Buổi tối, sau khi Thu Vãn biến thành mèo, rời khỏi Bích Nguyệt Cung liền được thị vệ ôm tới tẩm cung Hoàng Thượng.
Thời điểm nàng bước vào cửa điện lại không có Tiêu Vân Hoàn chạy ra bế nàng lên như mọi khi, ngược lại còn ngồi phát ngốc trước bàn, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Thu Vãn đi qua, tò mò meo một tiếng, lúc này Tiêu Vân Hoàn mới hồi phục tinh thần, vội vàng ôm nàng lên.
“Ngọc Cầu, ngươi đã đến rồi.”
“Meo ~”
Thu Vãn dụi đầu vào ngực hắn, chờ đợi hắn vuốt lông cho mình như mọi khi. Tuy nhiên lần này nàng gối trên ngực Hoàng Thượng rất lâu cũng không đợi được bàn tay quen thuộc rơi trên sống lưng, mềm mại chải lông cho mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn chờ rồi lại chờ, dù thế nào cũng không đợi được, nàng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Từ góc độ của nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy Hoàng Thượng ngơ ngẩn nhìn về phía trước, đôi mắt không có tiêu cự, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Meo?” Thu Vãn thò lại gần hắn, ánh mắt nghi hoặc dừng lại trên người Cao công công đứng bên cạnh.
Xảy ra chuyện gì với Hoàng Thượng?
Cao công công nhận được ánh mắt ám chỉ của nàng, lặng lẽ lắc lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng không biết.
Thật kỳ quái, Cao công công và Hoàng Thượng luôn như hình với bóng, theo lý thuyết, bên người Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì Cao công công phải là người rõ ràng nhất. Vì sao hiện giờ trông Hoàng Thượng có vẻ tâm sự nặng nề như thế mà Cao công công lại không biết?
Thu Vãn buồn bực không thôi, nàng giãy giụa từ trong ngực Tiêu Vân Hoàn ra ngoài.
Động tác giãy giụa của nàng khiến Tiêu Vân Hoàn lập tức hồi thần, hắn cúi đầu nhìn nàng: “Ngọc Cầu?”
Thu Vãn meo một tiếng, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên bàn, không phát ra một chút thanh âm. Nàng dọc theo cạnh bàn đi tới một khoảng cách nhất định, trực tiếp nhảy xuống mặt đất, lộc cộc chạy đi ngậm một món đồ chơi trong rổ, sau đó lại quay trở lại nhảy lên bàn, buông gậy ngọc trêu mèo xuống, đẩy về phía Tiêu Vân Hoàn.
“Ngọc Cầu?” Tiêu Vân Hoàn cầm lấy chiếc gậy ngọc kia, cười nói: “Ngươi muốn trẫm chơi với ngươi?”

“Meo ~”
“Nếu Ngọc Cầu đã thỉnh cầu như vậy, trẫm cũng không thể không đáp ứng.”
Thu Vãn sung sướng meo một tiếng, chờ Tiêu Vân Hoàn rũ lông chim xuống, nàng lập tức nhào tới.
Nàng chơi với bệ hạ, bệ hạ sẽ vui vẻ hơn đi?
Thu Vãn nghĩ như vậy, động tác vồ lấy lông chim cũng càng thêm dùng sức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết do hôm nay nàng quá nỗ lực, hay là Hoàng Thượng vẫn cứ thất thần, Thu Vãn không tốn bao nhiêu sức lực liền ôm được cây gậy vào trong lòng. Nàng đè lại lông chim và gãi gãi, nghĩ tới cái gì, nàng ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên Hoàng Thượng lại bắt đầu phát ngốc.
“Meo?” Thu Vãn nghiêng đầu, hoàn toàn mơ hồ.
Nàng kêu meo meo vài tiếng nhưng vẫn không thu hút được sự chú ý của Hoàng Thượng. Thu Vãn xoay tại chỗ vài vòng, sau đó vội vã nhảy xuống bàn, đi tới đống đồ chơi của mình.
Món đồ chơi nào vừa thú vị vừa có thể di dời sự chú ý của Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng không tiếp tục ưu phiền về những chuyện khác?
Thu Vãn vừa lục lọi, vừa bắt đầu thống hận vì sao mình lại là mèo. Há mồm chỉ có thể nói ra mấy từ meo meo, Hoàng Thượng nghe không hiểu lời nàng nói, nàng muốn hỏi vì sao Hoàng Thượng không vui cũng không được. Chuyện mà ngay cả Cao công công cũng không biết, vậy khẳng định không phải vì chuyện triều chính, ngoại trừ chính sự, còn có thể xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ là bởi vì phi tần nào đó trong hậu cung?
Thu Vãn nhanh chóng suy nghĩ, gần đây bên trong hậu cung có phi tần nào xảy ra chuyện, tuy nhiên nàng nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ mãi cũng không ra một chút manh mối nào.
“Meo?” Sửu Cầu tò mò đi tới, đẩy vài món đồ chơi đến trước mặt nàng, đôi mắt tròn vo vô tội nhìn nàng, trong mắt tràn đầy tò mò.
