miêu cộng lại cũng không nhiều bằng nơi này đâu.
100 cây gậy trêu mèo, chuột vải và chuột dây cót 50 con, cộng thêm vô số các món đồ chơi, ước chừng hơn một ngàn món. Không biết khi các đại nhân ở Công Bộ nhận được ý chỉ của Hoàng Thượng sẽ có tâm trạng thế nào, có thể làm ra nhiều món đồ chơi như vậy chỉ trong một đêm, những công nhân đó ở Công Bộ cũng vô cùng vất vả.
Thu Vãn đau đầu.
Nàng đi hỏi Kim Đào một tiếng, có lẽ Kim Đào đã sớm nhận được mệnh lệnh, thấy nàng tới đây, Kim Đào lập tức đưa nàng tới một căn phòng thuộc thiên điện. Bên trong trống rỗng, không có thứ gì, ngay cả bàn ghế cũng không có.
“Bên trong Bích Nguyệt Cung ngoại trừ nương nương và Thu thường tại thì không còn ai khác, phòng trống có rất nhiều, nếu sau này Thu thường tại cần phòng để chứa đồ có thể trực tiếp sử dụng, không cần cho người tới hỏi nô tỳ.” Kim Đào nói: “Những phòng trống xung quanh đây, Thu thường tại đều có thể tùy ý sử dụng.”
“Đa tạ Kim Đào cô nương.”
Thu Vãn nói thầm: Lấy tính cách thỉnh thoảng động kinh của Hoàng Thượng, nói không chừng một ngày nào đó sẽ dùng tới những căn phòng này.
Sau khi từng rương đồ lần lượt được dọn vào trong phòng, khóa kỹ cửa, Thu Vãn mới quay lại chỗ cửa sổ của Huệ tần, tiếp tục ăn nốt miếng dưa hấu còn đang ăn dở kia.
Huệ tần đã sớm nghe Kim Đào nói qua chuyện này, nàng nằm trên giường cười lăn qua lộn lại, tiếng cười khoa trương dũng mãnh, không một chút dáng vẻ của nữ tử.
“Thế nhưng Hoàng Thượng lại thưởng cho muội nhiều món đồ chơi cho mèo như vậy!” Huệ tần vỗ bàn cười to: “Chẳng lẽ Hoàng Thượng bị choáng váng rồi, Ngọc Cầu chỉ là một con mèo, một con mèo làm sao có thể chơi nhiều món đồ chơi như vậy! Ha ha ha ha ha ha!”
Thu Vãn buồn bực gặm dưa hấu, nói: “Hoàng Thượng không chỉ tặng đồ chơi cho Ngự Miêu mà còn thưởng cho tần thiếp vài thất tơ lụa, tần thiếp đã xem qua, đều là vải tốt, có thể mang ra làm mấy bộ xiêm y.”
Không biết những lời này của nàng chọc trúng huyệt cười nào của Huệ tần, tiếng cười của Huệ tần lập tức càng thêm khoa trương.
Chờ Thu Vãn ăn hết nửa quả dưa hấu, Huệ tần mới xoa bụng ngồi dậy: “Haiz, thật sự  nhìn không ra, ngày thường Hoàng Thượng nhỏ mọn như vậy, nhưng đối xử với Ngự Miêu lại rất hào phóng. Tuy rằng ta biết Ngọc Cầu đáng yêu, Hoàng Thượng thích nó cũng là chuyện đương nhiên, nhưng Ngọc Cầu mới chỉ meo meo một tiếng Hoàng Thượng liền đưa tới cho muội nhiều món đồ chơi như vậy, mà ta cầu xin Hoàng Thượng vài bồn băng lâu như thế, tuy nhiên ngay cả một chút váng băng ta cũng chưa nhìn thấy. Trong lòng ta nha, luôn cảm thấy có chút không thích hợp.”
Thu Vãn dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Huệ tần.
Huệ tần lại thở dài: “Muội nói xem, Hoàng Thượng hào phóng như vậy, vì sao lại không cho Ngọc Cầu mấy bồn băng?”

