Có Huệ tần ở đây, không ai dám đi tìm Thu Vãn gây phiền toái.
Chỉ là động tác vùi đầu chuyên tâm ăn uống của Thu Vãn rất rõ ràng, chẳng mấy chốc, mấy người tứ phi bên kia cũng có người đem lực chú ý đặt trên người nàng.
Thục phi nhìn về phương hướng kia hồi lâu, cuối cùng không nói gì chậm rãi di dời ánh mắt.
Lệ phi theo ánh mắt Thục phi nhìn lại, lập tức hiểu rõ, nàng sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể đả kích đối thủ, cười nói: “Đó không phải là Thu thường tại sao, lại nói tiếp, lúc trước Thu thường tại ở trong cung Thục phi tỷ tỷ, nếu không phải Hoàng Thượng bỗng nhiên mở miệng bảo Thu thường tại dọn đến Bích Nguyệt Cung, bổn cung còn không biết Thu thường tại là ai đấy.”
Hiện giờ cứ thỉnh thoảng Hoàng Thượng lại chạy tới Bích Nguyệt Cung nói là đi gặp Ngự Miêu, nhưng Hoàng Thượng đã bước vào cửa điện rồi không có lý do gì mà không gặp, mấy ngày nay không biết Huệ tần đã được gặp Hoàng Thượng bao nhiêu lần, hiện tại bộ dáng cũng tự tin như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt Thục phi có chút khó coi, sau đó lại nhanh chóng khôi phục nét mặt bình thường.
Khi nhận được tin Ngự Miêu thường xuyên xuất hiện ở chỗ Thu Vãn, nàng cũng vô cùng khiếp sợ, chỉ tiếc cơ hội đã bị bỏ lỡ, cũng may mình không trực tiếp động thủ, bằng không thời điểm Liễu thường tại xảy ra chuyện, chính mình cũng không thoát khỏi quan hệ. Mặc dù vậy, chuyện Thu Vãn dọn từ Bích Tú Cung ra ngoài vẫn là một cái tát nặng nề đánh lên mặt nàng, thỉnh thoảng lại bị các phi tần khác nhắc tới, trào phúng nàng đã bỏ lỡ cơ hội lớn cỡ nào.
Thục phi dùng sức vò chiếc khăn trong tay, miệng vẫn nhu nhu nhược nhược nói: “Hoàng Thượng làm như vậy, tất nhiên có đạo lý của Hoàng Thượng.”
“Hiện giờ Thu thường tại có Ngự Miêu che chở, Hoàng Thượng thường xuyên chạy tới Bích Nguyệt Cung, nói không chừng qua mấy ngày, trong cung sẽ có thêm một phi vị đấy.” Tĩnh phi che miệng cười nói: “Tuy nhiên Thu thường tại này đúng là ngốc nghếch, cơ hội tốt như vậy, thế nhưng lại dễ dàng lãng phí.”

Nào là Ngự Miêu, nào là Huệ tần, còn có Hoàng Thượng chủ động xuất hiện, đặt ở trong tay bất cứ người nào cũng sẽ sớm được Hoàng Thượng sủng hạnh, e rằng hiện tại đã được thăng phân vị rồi. Đâu giống như Thu thường tại, lúc đầu là cái dạng gì hiện tại vẫn là cái dạng đó, nếu không phải có sự giúp đỡ của Huệ tần, chỉ sợ hiện tại ngay cả phân lệ cũng bị cắt xén.
Người ngu như vậy, vì sao tất cả các cơ hội tốt đều cố tình rơi xuống người nàng ta?
Mọi người vừa không dám tin tưởng, vừa ghen ghét trong lòng.
“Lại nói tiếp, vì sao hôm nay Hoàng Thượng đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.” Lệ phi nhìn về phía lối vào Ngự Hoa Viên, cắn cắn môi, nói: “Không phải đã cho người đi mời Hoàng Thượng rồi sao, sắp một canh giờ trôi qua rồi, vì sao vẫn không thấy bóng dáng Hoàng Thượng đâu?”
Mục đích mở tiệc của các nàng, còn không phải là vì hấp dẫn Hoàng Thượng tới đây sao?
“Đã phái người đi mời rồi, không biết Hoàng Thượng có nguyện ý tới hay không.” Tĩnh phi nói xong cũng nhịn không được mà nhìn qua, bình thường khi các nàng mở tiệc Hoàng Thượng đều sẽ nể mặt mà tới ngồi một lát.
Trong khi tất cả các vị phi tử đều đang kiễng chân chờ đợi, Tiêu Vân Hoàn lại trốn trong một khúc cua không dễ bị người phát hiện, ở vị trí của hắn vừa lúc có thể nhìn thấy cảnh tượng người nào đó đang vùi đầu chuyên tâm ăn uống.
Tiêu Vân Hoàn có chút không nỡ nhìn thẳng, hỏi: “Cao Bình Sơn, trẫm không nhìn lầm chứ?”
Cao công công đáp: “Bẩm Hoàng Thượng, đó đúng là Thu thường tại.”
Sự kinh ngạc trong mắt Tiêu Vân Hoàn càng đậm thêm.
Tuy nói chuyên tâm ăn uống trong bữa tiệc không phải vấn đề gì to tát, tuy nhiên ngồi giữa một đám người tư thái đoan trang, bộ dáng này của Thu Vãn liền có vẻ không thích hợp. Vì muốn giữ dáng nên hầu hết các phi tần khác đều ăn không nhiều lắm, trước mặt người ngoài lại càng cố kỵ hơn rất nhiều. Đại đa số mấy đĩa trước mặt các phi tần đều chưa được chạm qua, người ăn uống không kiêng nể gì như Thu Vãn lại chẳng được mấy người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Vân Hoàn từng gặp qua rất nhiều người trong hậu cung, nhưng trước nay lại không có ai như nàng, hắn kinh ngạc nói: “Trẫm khiến nàng thiếu ăn, hay là nàng đói bụng mấy ngày rồi? Vì sao lại ở chỗ này ăn như vậy…… như vậy……”
Tiêu Vân Hoàn nhất thời không nghĩ ra được từ gì để hình dung tướng ăn của nàng.
Sửu Cầu trong lòng ngực hắn giống như cảm nhận được nội tâm phức tạp của hắn, bắt đầu giãy giụa. Tiêu Vân Hoàn vội vàng cúi đầu ôm chặt nó, không cho nó tìm cơ hội chui ra ngoài làm bại lộ hành tung của mình.
Tiêu Vân Hoàn nhìn hai người ở nơi xa, trong lòng sinh ra vài phần kiêu ngạo đối với Huệ tần.