Trước mắt Thu Vãn sáng ngời, lập tức ngậm lấy Sửu Cầu chạy như điên, đặt nó vào trong ngực Hoàng Thượng.

Sửu Cầu rất hiếu động, cho dù nằm trong ngực Hoàng Thượng cũng không an phận, Thu Vãn vừa buông miệng ra, nó liền lập tức cử động, lăn lộn làm nũng trong ngực Tiêu Vân Hoàn, miệng kêu meo meo không ngừng, tiếng động ồn ào này lập tức thu hút sự chú ý của Tiêu Vân Hoàn.
“Sửu Cầu?” Tiêu Vân Hoàn xách cổ nó lên, đặt lên trên bàn: “Sao đột nhiên ngươi lại chạy lên người trẫm?”
Sửu Cầu hướng về phía hắn mềm mại kêu một tiếng: “Meo ~”
Tiêu Vân Hoàn vẫy vẫy tay: “Đi tìm Cao Bình Sơn chơi đi.”
Thu Vãn nhất thời có cảm giác sét đánh giữa trời quang.
Ngay cả Sửu Cầu cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của Hoàng Thượng !
Rốt cuộc Hoàng Thượng đang suy nghĩ đến vị nương nương nào, thế nhưng lại bất tri bất giác đoạt đi sự chú ý của Hoàng Thượng, khiến Hoàng Thượng đến bây giờ vẫn còn nhớ thương mãi không quên, vì vị nương nương kia mà nhiễu loạn tinh thần.
Thu Vãn vừa hâm mộ vừa lo lắng.
Không nói đến rốt cuộc vị nương nương kia là vị nào, tuy nhiên bộ dáng thất thần hiện giờ của Hoàng Thượng khiến cho nàng cực kỳ lo lắng. Nếu Hoàng Thượng bởi vì vậy mà bị thương thân thể, đó không phải là điều nàng muốn nhìn thấy.
Thu Vãn đi qua đi lại, móng vuốt mềm mại đặt trên tay hắn, mềm như bông kêu một tiếng.
Tiêu Vân Hoàn cúi đầu, hắn có thể nhìn thấy sự lo lắng vô cùng rõ ràng trong mắt mèo trắng.
Hắn sửng sốt một chút, sau đó duỗi tay ôm mèo trắng lên, bàn tay nhẹ nhàng chải lông cho nàng.
“Trẫm không sao.” Hắn nói: “Khiến Ngọc Cầu lo lắng rồi.”
“Meo ~”
“Trẫm chỉ đang suy nghĩ, rốt cuộc vì sao ngươi lại thích Thu thường tại, mỗi ngày đều gấp không chờ nổi mà chạy tới chỗ nàng, thời gian ngươi ở cạnh nàng so với trẫm thì còn dài hơn, thậm chí ngươi còn nguyện ý trực tiếp ở lại chỗ nàng, cho dù ngươi biết nàng không có gì cả, thậm chí độ nguy hiểm còn rất cao.” Tiêu Vân Hoàn thong thả ung dung vuốt lông cho nàng: “Trẫm thật sự nghĩ không ra.”

“Meo?” Thu Vãn trợn tròn đôi mắt mèo.
Chẳng lẽ người Hoàng Thượng đang nghĩ tới chính là nàng?!
Nhưng nàng cũng không làm gì nha, vì sao Hoàng Thượng lại bởi vì nàng mà thất thần.
“Trẫm vẫn luôn lo lắng, ngươi sẽ bị nàng lợi dụng, sẽ trở thành công cụ tranh sủng của nàng, nào biết trẫm đặt nàng dưới mí mắt Huệ tần, Huệ tần lại không phát hiện ra điều gì không thích hợp.” Nói tới đây, Tiêu Vân Hoàn lắc đầu cười khổ, bộ dáng có vẻ bất đắc dĩ: “Lại nói tiếp, ngay cả Huệ tần cũng bởi vì ngươi mà hiện tại mỗi ngày đều trừng mắt lạnh mặt với trẫm, ngược lại quay sang thân cận với Thu thường tại.”
“……”
Thu Vãn yếu ớt kêu một tiếng, cái đuôi gục xuống dưới, trong mắt cũng tràn đầy vẻ chột dạ.
Tiêu Vân Hoàn mải đắm chìm trong thế giới của mình nên không phát hiện ra nàng không thích hợp.
“Trẫm sắp xếp Thu thường tại ở Bích Nguyệt Cung, một mặt là bảo vệ ngươi, một mặt là giám thị nàng, cung nữ thái giám bên người nàng, ngoại trừ người vẫn luôn đi theo nàng ra thì những người khác đều là người của Huệ tần. Huệ tần sớm chiều ở chung với nàng, nếu nàng muốn làm ra chuyện gì khác thường, nhất định không thể gạt được đôi mắt Huệ tần, tuy nhiên ngay cả Huệ tần cũng không phát hiện ra, ngươi nói có kỳ quái hay không?”
“……”
Cái đuôi Thu Vãn lại dựng cao lên.