“……”
Huệ tần vẻ mặt khát khao: “Trên người Ngọc Cầu nhiều lông như vậy, cái thời tiết này khẳng định là rất nóng, muội nói xem, nếu ta bảo Ngọc Cầu đi về phía Hoàng Thượng kêu meo meo hai tiếng, Hoàng Thượng có thể mềm lòng mà đáp ứng hay không? Có khi nào Bích Nguyệt Cung của chúng ta sẽ chất đầy băng, nhiều tới mức không thể đếm hết hay không?”
Thu Vãn câm nín.
Huệ tần lại thở dài: “Không cần phải nói cũng biết, chuyện đó chỉ xảy ra trong suy nghĩ của ta mà thôi, Hoàng Thượng là tên quỷ hẹp hòi, sao có thể dễ dàng đưa băng cho chúng ta.”
Thu Vãn suy nghĩ, nhịn không được nói: “Huệ tần nương nương, sọt dưa hấu ngày hôm qua ……”
“Nha, chuyện đó, Hoàng Thượng tặng cho muội.” Huệ tần không hề che dấu nói: “Ta nghĩ Hoàng Thượng cảm thấy muội có công chăm sóc Ngự Miêu, cho nên mới đặc biệt thưởng dưa hấu cho muội.”
“Thật sự?” Thu Vãn nghi ngờ nhìn Huệ tần.
“Bằng không còn có thể thế nào?” Huệ tần nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần: “Chẳng lẽ muội còn tưởng rằng Hoàng Thượng nhìn muội bằng con mắt khác?”
“…… Tần thiếp không dám.”
Nhưng mà Huệ tần nương nương, ngày hôm qua ngài không nói như vậy nha.
Thu Vãn khóc không ra nước mắt.
Ngày hôm qua ngài còn nói Hoàng Thượng đặc biệt tặng dưa hấu cho ta, Hoàng Thượng có ý…… với ta!
Vì sao khi nói chuyện với mèo và người, ngài lại nói hai lời khác nhau nha?
Thu Vãn rối rắm, không biết nên tin tưởng câu nào của Huệ tần.
Hơn nữa……
Ngày hôm qua nàng đến tẩm cung của Hoàng Thượng, nghe thấy lời nói của Hoàng Thượng, bộ dáng giống như đặc biệt đưa dưa hấu cho nàng.
Nhưng Hoàng Thượng cũng nói không muốn nàng hiểu lầm.
Vậy rốt cuộc Hoàng Thượng có ý tứ gì?

Thu Vãn không nghĩ ra được.
Thu Vãn nghĩ đến một khả năng, gương mặt không nhịn được mà thẹn thùng.
“Huệ tần nương nương, ngài ở trong cung nhiều năm như vậy, hơn nữa còn là tai mắt của Hoàng Thượng, tâm tư Hoàng Thượng khẳng định không có ai hiểu rõ hơn người.” Thu Vãn thật cẩn thận hỏi: “Huệ tần nương nương, ngài nói xem, Hoàng Thượng đã từng thích ai hay chưa?”
Huệ tần liếc mắt nhìn nàng: “Muốn ta nói?”
Thu Vãn cười hắc hắc, nhìn Huệ tần bằng ánh mắt lấy lòng.
“Ta làm việc cho Hoàng Thượng lâu như vậy, thật ra Hoàng Thượng chưa từng đặc biệt để ý đến vị phi tần nào.” Huệ tần nói: “Tuy nhiên muội hỏi chuyện này để làm gì, không phải muội cũng thích Hoàng Thượng chứ?”
Thu Vãn nói: “Đương nhiên, nếu không thích Hoàng Thượng, muội sẽ không vào cung đâu.”
“Buồn cười, phi tần vào cung còn không phải là vì vị trí Hoàng Hậu kia hay sao. Nếu không phải vì vị trí Hoàng Hậu, không phải vì quyền thế, bên trong hậu cung này, sau khi cởi bỏ lớp áo bào quyền thế mang đến vinh quang cho gia tộc thì chẳng được mấy người thật lòng thích Hoàng Thượng.” Huệ tần trào phúng nói: “Nếu không phải vì quyền thế, làm gì có ai muốn bị cầm tù cả đời trong hậu cung, cả đời đều không được ra ngoài?”
“Muội nha.”
“Muội?” Huệ tần nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin.
“Muội chính là vì thích Hoàng Thượng, cho nên mới vào cung.” Thu Vãn thẳng thắn thành khẩn nói: “Nếu không phải thích Hoàng Thượng, sau kỳ tuyển tú muội đã nghe lời cha muội nghĩ cách đào tẩu rồi.”
“Đào tẩu?” Huệ tần hứng thú.
Biết Huệ tần là người tốt, cho nên Thu Vãn cũng thoải mái nói ra kế sách ban đầu của Thu phụ.
“Muội thích Hoàng Thượng cho nên mặc dù cha phản đối như thế nào thì muội vẫn nhất quyết vào cung .” Thu Vãn nói: “Đương nhiên, không phải muội không muốn Hoàng Thượng thích mình, nhưng mà chuyện này quá khó khăn. Muội thích Hoàng Thượng, muội muốn vào cung để sau này có thể thường xuyên nhìn thấy Hoàng Thượng, chỉ cần có thể nhìn thấy Hoàng Thượng, muội liền thỏa mãn.”
Tác giả có lời muốn nói: 
Huệ tần: 【 nước mắt lưng tròng 】 oa……

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play