Huệ tần là thủ hạ của hắn, không phải phi tử đúng nghĩa, nhưng khi so sánh với Thu Vãn, Huệ tần lại có bộ dáng đoan trang mà phi tần nên có.
Trong lòng hắn vừa nghĩ như vậy, chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt, cũng không biết bên kia xảy ra chuyện gì, cả người Huệ tần bỗng nhiên thả lỏng, thay đổi hoàn toàn dáng vẻ lúc trước, thậm chí còn thô lỗ gác một chân lên, trong miệng nhanh nhẹn cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa bay tán loạn. Rõ ràng là nữ tữ đang mặc trên người tơ lụa quý giá, thế nhưng Tiêu Vân Hoàn lại phảng phất nhìn thấy người lúc trước ở quân doanh kề vai sát cánh uống rượu ăn thịt cùng một đám hán tử.
Tiêu Vân Hoàn: “……”
Hắn quay đầu đi, không nỡ nhìn thẳng.
Cao công công cụp mắt: “Huệ tần nương nương trời sinh tính tình không câu nệ gò bó, cho dù đang ở trong cung nhưng vẫn ngày ngày dậy sớm luyện võ. Huệ tần nương nương là tai mắt của bệ hạ, vốn đã không giống với các nương nương khác. Mà Thu thường tại……” Hắn dừng một chút, lại nói: “Thu thường tại phân lệ có hạn, sợ là……”
Hắn không nói hết lời.
Nhưng Tiêu Vân Hoàn lại hiểu.
Nhìn bộ dáng Thu Vãn vùi đầu ăn uống, nhớ đến những lời lẽ chính đáng cự tuyệt việc thăng phân vị của nàng cách đây không lâu, nhất thời tâm tình hắn càng thêm phức tạp.
Hắn xoay người, không có hứng thú đáp ứng lời mời tham gia hoa yến, ôm mèo sữa nhỏ trở về.
Thẳng đến khi ra khỏi Ngự Hoa Viên, Tiêu Vân Hoàn mới dừng bước chân, phân phó Cao Bình Sơn: “Cho người đưa mấy quả dưa hấu đến Bích Nguyệt Cung đi.”
Vừa rồi không phải nàng còn ăn rất vui vẻ sao? Nói vậy chắc hẳn là rất thích đi?

Hắn dừng một chút, lại nói: “Ban cho Huệ tần.”
Với tính cách của tiểu thường tại kia, nếu nhận được đồ vật hắn ban thưởng, sợ rằng nàng sẽ hoài nghi động cơ của hắn, lo lắng bị các phi tần khác theo dõi.
Chi bằng mượn tay Huệ tần đưa qua, có chuyện gì cũng là Huệ tần chắn, lực chú ý của những người khác sẽ không rơi xuống người tiểu thường tại.
Ừm…… Coi như ban thưởng cho công nuôi mèo của nàng đi.
Tác giả có lời muốn nói: 
Huệ tần: Lỗi của ta, họa ta chắn
Huệ tần: Oa, thật ủy khuất

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play