Thì ra cung nữ thái giám trong phòng nàng, thế nhưng đều là tai mắt của hắn!
Cũng may từ sau khi biến thành mèo, thời điểm đi ngủ nàng không dám lưu lại người nào bên người, ngay cả Tình Hương cũng bị nàng đuổi ra ngoại thất, không được nàng cho phép, không một ai có thể đi vào nội thất. Cho nên những cung nữ thái giám đó cũng không dám làm càn, đến bây giờ vẫn không phát hiện ra chỗ khác thường của nàng.
Trong lòng Thu Vãn cảnh giác, âm thầm ghi tạc chuyện này vào tận đáy lòng, tự dặn mình sau này phải càng cẩn thận hơn một chút.
Tiêu Vân Hoàn tiếp tục nói: “Theo như lời Huệ tần nói, mỗi ngày nàng ấy ngoại trừ ngủ chính là thêu hoa, thỉnh thoảng xem vài quyển sách, ngay cả cửa điện cũng hiếm khi bước ra ngoài, có chuyện gì cũng đều phân phó cung nữ bên người đi làm. Cung nữ bên cạnh nàng là người không biết giữ miệng, chỉ cần tùy tiện hỏi một chút là nàng ta sẽ nói hết những gì mình biết. Dưới sự giám thị của Bích Nguyệt Cung, thế nhưng nàng lại không lộ ra một chút sơ hở, Ngọc Cầu, ngươi nói xem rốt cuộc nàng thật sự tâm cơ sâu nặng, hay đúng như lời nàng nói…… Là cái gì cũng không thèm để ý?”
Thu Vãn thê thảm kêu: “Meo……”
Không nghĩ tới, Hoàng Thượng lại điều tra rõ ràng về nàng như vậy, ngay cả chuyện mỗi ngày nàng làm gì hắn đều biết hết.
Thì ra Huệ tần nương nương đúng là tai mắt của Hoàng Thượng!
Huệ tần nương nương không nhìn chằm chằm những người khác, mà lại chỉ nhìn chằm chằm vào một mình nàng, Thu Vãn cảm giác áp lực nặng nề.

Nàng hừ hừ ở trong lòng, sau đó điều chỉnh tư thế thoải mái nằm trong ngực Tiêu Vân Hoàn.
Huệ tần nương nương còn lừa nàng, nói là không nhận được nhiệm vụ gì cả, giám thị nàng không phải là nhiệm vụ hay sao?
Thu Vãn chửi thầm trong lòng, mà Tiêu Vân Hoàn cũng càng thêm hoang mang.
“Vào cung 6 năm, thân phận thấp kém, tình cảnh gian nan, nhưng vẫn không muốn tranh sủng, không tranh không đoạt, cũng không để ý đến mọi thứ xung quanh, trên đời này thật sự còn có người như vậy sao?”
Thu Vãn vùi đầu vào trong ngực hắn.
“Meo ~”
Bệ hạ, khiến ngài chê cười rồi.
Tần thiếp chính là không có chí lớn như vậy …… Trước kia cha tần thiếp từng mắng tần thiếp rất nhiều lần đấy!
Tuy nhiên cha nàng cũng là một thân lười biếng, rõ ràng đầy bụng tài hoa nhưng lại không muốn đứng trước mặt thế nhân, tình nguyện ở Thanh Thành làm một tri huyện nhỏ bé, chứ không muốn thi triển khát vọng giống các sư huynh sư đệ khác. Ngay cả ân sư của cha nàng cũng mắng ông rất nhiều lần, mẫu thân nàng cũng vậy. Nàng nhớ khi còn nhỏ, mẫu thân luôn nhìn cha bằng vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, nhưng cho tới hiện tại, ngay cả mẫu thân cũng từ bỏ.
Thu phụ thường nói muốn tận hưởng lạc thú trước mắt, cho nên cả ngày ăn nhậu chơi bời, thậm chí ngay cả công việc cũng không mấy để bụng. Trời cao hoàng đế ở xa, cho nên có lẽ bệ hạ không biết, nhưng người Thanh Thành không ai không biết tri huyện của bọn họ là người nổi tiếng lười biếng. Mỗi ngày đều ngủ tới khi mặt trời lên cao, xử lý một chút công vụ, sau đó lại cùng đám hồ bằng cẩu hữu(*)của mình đi chơi mất dạng, Thu mẫu phải thường xuyên nắm lỗ tai Thu phụ kéo ông trở về.
(*): bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa
Cũng may Thanh Thành nhỏ, chuyện phải xử lý cũng ít, mà Thu phụ lại phát huy sự lười biếng của mình tới cực hạn, bất kể lúc nào cũng xử lý rất nhanh chóng, không lãng phí một chút thời gian dư thừa. Thỉnh thoảng sư huynh đệ của Thu phụ tới đây, nhìn bộ dáng tìm mọi cách để lười biếng của ông, bọn họ đều tức giận tới mức đau gan.
Nàng không có chí lớn như vậy …… Quả nhiên là vì di truyền!
Tác giả có lời muốn nói: 
Thu phụ: Hình như có ai đó đang nói xấu sau lưng ta?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play